Hạnh Phúc Đơn Sơ

Chương 5: Tháng thứ bảy: Hắn cũng thật giỏi



Ngày tháng trôi qua đôi khi giống như một con ốc sên, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng chậm chạp.

Nhưng có khi lại quá nhanh chóng, giống như có người giục ngựa vội vàng phi nước đại.



Hàn Đông giữa trưa tan tầm về đến nhà, ba mẹ cô còn chưa trở về, nhưng cô lại không muốn nhúc nhích nữa, bò lên trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Từ khi Lục Dao rời khỏi cái xưởng này đã ba ngày, ba ngày không có hắn ở bên cạnh mình, thiếu đi giọng nói ríu rít của hắn, Hàn Đông cảm thấy vô cùng không quen.



Lục Dao rời khỏi xưởng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì ba Lục trong lúc dọn dẹp chuồng heo đã không cẩn thận té từ trên mái xuống, phải vào bệnh viện.

Khi Lục Dao nhận được tin tức này, hắn vội vàng kết thúc công việc được tổ trưởng giao phó, tiền lương cũng chưa kịp lãnh, đã xin nghỉ phép dài hạn rồi hấp tấp chạy về nhà.

Cũng không biết hắn có còn quay lại hay không...

Hàn Đông vùi vào gối đầu, trong tay nắm chặt tờ giấy mà trước khi đi Lục Dao đã để lại cho cô, phía trên còn có số điện thoại và địa chỉ của hắn.

“Vợ yêu, tạm thời em chờ anh ở đây, anh quay về nhà một chuyến tranh thủ giải quyết mọi chuyện rồi sẽ trở lại. Ở đây có phương thức liên lạc của anh, nhớ anh thì có thể dùng điện thoại di động của mẹ em gọi cho anh, em phải tự chăm sóc mình thật tốt, khi anh quay lại em chỉ được phép nặng hơn chứ không được nhẹ đi đâu đấy!”



Nghĩ đến câu nói cuối cùng trước khi Lục Dao đi đã nói với mình, trong lòng Hàn Đông liền trở nên rất khó chịu, giống như có thứ gì đó vẫn luôn nằm trong tim.

Ôi lúc hắn ở đây thì không thấy gì, nhưng khi người đi rồi cô mới phát hiện bản thân mình thật sự rất thích hắn.



Ở bên cạnh Lục Dao bảy tháng, hắn chính là linh hồn của cô, bất kỳ mặt nào cũng rất xứng đôi.

Còn đang nghĩ ngợi xem bây giờ Lục Dao đang ở đâu, thì Lý Xuân Mai đã tan ca về tới.

“Con nghe mẹ nói đi Tiểu Đông, còn làm ra vẻ cái gì, nhớ nó thì đến nhà mà tìm. Huống hồ từ đây đến đó cũng không xa. Nếu còn cứ suốt ngày thương xuân tiếc thu như vậy, mẹ nhìn cũng cảm thấy nổi da gà.”



Hàn Đông đột nhiên bò dậy khỏi giường, nhưng nghĩ đến điều gì đó lại nằm xuống.

“Ôi, mẹ… tổ trưởng của con không duyệt cho nghỉ, mẹ nói với cô ấy một tiếng được không. Đúng rồi, lỡ như ba mẹ hắn không thích con thì sao?!”

“Cái này cần gì phải nói? Còn cứ trực tiếp nói ông nội con bị bệnh, xin nghỉ chăm bệnh là được rồi.”



“Còn nữa, ba mẹ Lục Dao thì con càng không cần phải lo lắng, bọn họ đều là người hiền lành. Không chừng mẹ nó vẫn còn nhớ con đấy, lúc con học tiểu học bà ấy rất thường xuyên đến chỗ mẹ chơi mạt chược, còn rất hay mang kẹo đường cho con. Ôi nói thật cũng đã bao nhiêu năm mẹ không gặp bà ấy rồi, nhớ ghê đấy.”

Hàn Đông nghe xong những gì mẹ nói, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một phụ nữ luôn tủm tỉm cười khi gặp cô.

“Mẹ nói thật đi, bà Hàn, có phải mẹ đã quen biết với Lục Dao trước rồi không? Dường như Lục Dao cũng đã biết con từ lâu, khó trách hắn lại tỏ ra thân thiết với con trong ngày đầu gặp mặt như vậy.”

Lý Xuân Mai xới cơm trong nồi, cũng không giữ bí mật nữa.



“Vốn dĩ hai đứa đều đã biết nhau từ lâu, lúc nhỏ nó còn thường xuyên đến nhà chúng ta làm bài tập, con còn gọi nó là anh Nai Con đấy, sau đó trại nuôi heo của ba mẹ nó làm ăn phất lên, cả nhà đều bận rộn, thì hai con cũng không có cơ hội gặp mặt nữa, không ngờ con chẳng nhớ gì về nó, còn nó thì luôn nhớ rất kỹ.”

“Hơn nữa con từ nhỏ đã thích ăn thịt heo như vậy, nhà nó lại mở trại nuôi heo. Mẹ và mẹ nó còn bàn bạc với nhau, gả con về bên đó làm dâu, thời buổi này cưới vợ khó khăn, cho nên mẹ nó vẫn luôn xem con là con dâu tương lai của mình.”

Hàn Đông bị những gì mẹ nói làm kinh ngạc, cô vỗ xuống giường, hạ quyết tâm.

“Mẹ, ngày nay con xin nghỉ đến nhà hắn, đúng rồi, con muốn có một sim điện thoại di động để tiện liên lạc.”



Lý Xuân Mai dọn cơm xong, lại thét to gọi Hàn Ích lấy thêm cơm tới.

“Haha, bây giờ thứ đồ cổ lỗ sĩ như con cũng chịu dùng sim điện thoại rồi à? Lúc trước bảo mua một cái thì nhất định không chịu, bây giờ vì người yêu mà từ bỏ nguyên tắc của mình à? Cũng tốt, ngày mai con đi đưa tiền lương của nó cho nó luôn nhé.”

Ngày hôm sau, Hàn Đông ngồi xe buýt ra ngoại ô, xe buýt lắc lư hết mấy tiếng đồng hồ mới đến trạm.

Tuy rằng thành phố S là một thành phố lớn, nhưng vùng ngoại thành thì vẫn chưa phát triển, không có quá nhiều cao ốc, đa phần đều là nhà trệt, người dân ở đây chủ yếu vẫn dựa vào trồng trọt và chăn nuôi làm kinh tế chính.

Hàn Đông cầm địa chỉ của Lục Dao trong tay, đứng do dự một lúc lâu, ở đây căn bản là không có xe đến thẳng nhà hắn.

Không còn cách nào khác cô nàng phải đi nhờ một chiếc xe máy đến thôn làng của Lục Dao.

Hàn Đông đứng ở trước cửa thôn nhìn những con đường nhỏ uốn lượn, quyết định tốt nhất vẫn là gọi điện thoại cho hắn, bởi vì bản thân cô thực sự không thể tìm thấy được địa chỉ ở một nơi như thế này.

Điện thoại reo một lúc mới có người nhấc máy, vẫn là âm thanh sang sảng hào khí mà cô quen thuộc.

“Alo? Lục Dao nghe đây.”

“Lục Dao, em là Hàn Đông. Bây giờ em đang ở trước cửa thôn anh, anh ra đón em đi.”

“Vợ.. vợ yêu?! Được được, em chờ một chút, anh ra ngay.”

Lúc Hàn Đông đang đợi Lục Dao, cô đứng trên con đường nhỏ dẫn vào thôn, ngắt lấy một ngọn cỏ đuôi ngựa đã khô vàng bên đường, mân mê trong tay, bây giờ đã là cuối đông, cỏ cây đều đã trở nên vàng úa.

Từ xa xa bất chợt có một bóng người cao lớn ánh vào tầm mắt, là Lục Dao không thể sai được.

“Người anh em, dường như anh đã gầy đi đấy, mấy hôm nay vất vả lắm à? Ba anh không sao chứ?!” Không chờ hắn tới gần, Hàn Đông đã đánh đòn phủ đầu.

“Vợ yêu! Vợ yêu, nhớ em muốn chết.” Lục Dao ôm chầm lấy cô, Hàn Đông gần như không thở nổi, phải đánh sau lưng mấy quyền mới có thể yên ổn.

“Mấy ngày nay anh vẫn khoẻ, chỉ ở nhà chăm heo mà thôi, ba anh vẫn còn nằm bệnh viện, chỉ có anh và mẹ thay nhau thăm nuôi, cho nên khá vất vả. Chiều nay anh cũng phải vào bệnh viện một chuyến. Em có muốn đi cùng anh không?”

“Đúng rồi vợ yêu, anh còn chưa hỏi em vì sao lại chạy đến đây, nhớ anh à?!” Lục Dao thật sự rất bất ngờ và vui mừng, người mà mấy hôm nay mình thương nhớ lại đột ngột xuất hiện trước mặt mình.

Hàn Đông kéo bàn tay không yên phận trên người mình xuống, mới cười cười nói với hắn.

“Anh đi mà không quan tâm cái gì cả, em đến đưa tiền lương”, Hàn Đông nhét một tháng tiền lương của Lục Dao vào trong túi áo gió hắn, khép lại một chút mới cảm thấy hài lòng.

Lục Dao đưa tay ấn lên túi, cảm thấy chỗ đó dày nặng như sắt thép.

Trong lúc nhất thời cũng thu gương mặt tươi cười lại, vẫn luôn nhìn trại nuôi heo và nhà mình ở cách đó không xa, giống như vừa ra một quyết định quan trọng.

Hàn Đông kéo tay hắn, hai người chậm rãi đi về nhà, hắn vừa đi vừa nói.

“Vợ yêu, tuy rằng lần này ba anh phước lớn cho nên không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đã không còn là bác ba Lục có thể đuổi theo anh chạy khắp cả sân viện mà đánh nữa, bác sĩ nói ông ấy sau này cần phải được nghỉ dưỡng, không thể làm việc vất vả.”

“Anh chỉ sợ mình không thể về xưởng làm công cùng với em nữa, sau này bất cứ lúc nào em nhớ anh thì cũng có thể gọi điện thoại cho anh, hoặc là anh đến xưởng đón em đến đây chơi mấy ngày.”

“Anh cần phải gánh vác trách nhiệm thay ba anh, anh cũng đã tự do tự tại nhiều năm rồi, bây giờ cũng đã hơn hai mươi, toàn bộ heo trong nhà đều phải dựa vào anh cả.”

Hàn Đông ngẩn người, dừng bước, có nghĩa là sao?

Lục Dao đá một hòn đá chướng mắt trước mặt, một bàn tay siết chặt tay Hàn Đông, tập trung tinh thần.

Nghiêm túc nói: “Ý của anh là, em có đồng ý lấy anh không? Tuy rằng anh bây giờ không thể mua được biệt thự siêu xe cho em, nhưng anh có thể thề, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, những gì người khác có anh cũng nhất định sẽ cho em đầy đủ.”

Hàn Đông chuyển từ kinh ngạc sang vui mừng, gật đầu thật mạnh.

Nói đến nghiêm túc như vậy, còn tưởng là chuyện nghiêm trọng gì đó xảy ra.

“Anh đang cầu hôn em đó à?! Được, em đồng ý. Xe và nhà thì đối với em không cần quá chú trọng, em chỉ cần mỗi bữa cơm có thịt ăn là được, nuôi cơm thật tốt, điều kiện này đối với anh mà nói là không khó phải không?”

Lục Dao nghe câu nói đầu của cô đã mừng rỡ vô cùng, làm sao có thể không đồng ý điều kiện nhỏ nhặt ở câu sau được?

“Được được được, mỗi ngày cho em ăn một con heo cũng được! Vợ yêu, anh yêu em, yêu em vô cùng.”

“Đi thôi đi thôi, anh đưa em vào xem nhà anh, còn có cả những con heo bảo bối của anh nữa!” Lục Dao kéo Hàn Đông chạy về hướng nhà mình, bước chân vui sướng tung tăng như một con hươu sao.

Hàn Đông bị hắn lôi kéo, vừa bất đắc dĩ vừa yêu chiều nhìn hắn: “Đừng nóng lòng, ngày tháng của chúng ta còn dài.”

Lục Dao cười ha hả, một lần nữa ôm cô vào lòng, gió lạnh lại gào thét, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến sự ấm áp xung quanh hai người.

Thật ra thì hoàn cảnh gia đình Lục Dao cũng không quá khó khăn như những gì hắn nói, ít nhất cũng là một tòa nhà độc lập hai tầng, chỉ là trước cửa nhà người ta thì trồng hoa, còn nhà hắn thì trồng rau mà thôi.

“Vợ yêu, tài sản lớn nhất của gia đình anh cũng chỉ có căn nhà này và mấy trăm con heo kia, đúng rồi, còn có anh nữa, anh mới là đáng giá nhất.”

Hàn Đông rất có hứng thú đối với các loại thực phẩm được trồng trước nhà hắn, vẫn luôn nhìn chằm chằm, nghe thấy hắn nói cũng chỉ gật đầu lấy lệ.

“Ừm ừm, anh đáng giá nhất. Khi nào em thiếu tiền tiêu, cứ đem bán anh là được.”

“Đừng mà, anh có sự phân tích và đề xuất độc đáo trong việc chăn nuôi heo, không đầy mười năm, chắc chắn có thể tạo ra thành tựu cho mình, đại gia là chuyện trong tầm tay.” Lục Dao vội vàng giải thích, sợ Hàn Đông thật sự đem mình đi bán.

Hàn Đông cười lắc đầu, người này thật là thú vị.

Lục Dao nhìn cô mỉm cười, cũng biết cô chỉ nói đùa.

“Lúc trước ông Lục không cho anh ra ngoài lăn lộn, bây giờ ông ấy cũng không quản lý anh được, hôm nay anh sẽ sửa lại nóc chuồng heo, à, ở bên kia, đi xem nào.”

Chuồng heo là dùng gạch đỏ xây nên, có thể nhìn thấy nóc chuồng là mới vừa được lợp lại, so với xi măng, gạch đỏ đơn giản dễ thực hiện hơn, cũng có đủ không gian cho không khí lưu thông.

Hàn Đông đi theo Lục Dao vào trong, thật ra không gian bên trong chuồng không lớn, mặt sàn cũng tương đối sạch sẽ, lối vào có bồn nước và khu vực điều khiển nguồn nước.

Trong chuồng có mười mấy con heo con vừa mới ra đời, Lục Dao mấy hôm nay tập trung chăm sóc bọn chúng.

“Vợ yêu, xem này. Con heo nái này là anh bắt về từ nhỏ, lúc cho ăn còn khiến nó thiệt thòi một chút, bây giờ thấy nó đã có gia đình sinh con nhỏ, cảm giác thật là thành công! Có phải không?!”

Hàn Đông nhìn con heo nái đầy đặn nằm trên một bãi rơm rạ, chỗ bụng heo còn có mười mấy con heo con trắng tròn nằm tứ tung ngang dọc, liên tục ủi vào người heo mẹ, đáng yêu vô cùng.

“Đúng vậy, Lục Dao, em cảm thấy anh rất tuyệt vời!” Không chỉ là chuyện này, cho nên có anh ở bên cạnh, chuyện gì cũng trở nên rất tốt đẹp.

“Còn phải nói, ông xã của em là ai chứ, à phải vợ yêu, em xem heo con đáng yêu như vậy, khi nào em xin cho anh một bầy khỉ con đây?”

Còn chưa kịp nói xong, miệng hắn đã bị hai cánh môi mềm mại lấp kín, gắn bó sát sao, Lục Dao đã quên mất hôm nay là ngày mấy…

Hàn Đông chỉ biết, chuyện mình muốn làm nhất đã làm được, cần gì quan tâm hoàn cảnh của hắn là như thế nào, trong mười tám năm cuộc đời cô, giờ phút này là xao xuyến nhất.

- -----hoàn chính văn