Hạnh Phúc Hay Vết Thương

Chương 19: Thay đổi



Vì vướng lại chuyện học hành ở đây nên tôi không thể chuyển về ở với mẹ mà bắt buộc phải ở cùng người đàn ông đáng ghét kia. Chị tôi cũng đi học xa nên chỉ có một mình mẹ tôi trong một căn nhà nhỏ, tôi sợ rằng mẹ tôi sẽ buồn. Mẹ tôi bảo nếu có nhớ mẹ thì cuối tuần chị gái sẽ đưa tôi về, rồi qua hôm sau lại quay về để tiếp tục đi học.

Một tuần chỉ gặp mẹ một lần, vậy là từ giờ tôi phải sống trong cảnh thiếu thốn tình thương của mẹ sao? Thật lòng, tôi chẳng muốn rời xa mẹ chút nào, dù một phút một giây tôi lại càng không muốn. Có mẹ ở bên cạnh, nó vẫn đỡ đi được một phần nào đó, hi vọng nhỏ nhoi của tôi vẫn là được ở cùng mẹ.

Nhưng biết phải làm sao bây giờ, đây là quyết định của cả ba lẫn mẹ tôi, phận làm con tôi nào dám cãi ba cãi mẹ. Chỉ đành nghe theo mọi sự sắp xếp của họ. Ba mẹ tôi không thể sống cùng nhau và tôi cũng không thể sống cùng mẹ, tôi chỉ có sự lựa chọn duy nhất là ở cùng ông ấy. Vì sợ tôi sẽ sa sút nên mẹ tôi mới để tôi một mình trơ trọi ở nơi đây. Kể từ khi không còn được sống cùng với người mẹ của mình, cuộc sống của tôi dần có những chuyển biến tệ hơn.

Không được sống trong môi trường có đủ cả ba lẫn mẹ quả thật là một thiệt thòi lớn với tôi, mọi thứ tồi tệ trong cuộc sống nó cứ ập đến với tôi. Những năm tháng không có mẹ bên cạnh, tôi tủi thân lắm. Những lúc tôi buồn bã hay tuyệt vọng nhất, chẳng có ai để tôi trút bầu tâm sự.

Thật ra thì cũng có đấy, tôi thường hay than vãn qua những dòng tin nhắn với cô bạn thân của tôi nhưng nó chỉ giúp tôi giải quyết được một phần nào thôi. Vì cậu ấy không nằm trong hoàn cảnh của tôi nên cũng khó có thể thấu hiểu được tôi đang trải qua những gì.

Thời gian này tôi cũng dần sống khép kín với bản thân hơn, tôi chẳng còn là cô bé lạc quan vui vẻ ngày nào nữa. Trong mắt tôi bây giờ, bầu trời chỉ toàn là một màu tăm tối. Việc học hành của tôi cũng giảm sút đi rất nhiều, dường như những kết quả thi cử tôi nhận về được gần đây đều là con điểm 0.

Có những ngày mặc dù phải đi học từ sáng sớm nhưng tôi vẫn thức đến gần 2-3 giờ mới chịu chợp mắt một chút. Một mình tôi lẻ loi trên chiếc giường rộng rãi, sự cô đơn và lạnh lẽo đã bao trùm khắp căn phòng ngủ ấy. Giá như, mọi thứ có thể quay về như lúc đầu thì hay biết mấy. Tôi thèm cảm giác được ngủ cùng người chị gái của mình, được ngủ cùng mẹ. Tôi thật sự rất nhớ họ.

Ở đây tôi cảm giác chẳng có ai sống ngoài tôi, ba tôi suốt ngày cứ đi sớm về khuya, những món ăn ông nấu chỉ là qua loa cho xong bữa, tôi đã dần chán ghét những bữa cơm của ông ấy nấu rồi. Không biết tôi phải sống như thế cho đến bao giờ.

Lịch học của tôi cũng ngày càng dày đặc hơn, dường như tôi không có thời gian để ăn uống hay nghỉ ngơi. Vừa kết thúc buổi học trên trường tôi đã vội vàng chạy đến chỗ học thêm. Cứ như thế từ thứ 2 đến chủ nhật, cuối tuần tôi lại càng không có thời gian vui chơi.

Có lúc tôi rơi vào bế tắc nhất nhưng lại không có ai ở bên cạnh, chỉ một mình tôi chống chọi lại với mọi thứ khắc nghiệt ngoài kia. Đôi khi tôi ước mình có thể quay trở lại thành một đứa trẻ vì vết thương ở đầu gối dễ chữa lành hơn, một vết thương ở trong tim.