Hạnh Phúc Là Khi Gặp Được Em

Chương 8: Chấp nhận hay từ chối?



Hôm nay thật là vui quá đi!

Khả Như nhảy cẩn lên, ánh mắt lấp lánh như những vì sao sáng. Quả thật đây là lần đầu tiên trong đời mà cô bé được vui chơi thoải mái đến vậy. Cứ nghĩ đến liền không kìm nỗi được nụ cười.

Ây da có thể tối nay cô bé sẽ lại bị mất ngủ cả đêm vì niềm vui quá lớn.

- Được rồi, Khả Như chúng ta mau đi rửa tay thôi. Mọi người đang đợi cơm đó!

Tiểu Thừa Nam nhìn thấy Khả Như vui vẻ trong lòng cũng ngập tràn cảm giác hạnh phúc. Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, sau đó cả hai cùng vào nhà tắm để vệ sinh chân tay. Tiếp đến là cùng dắt tay nhau đi đến bàn ăn.

Chỉ là khi đến nơi, Hoàng Kỷ Hạ đã đợi sẵn.

- Bà nội!

- Cháu...cháu chào bà!

Khả Như nhìn thấy người trước mặt trong lòng liền bắt đầu lo lắng. Cô bé biết bà nội của anh tiểu Nam không thích mình, nếu bây giờ cô ăn chung với mọi người thì dì chắc chắn sẽ bị bà mắng...

- Suy nghĩ cái gì, mau vào đây ngồi, ta không thích ăn đồ ăn nguội!

Thấy biểu cảm né tránh kia, Hoàng Kỷ Hạ cũng liền biết cô nhóc này vẫn còn sợ hãi mình.

Nhưng dẫu vậy bà cũng chẳng phải dạng người thuộc kiểu ngon ngọt, do đó thái độ đối với cô bé vẫn chỉ không mặn cũng chẳng nhạt.

- Vâng...vâng ạ!

Hai đứa trẻ cùng nhau ngồi vào bàn ăn, những người lớn biết tính tình của Hoàng Kỷ Hạ cũng không tránh khỏi thở dài. Khẽ đưa mắt nhìn về phía Khả Như, họ chỉ biết lắc đầu, lão phu nhân trước giờ luôn là khó ở như vậy. Dù là con cháu ruột thịt cũng không có ngoại lệ huống chi Khả Như còn là một người ngoài.

Hai vợ chồng nhà họ Dương nhìn nhau, sau đó lại nhìn hai vợ chồng nhà họ Diệp. Bây giờ có lẽ là lúc thích hợp nhất để nói về chuyện nhận nuôi con bé.

Trịnh Tú Thi nở một nụ cười tươi, sau đó gắp một cái đùi gà cho Khả Như rồi lên tiếng:

- Món gà này rất ngon, con ăn nhiều vào nhé!

- Cảm...cảm ơn dì!

- Phải rồi Khả Như...về chuyện nhận nuôi của con...

Nghe đến đây, ánh mắt của cô bé thoáng trầm xuống nhưng vì đang cúi đầu nên tóc đã che đi nửa khuôn mặt khiến mọi người không để ý chỉ duy nhất hai người chú ý là Hoàng Kỷ Hạ và tiểu Thừa Nam ngồi bên cạnh cô bé.

- Vâng...mọi người quyết định sao ạ?

Giọng nói không to cũng chẳng nhỏ nhưng dễ dàng nghe ra sự mất mát. Dù có chút không đành lòng nhưng Trịnh Tú Thi cũng biết đây là cách lựa chọn tốt nhất bây giờ cho nên cô chỉ có thể thẳng thắng nói rõ ràng cho cô hé hiểu.

- Về chuyện đó, cô Như Ngọc và chú Quý Bình rất yêu thích con! Vì thế họ muốn nhận con làm con nuôi, Khả Như con cảm thấy thế nào?

Ngje được hai cái tên ấy Khả Như không khỏi chớp mắt ngạc nhiên. Vậy là người nhận nuôi cô bé là hai cô chú đáng yêu này sao?

Khẽ đưa mắt nhìn hai người lớn nhà họ Diệp thấy họ cũng đang mỉm cười nhìn mình, Khả Như có chút ngượng ngùng, trong lòng không tránh khỏi sự vui sướng.

Nếu là hai cô chú ấy thì sau này cô vẫn sẽ được gặp lại mọi người phải không?

Sau này cô vẫn có thể chơi đùa cùng anh tiểu Nam...nếu như vậy thì thật quá là tốt!

- Khả Như...con cảm thấy như thế nào?

Vì suy nghĩ cho cảm thụ của cô bé nên Trịnh Tú Thi khá cẩn trọng mà đặt câu hỏi. Nhưng rồi khi nhìn thấy ánh mắt phát sáng của Khả Như thì cô liền có thể thở phào nhẹ nhõm.

- Vâng...nếu được như vậy thì thật tốt!

- Nhưng...nhưng mà...

Khả Như có chút ấp úng không biết phải nói sao. Thấy sự lắp bắp của cô bé, Trịnh Tú Thi mỉm cười hiền dịu hỏi:

- Có chuyện gì sao Khả Như?

- Sau...sau này, con có thể đến đây nữa được không ạ? Con...có thể cùng vui chơi với anh tiểu Nam nữa không?

Nghe thấy lời này của cô bé, bầu không khí bỗng rơi vào khó xử. Quả thật nếu con bé là con của gia đình nhà họ Diệp thì chuyện qua lại dĩ nhiên không có vấn đề. Nhưng điều quan trọng ở đây là quyết định của lão phu nhân...liệu bà ấy có chấp nhận cho con bé quay lại không?

- Muốn đến đây thì cứ việc đến, dẫu sao thì thằng nhóc này cũng rất thích ngươi!

Hoàng Kỷ Hạ cũng cảm nhận được sự im lặng trên bàn ăn nên lên tiếng phá giải. Dẫu sao bà ta cũng không phải người không biết lý lẽ. Con bé Khả Như này ngoan nhoãn như vậy...làm khó con bé cũng chẳng hay ho gì.

- Bà nội à!

Tiểu Thừa Nam nghe bà mình nói như vậy liền không tránh khỏi có chút đỏ mặt, cậu bé ngượng ngùng vùi đầu vào chén ăn cơm.

Những người còn lại thì liền đồng loạt thở ra một hơi nhẹ nhõm. Có câu này của lão phu nhân thì mọi thứ liền có thể giải quyết rồi!