Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 187: Con hận ba



Tối ngày hôm sau, Vân Y cùng Thiên Hàn đến nhà cậu Vân Trình. Vừa vào nhà thì cậu đã xuống đón hai đứa ngay.

- Hai đứa đến rồi à? Đã lấy kết quả chưa?

- Dạ rồi!

- Ừm! Ba cháu trên phòng đấy! Thiên Hàn đi cùng Vân Y lên đấy đi!

Thiên Hàn gật đầu rồi cùng Vân Y đi lên phòng. Vừa mở cửa vào đã thấy Triệu Triết Lập ngồi trên giường, ánh mắt đang nhìn về phía Vân Y và Thiên Hàn.

- Vân Y! Bạch... Bạch tổng!

Vân Y kéo ghế ngồi xuống gần Triệu Triết Lập, cô thật sự không biết phải nói chuyện gì trước, khẽ thở dài một hơi lên tiếng hỏi.

- Ba khỏe chưa?

- Ba khỏe rồi, nghe cậu con nói con đi tìm ba sao?

- Ừm! Con có chuyện muốn nói với ba!

- Chuyện gì?

Vân Y hít một hơi sâu, lấy từ trong balo ra một cái phong bì trong suốt đưa cho Triệu Triết Lập, ông không hiểu ý cô cho lắm nhưng vẫn cầm lấy nó, nhanh chóng lật ra xem.

- Đây là giấy xét nghiệm ADN giữa ba và Âu Tư Nhã!

- Tất cả đều không trùng khớp, Âu Tư Nhã không phải con ruột của ba!

Triệu Triết Lập trợn mắt nhìn tờ giờ trên tay, giọng run run hỏi.

- Sao con lại có cái này?

- Thiên Hàn đã giúp con tóm được mẹ con Âu Tư Nhã, con đến gặp cô ta lấy mẫu tóc cô ta và nhờ cậu lấy mẫu tóc của ba để đi xét nghiệm!

Triệu Triết Lập cầm tờ giấy xét nghiệm mà run run, không thể tin được, ông đã cõng rắn cắn gà nhà, vì mẹ con ả ta mà ông hành hạ con mình, bắt con mình làm việc như một đứa người làm trong nhà, vì một đứa không cùng máu mủ mà ông cãi nhau với con gái mình, mạnh miệng mắng con gái mình còn đuổi con gái mình ra khỏi nhà.

- Vân Y, ba...

Vân Y bỗng nheo mắt nguy hiểm, rời khỏi ghế đứng dậy, ngữ khí của cô mạnh mẽ đến mức cho người nghe phát sợ.

- Lúc đầu con đã nói với ba nhưng ba chẳng chịu nghe! Bây giờ thì hay rồi, nhà cũng không còn, nếu Thiên Hàn không giúp giữ lấy Triệu Liễu thì chắc bây giờ Triệu Liễu cũng đi đời nhà ma rồi!

- Ba thấy hậu quả chưa?

Ông không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Y, cứ cúi mặt mà ấp úng.

- Ba...

- Trước khi mất ba đã hứa với mẹ thế nào? Ba hứa sẽ cố gắng gầy dựng Triệu Liễu ngày càng đi lên, ba hứa sẽ luôn chăm lo cho con không thiếu thốn một thứ gì? Cái gì ba cũng hứa được hết... Giờ thì sao? Ba có làm được không? Triệu Liễu suýt phá sản, nhà thì bán mất, còn con... Con phải chịu những gì kể từ khi mẹ mất hả ba? Ba có bao giờ nghĩ cho con chưa?

Vân Y càng nói thì khóe mắt càng đỏ, nước mắt cũng đua nhau mà lăn dài trên gò má xinh đẹp của cô. 

Những chuyện trước kia, cô nhớ rõ mồn một không sót cái nào, nhưng nếu cô càng ghim trong lòng thì biết bao giờ ba cô mới sáng mắt ra nên cô đã quyết định nói ra hết, dù là quá khứ đau thương cô vẫn phải nói ra.

Thiên Hàn nắm lấy bả vai run run của cô mà an ủi, nhỏ giọng nói.

- Y Y, bình tĩnh!

Vân Y cười nhẹ, một nụ cười đắng lòng, đưa tay quẹt những giọt nước mắt đang còn vương trên gò má.

- Ba, ba có nhớ cái ngày mà con bị sốt không? Chẳng phải lúc đó ba rất vui vẻ với mẹ con bọn họ hay sao? Con còn nhớ... Lúc đó ba đã cùng mẹ con bọn họ trò chuyện, xem phim rất vui nhưng con hỏi ba... Lúc đó ba có ý định bảo con ra hay không?

Triệu Triết Lập không dám nhìn cô, chỉ biết cúi mặt nắm chặt lấy tờ giấy xét nghiệm.

Vân Y thấy vậy thì bật cười, tiếp tục nói.

- Là không nhỉ? Con biết mà, gia đình nhỏ của ba, không bao giờ có con trong đó! Hôm đó nếu mẹ Lục Hạ không đến thì có phải con chết ba cũng chẳng quan tâm đúng không?

- Từ ngày mẹ mất, ba lần lượt đưa hết người đàn bà này đến người đàn bà khác về nhà, lúc đó ba vui vẻ lắm, nhưng ba có biết những người đàn bà mà ba đưa về trước mặt thì thánh thiện sau lưng thì đánh đập con thế nào không? Lúc nào ba cũng bênh vực bọn họ, nhất là mẹ con Âu Tư Nhã, dù con làm đúng ba cũng chưa hề một lần đứng về phía con! Ba biết còn đau đến cỡ nào không? Bị chính ba ruột của mình ruồng bỏ, cảm giác đó... Ba có hiểu được không?

Triệu Triết Lập tay run run vươn đến tay cô, ông muốn nắm lấy tay con gái mình, muốn nói một lời xin lỗi tận đáy lòng.

- Vân Y! Ba xin lỗi, ba xin lỗi con! Tất cả đều là do ba!

Vân Y lùi lại, không muốn đụng lấy tay Triệu Triết Lập, cô khịt mũi một cái, mỉm cười chua xót.

- Xin lỗi à? Muộn rồi!

- Vân Y, con hận ba lắm đúng không?

- Phải! Con hận ba... Hận đến tận xương tủy!

Câu nói của Vân Y giống như ngàn nhát dao đâm thẳng vào tim Triệu Triết Lập, bị chính con gái ruột nói hận mình, ai mà không đau chứ. 

Vân Y ngửa mặt lên trần nhà, ép nước mắt chạy ngược vào trong, hít một hơi thật sâu, giọng nhòe đi do khóc.

- Hiện tại con không muốn nói gì với ba nữa! Thiên Hàn, chúng ta về!

- Vân Y, Vân Y!

Vân Y quay lưng đi ra ngoài, mặc cho Triệu Triết Lập gọi với theo. Thiên Hàn vừa định quay lưng đi thì Triệu Triết Lập gọi.

- Bạch tổng! Ngài... Ngài an ủi Vân Y giúp tôi! Là tôi có lỗi với con bé!

- Tôi biết! Triệu tổng, những tổn thương ngài đã gây ra cho Y Y đã trở thành vết sẹo khắc sâu vào tim cô ấy rồi, trước kia cô ấy luôn ôm nỗi đau một mình mà tiếp tục sống trong căn nhà địa ngục kia, bây giờ cô ấy đã nói ra, mong ông suy nghĩ xem bản thân nên làm gì!

Thiên Hàn nói rồi quay lưng rời khỏi phòng bỏ lại một mình Triệu Triết Lập đau đớn, nước mắt của ông cũng bắt đầu rơi.

- Vân Y! Ba xin lỗi con! Tất cả là là tại ba, tại ba làm, ba tự gây ra thì bây giờ phải tự chịu, chính ba đã tự vứt bỏ gia đình của mình rồi! 

- Vân Vân! Anh có lỗi với em, anh xin lỗi em!

[...]

- Chuyện gì vậy Thiên Hàn! Cậu thấy Vân Y có vẻ rất buồn!

- Nói sau nha cậu, cháu phải bên cạnh Y Y lúc này đã! Cháu xin phép!

Nói rồi Thiên Hàn chạy nhanh ra xe, nghe tiếng mở, đóng cửa xe thì Vân Y biết hắn đã vào xe rồi, miệng nhỏ lên tiếng bảo.

- Chúng ta về!

____________________________________________

Trong nhà cậu Vân Trình, Vân Trình thấy Vân Y chạy xuống nước mắt giàn giụa không một chời chào mà chạy ra khỏi nhà thì ông đã biết có chuyện xảy ra giữa hai bố con Vân Y rồi.

Sau khi Thiên Hàn và Vân Y rời khỏi, Vân Trình đã lên phòng xem sau, vừa mở cửa phòng thì đã thấy Triệu Triết Lập ngồi trên giường co ro khóc như một đứa trẻ, dưới đất bàn có hai tấm giấy gì đó.

Vân Trình đi đến, cúi người nhặt lên xem thì đã hiểu chuyện gì xảy ra. Ông kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, thở một hơi dài hỏi.

- Cãi nhau với Tiểu Vân Y à?

- Con bé hận tôi lắm anh Trình à?

- Nói ra hết rồi sao?

Triệu Triết Lập chỉ lẳng lặng gật đầu.

Vân Trình cũng không ngờ hôm nay Vân Y lại nói ra hết những gì cô chịu đựng, cứ ngỡ hôm nay hai ba con cô sẽ giải quyết mâu thuẫn ổn thỏa nhưng thật không ngờ Vân Y lại nói chuyện trước kia.

- Nói ra thì tốt rồi! Nhưng Triết Lập, nể tình cậu vẫn là em rể nên tôi mới nói, nếu có thể hòa được với Tiểu Vân Y thì hòa đi, con bé nó nói vậy nhưng cũng chưa chắc là vậy đâu, nó lo cho cậu lắm đấy! 

- Haiz! Con nào mà không thương ba chứ, vết thương lòng của nó bây giờ cũng đã lành rồi, chỉ là còn mờ sẹo thôi, cậu nên biết cách trị sẹo cho con bé đi! Dù sao thì cậu cũng chỉ còn mình Tiểu Vân Y, chẳng lẽ cậu không muốn dắt tay con gái mình vào lễ đường sao?

- Ý anh là sao?

Vân Trình đứng dậy, cười khẽ một cái rồi bảo.

- Nghỉ ngơi đi, khỏe lại rồi đi tìm Tiểu Vân Y nói chuyện! Mưa dầm thấm lâu, nói nhiều thì con bé cũng sẽ tha thứ thôi!