Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 192: Tha thứ



- Lão Bạch à? Tao với Nhất Phàm có chuyện muốn bàn với mày, vào được không?

Vân Y vừa nghe thấy giọng của Tư Vũ ngoài cửa thì vội vàng đẩy Thiên Hàn ra, nhưng Thiên Hàn vẫn muốn giữ lại, hôn lấy hôn để thêm vài cái rồi mới nuối tiếc buông cô ra.

Trong lòng Thiên Hàn không ngừng mắng thầm hai đứa bạn của mình, tìm đúng lúc quá mà.

- Có chuyện gì?

- Bàn việc!

Hắn đưa mắt nhìn Vân Y đang chỉnh lại chiếc áo sơmi trên người, lạnh lùng nhìn ra cửa.

- Vào đi!

"Cạch" Tư Vũ cùng Nhất Phàm mở cửa bước vào, vừa vào liền cảm thấy căn phòng có chút gì đó kì lạ cộng thêm ánh mắt đáng sợ của Thiên Hàn khiến Tư Vũ và Nhất Phàm càng cảm thấy mình vừa làm sai chuyện gì thì phải.

Nuốt một ngụm nước bọt, Tư Vũ nhìn về phía Vân Y đang ngồi vào bàn làm việc rồi lại nhìn qua Thiên Hàn mà hỏi.

- Có chuyện gì mà lâu vậy?

Thiên Hàn bình thản đi về phía sofa ngồi xuống mà nhàn hạ đáp.

- Đang cãi nhau!

Nhất Phàm nhăn mặt nhìn Thiên Hàn rồi lại nhìn Vân Y hỏi.

- Lại cãi nữa hả Vân Y?

Không hiểu nổi, hai con người này thích cãi nhau thế cơ à?

Vân Y đưa mắt nhìn Thiên Hàn xong lại quay sang Nhất Phàm cười trừ.

Thiên Hàn cau mày "hừm" một tiếng rồi lại bảo.

- Chuyện gì? Nói mau!

- À, đây nè! Mày xem cái này đi, dự án của tập đoàn Thường Đại, muốn mời mày đầu tư! Xem đi!

Thiên Hàn đưa mắt nhìn về tập hồ sơ trên tay Tư Vũ  nhanh chóng nhận lấy nó lật tới lật lui xem rồi lại đóng lại, chán nản nói.

- Tư Vũ, Nhất Phàm, tụi mày không nhớ sản phẩm lần trước của bên Thường Đại đưa ra hợp tác với Lãnh Thị bị rò rỉ ra là nguyên liệu giả à? Nếu lần này hợp tác với Thường Đại giống như Lãnh Thị thì Bạch Thiên sẽ bị người khác ném đá thế nào? Không những vậy, các công ty khác sẽ nhìn ngó và một chân đạp Bạch Thiên xuống!

- Hai đứa mày cũng không phải mới lần đầu vào nghề mà không biết việc này! Nếu muốn hợp tác, bảo hộ mang sản phẩm mẫu đến, kiểm tra kĩ nguyên liệu rồi tính tiếp!

Tư Vũ và Nhất Phàm nhìn nhau, đờ người vài giây rồi lên tiếng.

- À... à được! 

- Vậy thôi... bọn tao về phòng làm việc! Bọn anh đi trước nhé Vân Y!

Nói rồi Tư Vũ và Nhất Phàm chạy nhanh rời khỏi đó. Chứ ở một lát nữa chắc bị cơn thịnh nộ không rõ nguồn gốc của Thiên Hàn càn quét chết mất.

Đứng bên ngoài, Tư Vũ rùng mình nhìn vào căn phòng của hắn mà hỏi Nhất Phàm.

- Mày có cảm thấy... sát khi không?

Nhất Phàm gật đầu, hoang mang hỏi lại.

- Có khi nào lão Bạch đang dỗ Vân Y không?

Tư Vũ trợn mắt, tay vỗ vào trán.

- Vậy là bọn mình vừa phá chuyện của lão Bạch rồi! Thảo nào thấy mặt nó đằng đằng sát khí!

- Chạy đi, đứng đây một lát lão Bạch ra đập cho vài phát!

[...]

Vân Y nãy giờ chẳng mấy để ý đến bọn Thiên Hàn nói chuyện mà chăm chú làm việc của mình mà không hề hay biết có ánh mắt đang rực lửa nhìn về phía cô.

Thiên Hàn đứng dậy, thong thả bỏ tay vào túi quần mà đi thẳng về phía cô, lúc này Vân Y mới nhìn lên.

- Anh không về làm việc đi, nhìn em làm gì?

Thiên Hàn thở mạnh một cái, tặc lưỡi nói.

- Anh đang suy nghĩ có nên bỏ qua cho em hay không?

Vân Y nghe vậy thì giật mình, cây viết trên tay cũng không giữ nổi mà rơi xuống bàn.

- A! Bạch tổng à, còn có chồng hồ sơ sổ sách đang chờ, mời ngài về bàn làm việc! Ừm, còn chuyện cậu Chu thì chúng ta về nhà nói sao nhé!

Khóe môi Thiên Hàn khẽ cong lên tạo nụ cười nửa miệng, gật đầu đồng ý. Đam Mỹ Sắc

- Được, về nhà nói!

[17:00]

Thiên Hàn và Vân Y bây giờ đang trên đường về Bạch gia, trong xe Vân Y không ngừng than thở vì hôm nay phải chạy tới chạy lui khắc cả tập đoàn bây giờ đôi chân đã bắt đầu ê ẩm rồi.

Vừa về đến Bạch gia, dì Hà đã chạy ra cung kính nói.

- Thiếu gia, Vân Y! Có ông Triệu đến tìm từ chiều đến giờ!

Vân Y cau mày nhìn qua Thiên Hàn.

- Ông Triệu?

Triệu Triết Lập đến tìm cô sao? Có việc gì nữa à?

- Vào nhà thôi! Cũng không thể để ba em chờ được!

- Em...

Thấy cô có vẻ không muốn vào trong, Thiên Hàn thở dài, tay đặt lên vai cô mà khuyên nhủ.

- Y Y! Chuyện gì có thể bỏ qua được thì bỏ qua, như em nói đấy... cho người khác một cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội!

- Suy nghĩ cho kỹ rồi hãy đưa ra quyết định! Dù có chuyện gì thì anh cũng sẽ bên cạnh em!

Vân Y mỉm cười gật đầu cùng Thiên Hàn cả vào nhà, đi đến phòng khách nơi có Triệu Triết Lập đang chờ.

Vừa thấy Triệu Triết Lập, Vân Y không nghĩ nhiều mà lên tiếng hỏi thẳng.

- Ba đến có chuyện gì?

- Con về rồi sao? Chào Bạch tổng!

Thiên Hàn gật đầu, quay sang nói với Vân Y.

- Y Y, em nói chuyện với ba đi! Anh lên thư phòng có chút việc!

Vân Y gật đầu, cô cũng hiểu rõ Thiên Hàn là muốn cho ba con cô có không gian nói chuyện dễ hơn, tuy Thiên Hàn quan tâm đến chuyện của cô nhưng hắn không muốn phiền gia đình cô nói chuyện, nếu muốn biết thì sẽ hỏi thẳng cô chứ không cần phải nghe lén.

Sau khi Thiên Hàn lên phòng rồi Vân Y ngồi xuống ghế, thấp giọng hỏi.

- Tìm con có chuyện gì?

- Vân Y, những lời hôm trước con nói ba đã suy nghĩ kỉ rồi, ba thật sự đã làm con buồn rất nhiều! Ba xin lỗi con!

Vân Y nhướng mày nhìn ba mình, cười nhẹ một cái rồi nói.

- Thì sao? Theo thời gian thì vết thương cũng lành rồi!

Triệu Triết Lập nhìn thẳng vào mắt Vân Y, giọng có vẻ run run hỏi.

- Vân Y, con không thể tha thứ cho ba sao?

- Hôm nay ba đến đây chỉ để hỏi con những việc đó sao?

- Vân Y, ba thành thật xin lỗi, ba biết con rất hận ba, hận ba vì đã không chăm sóc tốt cho con, hận ba vì làm mất đi căn nhà của mẹ con! Nhưng bây giờ ba cũng chẳng biết làm sao, ba sai rồi... con có thể tha thứ cho ba không?

Vân Y hít một hơi thật sâu, hốc mắt cũng dần đỏ lên nhưng cô nén lại không cho bản thân bật khóc. Cô mỉm cười.

- Ba thử giết người xong thì xin lỗi, rồi xin tha thứ đi... xem người đó có sống lại không?

Triệu Triết Lập cúi mặt không biết nói gì thêm. Câu nói kia của cô, có phải ý nói sẽ không bao giờ tha thứ cho ông hay không?

- Con không nói nữa, ba về sớm đi! Muộn rồi!

Vân Y thở một hơi dài rồi đứng dậy quay lưng định bước đi thì Triệu Triết Lập gọi lại.

- Vân Y, con không thể tha thứ cho ba dù chỉ một lần sao?

"Y Y! Chuyện gì có thể bỏ qua được thì bỏ qua, như em nói đấy... cho người khác một cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội!". Bỗng nhiên câu nói lúc nãy của Thiên Hàn vang lên bên tai Vân Y khiến cô chợt khựng lại.

Cho người khác một cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội. Cô đã rất nhân từ tha thứ cho Tô Linh Thực, người từng chia rẽ, rắp tâm hãm hại cô vậy tại sao cô lại không tha thứ cho ba mình? 

Những chuyện ông đã làm ở quá khứ quả thật không thể tha thứ, nhưng nếu cứ ôm hận mà ghim trong lòng thì có sống thọ được không hay chỉ khiến cho cả cô và Triệu Triết Lập đều bị một tảng đá đè nặng trong lòng, mãi mãi không thể quăng bỏ được.

Suy nghĩ miên mang một lúc, Vân Y thở dài một hơi, bàn tay đang nắm chặt thành quyền cũng được thả lỏng, cô quay lại nói với ba mình.

- Chuyện của quá khứ, xem như kết thúc rồi! Con sẽ không nhắc lại và cũng không nhớ đến nữa, sẽ mau chóng chôn sâu nó! 

- Dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi, có nhắc lại đi chăng nữa thì ba cũng chẳng thể quay về đó mà làm lại từ đầu được!

- Ba! Con bỏ qua tất cả những lỗi lầm của ba, con chỉ mong là ba cũng có thể bỏ qua tất cả những tham vọng của bản thân! Thảnh thơi sống cuộc đời còn lại! Được không?

Triệu Triết Lập cười vui vẻ, nhìn Vân Y với ánh mắt mừng rỡ mà nói.

- Vân Y! Được! Được! Chỉ cần con đồng ý tha thứ cho ba thì sao cũng được!

Vân Y cười vui vẻ, lần đầu tiên từ lúc cô trưởng thành đến giờ có thể nở nụ cười tự nhiên khi bên cạnh Triệu Triết Lập.

- Được rồi ba! Bây giờ trễ rồi, ba nên về sớm đi! Cậu sẽ trông đấy, khi nào con rảnh thì sẽ sang thăm ba và cậu! Con nhờ bác Lương đưa ba về!

- Phiền con rồi!

Sau đó Vân Y tiễn Triệu Triết Lập ra cổng, trước khi bước vào xe, ông quay sang nói với cô.

- Vân Y! Con nhắn với Bạch tổng, ba rất cảm ơn cậu ta nhé!

Vân Y mỉm cười gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt ba mình đứng nhìn xe đi xa rồi cô mới quay lưng đi vào nhà.