Hạnh Phúc Nơi Đâu

Chương 31: Đi trong bóng nắng



Khi anh về bên kia thì được tin em lấy chồng

Đặt tay lên tim, anh tự hỏi lòng mình có trống

Thời gian trôi, yêu thương đã úa màu?

Khi anh về bên kia, lời hứa đã nhạt nhòa, chỉ còn lại nỗi đau

Ai từng chầm chậm theo sau anh, ai từng chờ anh cuối phố

Bóng ai sẽ bên cạnh bóng anh rồi ngẩng đầu nhìn anh xấu hổ

Là chúng nó muốn sánh đôi, cuối đất cùng trời?

Khi anh về bên kia, giọt nước mắt giữa lòng bàn tay hóa thành hơi

Mưa rơi dầm dề mà sao tim anh như héo úa

Xác hoa bằng lăng rơi tím màu khăn lụa

Lúc đêm về anh từng đón đưa em

Khi anh về bên kia, nuối tiếc cũng đầy thêm

Nhưng có còn kịp đâu

Chỉ còn lại nỗi sầu

Chỉ còn lại mưa ngâu

Chỉ còn lại tình đau với đêm thâu..

Păn xê gấp quyển sách trả lên chỗ cũ. Lời thơ hiu hắt lòng se xót trong trí nhớ của cô, buồn quá. Có chút xót xa trỗi dậy trong cõi lòng. Có chút tiếc nuối cho một kiếp tình dở dang. Có chút nhớ mong.. Thoáng qua trong đầu hình ảnh của người đó. Păn xê thở dài rồi cúi nhìn chân mình, bước ra khỏi hiệu sách, hòa vào dòng người.

Trong cuộc đời, có ai biết được rằng, cuộc đời chúng ta sẽ đi qua bao nhiêu con đường, sẽ rẽ qua bao nhiêu ngả rẽ, sẽ dừng lại bao nhiêu trạm, và sẽ gặp bao nhiêu người?

Và trong những cung đường vô định đó, chính ta lại hờ hững, bỏ nhiều thời gian phí hoài, chỉ để vòng đi, vòng lại vì mãi tìm không được điểm mình cần đến, hoặc chỉ là, đã đi quen không nỡ chọn đường lạ, dù con đường quen thuộc kia, nhiều vấp váp, nhiều xóc nảy..

Trong cuộc đời, có ai biết được rằng, có những gian khó, những nhọc nhằn tự chúng ta giăng bẫy mình, chỉ vì lòng tin mù quáng, chỉ vì ngỡ.. tưởng.. là tình yêu?

Cô đứng ở lề đường, cạnh trạm xe buýt năm xưa.. nhớ về ngày cũ, về chuyện cũ, về người cũ.. Năm đó, cô đã đứng đây, nhìn bất định vào con đường trước mặt, vào dòng người qua lại vô tình. Nỗi đau của một người con gái không tìm được tình yêu, không tìm được hạnh phúc. Bây giờ, cô cũng đứng ở nơi này, vẫn nhìn vào không gian trước mặt, không tiêu cự, vẫn vô định. Chuyện xưa không còn đủ để làm nỗi đau dấy lên, nhưng Păn xê biết, cứ trái gió trở trời thì cô lại khắc khoải, đau đớn. Cô mâu thuẫn với chính mình, mâu thuẫn với tình cảm của mình dành cho Nghị Minh, và cũng cảm thấy có lỗi vô cùng. Bước không đến, dứt ra không nỡ lòng. Cô quá ích kỷ hay là Nghị Minh quá cao thượng? Liệu một người đàn ông thật lòng yêu bạn, sẽ đợi bạn đến bao lâu thì có thể? Ai rồi cũng sẽ quên, ai rồi cũng sẽ phai, ai rồi cũng sẽ nản lòng, thoái chí? Cô muốn buông tay nhưng vẫn mong muốn hạnh phúc? Vậy cuối cùng là điều gì? Dũng cảm sao?

Thụy Khang đã học lớp lá, sang năm chuẩn bị vào lớp một, chuyện xưa đã trôi qua tận bốn, năm năm. Nghị Minh đã ở cạnh cô bốn, năm năm, im lặng, nồng nàn như cũ? Păn xê không biết, mình làm thế có sai trái hay không? Nhưng sao cô vẫn không đủ dũng cảm để bước thêm một bước với anh hoặc là lên tiếng từ chối anh? Không phải, cô đã từ chối anh, khi cô nhận ra mình không đủ bản lĩnh, cảm thấy tự ti với tình yêu của anh, nhiều lần. Cô nhớ, Nghị Minh, từ sau lần cuối đó, vẫn không nói thêm lời nào nữa, không nói thêm điều gì nữa về chuyện anh và cô. Họ vẫn cứ bên nhau, cứ chăm sóc nhau, cứ đưa đón, quan tâm nhau, như thể bạn bè, như thể người thân, như thể người yêu, chỉ là không thể đường đường chính chính tuyên bố với tất cả, rằng họ là vợ, là chồng.

- Cuối cùng em xem anh là gì của em?

- Thật xin lỗi.

- Anh không cần.

- Em cảm thấy.. mình không đủ tự ti để ở cạnh anh.

- Anh cũng không tự tin. Có lẽ anh chứng minh chưa đủ?

- Không phải, mọi thứ đều tốt, kể cả.. kể cả anh.. chỉ là em không dám..

- Được rồi. Em trở về đi.

- Anh?

- Anh muốn nghỉ ngơi. Chuyện chúng ta sẽ nói sau vậy.

Sau ngày đó, Păn xê không còn gặp Nghị Minh nữa, cô đưa con trai về quê gửi ông ngoại, cửa hàng giao cho Tư Hà, rồi chính mình đi lang thang khắp nơi. Cô không dám ở lại quê thêm một khắc nào, chỉ sợ anh sẽ tìm đến. Cô nghĩ rằng, mình sợ hãi như thế, có phải tình yêu không? Mình rung động như thế, có phải tình yêu không? Hay chỉ là, cảm giác được che chở, được quan tâm, được đồng cảm thì cứ ngỡ tình yêu? Nhưng khi anh biệt tăm, lòng cô có chút hụt hẫng.

Păn xê dừng chân ở sân chùa. Đây là ngôi chùa thứ 8, cô ghé đến? Khi lí trí mờ mịt, khi suy nghĩ bất lực, khi con người bế tắc, tín ngưỡng sẽ trỗi dậy? Cô không biết, chỉ là, cô muốn tìm kiếm gì đó cho con tim mình được thanh thản, được tĩnh tâm. Nhưng vốn dĩ, nó không hề tĩnh tâm như cô mong đợi.

Thân ở nơi cửa Phật nhưng lòng không thể hướng về Phật. Thân tìm đến cõi Niết Bàn nhưng chỉ để mong chút an nhàn cho tâm tư trần thế.

Ái Văn muốn cùng đi với cô nhưng sức khỏe không cho phép, cô ấy vừa phẫu thuật, suýt nữa thì không thể mở mắt nhìn nhau được nữa. Thế mà, điều đầu tiên họ gặp nhau, Ái Văn vẫn mỉm cười vui vẻ với Păn xê, trong khi Păn xê thì nước mắt mờ mịt đến không trông cả thấy mặt đối phương. Có phải, trong đau khổ, trong tuyệt vọng, người ta mới biết đâu là kiên cường thật sự, đâu là yếu đuối mỏng manh? Vốn dĩ như vậy, Păn xê mãi mãi chỉ là một người con gái yếu đuối nhu nhược, dẫu bề ngoài cô luôn cố gắng mạnh mẽ.

Păn xê nghĩ mình nên trở về cho kịp buổi chiều. Đi nhiều cũng mỏi chân, nghĩ nhiều cũng mỏi trí. Yêu nhiều sẽ có dũng khí, còn đau nhiều sẽ rất sợ tổn thương. Păn xê nhìn điện thoại trong tay, ánh sáng xanh lóe lên theo cái rung của nó. Lạc Đình gọi. Chỉ là cô không muốn nghe, sợ làm phá vỡ yên tĩnh của nhà chùa. Hôm nay là ngày thứ, chùa vắng vẻ, đượm sâu màu thiền. Cô biết Nghị Minh sẽ lo lắng cho cô, nhưng cô không biết anh có đi tìm mình hay không? Đã gần một tháng bọn họ không liên lạc với nhau, cô tự nhủ, dùng thời gian đó để tĩnh lặng, để hiểu rõ lòng mình. Nhưng.. cô nhìn bóng nắng dưới chân mình, bóng cô ở bên cạnh. Nắng vẫn rọi, đời vẫn trôi, chỉ là vật cản thì muôn trùng, biết ra sao mà lo lắng? Nếu mãi lo lắng có lẽ sẽ bỏ lỡ nhiều thứ? Păn xê im lặng.

Em ngẩng đầu nhìn tượng Phật

Ngài ở trên cao thấy được hết phải không

Trong mắt Em là nỗi bi ai không che giấu

Nhưng vì sao Em không chịu hiểu thấu

Hay bởi chính mình còn hi vọng về một ngày mai

Em lo sợ, em lựa chọn nhầm sai

Sợ mãi mãi cô đơn, sợ bị bỏ rơi, sợ không nơi nương tựa

Ngài ở trên cao, sẽ truyền cho em ngọn lửa

Của niềm tin, của bao dung của tình yêu của cuộc đời

Em nghe thấy rồi phải không, biết lau nước mắt đi, và lắng nghe lời

Của con tim chính mình đang thủ thỉ, chớ đi hỏi người khác

Ngọt đắng, mặn chát, chua cay hay nồng nhạt

Chỉ có chính mình, Em phải thử mới biết thôi

Ngày vẫn còn son, em vẫn còn cơ hội

Muốn hạnh phúc phải dũng cảm bước lên phía trước mà đánh đổi

Trái đắng cay, hạt hạnh phúc đều phải tự gieo trồng

Yêu dấu đến cùng không bao giờ là kết quả cho không

Chỉ là thành quả của đời đáp công

Păn xê rời khỏi ngôi chùa sau khi ngẩng ngơ một lúc lâu trước sân bên cạnh tượng Phật.

Nắng vẫn chưa tắt, bầu trời phương Nam đỏ rực như lửa cháy. Hoàng hôn sắp xuống sẽ mênh mông buồn. Păn xê không biết, cô đã quên đi nỗi buồn trong lòng mình, bước từng bước dài theo chiều bóng nắng.

Tình yêu sẽ như đi giữa nắng. Nóng, xót, oi bức nhưng luôn rõ ràng, luôn sáng rỡ. Chỉ là người ta nhìn nắng hay chỉ dám nhìn bóng nắng mà thôi.

Bóng cô dần khuất theo ánh nắng chiều cắt ngang mái ngói. Nắng lung linh rọi roi bóng nho nhỏ. Phía trong sân chùa, tượng Phật Di lặc vẫn cười ngạo nghễ giữa cuộc đời.

Khi người ta chìm trong bi thương, là lúc đắn đo được mất. Khi người ta càng khát khao hạnh phúc thì càng chần chờ trước lựa chọn dẫu kết quả đã rõ ràng.

Phía tàng cây to lớn, ngược chiều ánh nắng, bóng ai cao lớn che khuất một dãy dài.