Hạnh Phúc Nơi Đâu

Chương 34: Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm



Tay ta nắm lấy tay người

Dẫu qua trăm núi nghìn đồi cũng qua

(Xuân Quỳnh)

Păn xê nhìn tờ giầy màu đỏ trên tay, ánh mắt ngập tràn niềm vui, cô khẽ nâng mắt liếc nhìn sang bên cạnh. Người đàn ông này còn vui vẻ, rạng rỡ hơn cô. Có điều, cả hai biết, phía trước còn nhiều thứ để lo lắng, xoay sở.

Mọi thứ lại bắt đầu. Chỉ có cô và anh. Là đủ.

Ngày hai người quyết định kết hô, cô đã thức suốt đêm để nói chuyện với ba Thụy. Đêm đó, một đêm ngắn ngủi trong cuộc đời con người nhưng lại duy nhất dài dằng dặc trong cuộc đời Păn xê. Đêm của tình yêu, đêm của gia đình.

Bên ngoài trời mưa tầm tã, mưa nặng hạt như trút hết mọi thứ u uất của trời, xuyên qua những tán lá trong vườn nhãn, rồi hòa vào lòng đất. Nước mắt của dòng đời hòa vào mạch nước ngầm, lặng lẽ nằm yên bình trong vòng tay chở che của đất. Nó như đã quên bão tố, sóng gió vừa rồi đã làm nó hao mòn, tan tác bao nhiêu. Chỉ cuối cùng, nó đang được bảo vệ chở che. Dịu dàng mà mạnh mẽ. Cuộc đời cứ gào thét rồi hung hăng cho người ta một cú đá. Nhịn nhục và cam chịu. Uất ức để vuôn lên. Mấy ai biết để cuộc sống kia, nếu lỡ nó đá cho ta một cú, hãy để nó đá ta về phía trước.

Đời mà không sóng gió thì hẳn là nhàm chán, vô vị. Người mà dễ dàng có hạnh phúc thì hẳn không thấu hết giá trị của tình yêu.

Mưa cứ rơi đi, sầu sẽ vơi thôi.

Người hãy yêu đi, tình sẽ có đôi.

Trong ngôi nhà nấp sau tán lá ướt đẫm nước mưa, ở giữa căn phòng ấm áp ánh đèn, người đàn ông trung niên ngẩng đầu, ánh mắt trầm lắng bụi phong trần, nhìn con gái:

- Con đã sẵn sàng cho mọi thứ? Dư luận và tình yêu? Con riêng và con chung?

Păn xê có chút sửng sốt khi nghe ông nói đến sự thật.

"Con riêng, con chung" luôn là đề tài khó nuốt nhất trong mối quan hệ của cô và Nghị Minh. Păn xê từng nghĩ rất nhiều về điều này. Có thể hay không cô sẽ khiến cho không hề có con riêng và con chung xuất hiện? Cô không biết. Nhưng Nghị Minh biết rõ. Dù anh không nói với cô. Anh có tự tin về chính mình, anh thật lòng với Thụy Khang nên không ngại người khác nói. Tháng ngày thử thách đã qua, anh có thể vượt được thì phía trước còn gì quan trọng hơn gia đình. Gia đình đó, sẽ là gia đình thật sự. Anh sẽ cùng Păn xê xây nhà, và xây tổ ấm. Păn xê hiểu được những mong mỏi của chính mình, hiểu được hi vọng của mình vào Nghị Minh. Tin anh, tin chính cô, cả hai sẽ vượt qua mọi thứ.

Nghĩ đến điều này, Păn xê cũng nhẹ nhàng thở ra, cô mỉm cười nhìn ba Thụy:

- Con đã chuẩn bị hết rồi ạ. Có chút lo lắng thôi ạ.

- Ừm. Ba nghĩ người đàn ông kia sẽ là chỗ dựa tốt cho con. Ba hi vọng lần này ba con ta không nhìn lầm.

- Dạ.. con sẽ hạnh phúc thôi, sẽ cố gắng.. ba đừng quá lo.

- Vậy các con quyết định vào khi nào, sẽ tổ chức lễ cưới sao?

- Dạ, không ạ. Con và Nghị Minh đã thống nhất, sẽ đăng kí trước. Đợi sang năm, mẹ anh ấy về sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ, chỉ có người trong nhà thôi ạ. Con cũng không muốn làm lớn làm gì nữa. Có quan trọng gì đâu ạ.

- Ba biết, con có chút tự ti, nhưng cảm nhận của mình mới thật sự cần thiết. Nếu còn day dứt hoặc phân vân, cứ nói cho Nghị Minh, nó sẽ tìm cách an bày ổn thỏa. Ba nghĩ nó sẽ làm tốt.

- Dạ.

- Păn xê này..

Ba Thụy kéo tay con gái, ôm đứa con này vào lòng, cảm giác như vẫn còn ngày trẻ. Đôi mắt của đứa nhỏ này rất giống mẹ nó, người ông yêu duy nhất. Giọng trầm khàn vì xúc động, lẫn xót xa của ông vang lên. Dẫu có đổ vỡ, dẫu có từng tan tác, mất mát thì bây giờ, con gái vẫn có chỗ dựa an bình, kẻ làm cha như ông thật hổ thẹn rồi:

- Ba thật có lỗi với mẹ con.

Ba Thụy nghẹn lại không nói tiếp được nữa. Nhưng cái ôm ghì càng ngày càng chặt của ông đã nói hộ. Păn xê vỗ vỗ lên bờ vai rộng của ba mình, cô cũng nức nở:

- Ba, con.. con cũng có lỗi. Nhưng ai biết được cuộc đời mà tính trước hả ba? Cho nên, ba cứ yên tâm, con gái sẽ có cái phúc của con gái.

- Được. Được. Ba mong con sẽ có người yêu con như ba từng yêu mẹ.. đến bây giờ.

Suốt đêm đó, cô nằm gối đầu lên chân của ba Thụy, nghe ba kể chuyện tình của ba và mẹ. Giọng điệu trầm ấm xen chút khàn khàn khiến cho câu chuyện của ông trở nên lãng đãng như khói như sương của kí ức, của quá khứ. Là câu chuyện của tình yêu, của cổ tích thời hiện đại. Có xót xa, có cay đắng và có ngọt ngào. Còn có tiếc nuối một đời tình yêu ngắn ngủi. Nước mắt rơi trên mặt cô, nước mắt của ba Thụy, của tình yêu? Là thứ tình yêu muôn đời con người vẫn khao khát có được? Hay nước mắt của cô? Bỗng chốc, Păn xê cảm thấy hâm mộ người mẹ đã khuất của mình.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ được mẹ ôm ấp, nói lời yêu thương nên bao nhiêu ước mong, khát khao tình mẫu tử cô đều dồn hết cho Thụy Khang. Vì lẽ đó, người đàn ông từng bên cạnh cô kia, cảm thấy hụt hẫng, lẻ loi, rồi cực đoan phá vỡ hôn nhân giữa hai người họ? Liệu con cái có là rào cản tình yêu giữa hai người? Không đúng, con cái là sợi dây nối liền, làm cho tình yêu kia thêm bền chặt. Chỉ là, Đào Thiết căn bản không hiểu, thế nào là tổ ấm. Cô không muốn anh ta chỉ xây nhà và chỉ cô xây tổ ấm. Cô muốn cả hai, sự chia sẻ và chung vai gánh vác. Nhưng Đào Thiết không nghĩ thế. Vì Păn xê vốn dĩ là một người tự lập, ngay trong suy nghĩ và cả trong hành động. Cô muốn nhìn thấy thành quả của cả hai, không phải chờ đợi người ta làm giúp, làm thay hay bố thí. Đào Thiết không hiểu. Păn xê mãi mãi không muốn là người đàn bà phía sau của người đàn ông thành công. Cô luôn muốn là người đi cùng, sánh vai, chung tay. Cô càng không muốn mình là người được bao bọc chở che, kể cả được ban phát tình yêu. Qua một lần hôn nhân, Păn xê hiểu hơn về mình, với cô, tình yêu phải công bằng, và tin tưởng. Và đôi lúc, bình quyền trong tình yêu còn quan trọng hơn đích đến của tình yêu.

Nhìn người đang lim dim trên sô pha, Nghị Minh buông áo khoác trong tay, bước đến bên cạnh, ngồi xuống. Anh xốc người cô lên, đặt trên đùi mình, để cô vùi mặt vào lòng anh ngủ tiếp. Nghị Minh dựa lưng vào ghế, môi anh cong cong, ánh mắt trầm trầm ấm áp nhìn Păn xê. Họ đã là vợ chồng hợp pháp. Anh thấy thật mãn nguyện. Anh muốn tổ chức lễ cưới cho cô thật long trọng. Là để ghi dấu cuộc đời mới của cô và anh. Cũng là muốn xóa sạch vĩnh viễn bóng dáng của quá khứ đầy u tối và đau khổ. Quá khứ chỉ còn mờ nhạt nhưng.. anh thật lòng muốn nó biến mất.

Păn xê không thích những thứ rườm rà. Hình như anh cũng muốn vậy. Qua bao nhiêu cay đắng của cuộc đời, rốt cuộc, cả hai đều hiểu ra điều gì là quan trọng, là giá trị với chính họ. Quan trọng gì thiên hạ nói, quan trọng gì lễ nghĩa cổ hủ, định kiến hủ lậu. Quan trọng nhất tình yêu của anh được đền đáp, là lòng chân thành, tin tưởng, quan tâm có được sự thừa nhận. Đó mới thực sự là ý nghĩa của cuộc sống. Vì vậy, mong muốn lễ cưới xa hoa kia được sắp xếp thành một cái tiệc chung vui nho nhỏ. Tình yêu của họ căn bản không cần sự chứng giám của ai, trừ bản thân nhau.

Đôi mắt mơ màng rồi chìm dần vào giấc ngủ đang kéo đến chậm rãi, Nghị Minh vẫn còn vương nụ cười trên khóe môi. Đúng lúc này người trong lòng cựa mình, cất giọng ngái ngủ hỏi anh:

- Anh về rồi? Mệt sao? Uống nước cam nhé..

- Không cần, ngủ một lát đi.

Nghị Minh không mở mắt, anh ôm chặt người trong lòng, vẻ lười biếng, xoay người nằm dài xuống sô pha. Păn xê cũng để mặc anh ôm, sô pha có chật một chút nhưng có hề gì, tình yêu đủ lớn là được.

- Chiều cùng anh đi đón Thụy Khang.

- Ừm.

Gió thổi tán lá xào xạc, rèm cửa sổ tung bay, ánh nắng ngoài kia rực rỡ. Buổi trưa của một ngày là thời điểm yên tĩnh nhất của khu phố, ngoài đường, thỉnh thoảng có vài dòng xe cộ, lẫn tiếng chuyện trò của người đi bộ vào khu dân cư. Bên trong căn nhà, sự yên tĩnh đến an bình. Không phải là yên lặng đáng sợ của nỗi cô đơn. Mà là sự bình lặng đến từ tình yêu được chắp nối. Dẫu là vụn vặt, dẫu là muộn màng, dẫu là cuộc đời sóng gió, dẫu là trăm ngàn cay đắng hao mòn con tim. Có hề gì. Hai tâm hồn cô đơn đã tìm thấy nhau.

Nhà, tổ ấm là một.

Đó phải là nơi hai con tim tựa vào nhau, lắng nghe ngày bình lặng trôi qua.

Đó phải là nơi hai con người cùng chung một tình yêu.

Đó phải là nơi chỉ duy nhất một lòng tin.

Tin vào đối phương.

* * *

Ngày vừa lên thôi anh ơi

Và hi vọng trong em đã ngập tràn

Ngày em về sẽ có anh nơi đó, ủi an

Sẽ ôm em trong vòng tay ấm áp

Sẽ hỏi han em, săn sóc con tim em cần gì đền đáp

Bóng tối sẽ xa dần, chỉ còn ánh sáng tim anh thôi

Ngày vừa lên thôi anh ơi

Và hi vọng trong em về chúng ta, từ xa xôi đã thành đủ đầy

Em không mong lời hứa lời hẹn ngọt ngây

Chỉ mong trong cay đắng, bế tắc xót xa bủa vây

Có anh bên cạnh

Yêu thương và tin tưởng

Che chở và bao dung

Hạnh phúc sẽ đến cùng

Bắt đầu hay kết thúc

Chỉ có tình yêu

Chỉ cần tình yêu.