Hạnh Phúc Ở Kiếp Sau

Chương 28: Doạ chết khiếp



Bước vào bên trong, tất cả thuộc hạ đứng thành hai hàng dài chào đón ba người quay trở lại. Tiểu Diệp thấy thế cảm thán bên tai Nam Thiên Kỳ.

"Trời! Đám người này làm quá không hà."

Nam Thiên Kỳ chỉ biết cười trừ. Đúng là có hơi quá thật. Lâu rồi anh mới quay lại nên bọn họ cũng cảm thấy mừng.

"Hắn ta bị nhốt ở phòng cuối cùng."

"Ừm."

Trong căn cứ này được chia làm 4 khu, mỗi khu đều là nơi dùng để huấn luyện của đám thuộc hạ, còn có những phòng để giam lại những thành phần nguy hiểm.

Tuy nhiên, căn phòng cuối cùng mà Hắc Lạp vừa nói là khác biệt nhất. Nó được nằm biệt lập ngoài 4 khu kia, là phòng chứa không biết bao nhiêu những dụng cụ tra tấn, chủ yếu để ép cung kẻ thù.

Bước vào phòng, một không khí u ám bao trùm. Tên Kim Hổ bị xích chân tay lên tường, những vết thương rớm máu, quần áo tả tơi do bị đánh trông thảm hại vô cùng.

Vậy mà hắn vẫn giống như người điên, không ngừng gào thét đòi gặp Nam Thiên Kỳ cho bằng được, miệng tuôn ra một tràng những từ ngữ thô tục nhất để chửi anh. Một người thuộc hạ đứng canh chừng hắn, không nhịn được mà vả cho hắn mấy cái.

"Thả tao ra, tao muốn gặp thằng ch* đó. Bảo nó đến gặp tao, thằng rùa rụt cổ..."

"Câm mồm, nói nữa có tin tao cắt lưỡi mày không?"

Lúc này ba người bước vào, Tiểu Diệp cũng đã ra ngoài lẽo đẽo theo sau, chỉ có mình Nam Thiên Kỳ nhìn thấy cô. Kim Hổ thấy anh xuất hiện thì lại như lên cơn không ngừng mắng chửi. Hắc Lạp tiếng tới nhét dẻ vào mồm hắn.

"Cái thằng điên này lắm mồm thật, im lặng chút đi. Kỳ à, cậu mau ra lệnh xử lí hắn đi. Để lâu mất công tôi lại cho mọi người tổng vệ sinh căn cứ thôi. Thối muốn chết."

Tiểu Diệp thấy anh ta bây giờ khác một trời một vực so với lúc ở bệnh viện liền thì thầm với anh.

"Anh ta hung dữ quá đi."

Nam Thiên Kỳ gật đầu, ra lệnh cho mọi người lùi lại phía sau, anh bắt đầu tiến đến trước mặt Kim Hổ.

"Mày muốn gặp tao?"

"Phải. Tao còn muốn giết mày nữa kìa. Thả tao ra, mày làm vậy không phải hèn lắm sao?"

"Thủ đoạn mày dùng còn hèn hạ hơn. Cho dù mày có làm gì, tao cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng mày đã động tới người nhà của tao..."

"Ha ha ha! Thì sao? Con em mày ngon vậy, đáng nhẽ trước khi mày tới tao phải hưởng trước mới đúng."

Chưa kịp nói thêm, hắn đã lãnh trọn một cú đấm thô bạo từ Nam Thiên Kỳ. Anh túm tóc, ghì chặt đầu hắn vào tường nói trong sự tức giận.

"Chỉ như vậy...mày cũng đáng chết rồi. Nhưng làm sao tao lại để mày chết dễ thế được."

"Thằng ch*! Mày giỏi thì giết tao luôn đi."

Hắn hoảng hốt sau câu nói của Nam Thiên Kỳ. Như vậy hắn sẽ không phải chết ngay, mà là sống không bằng chết.

"Sợ đến thế cơ à? Tao có quà cho mày đây."

Nam Thiên Kỳ lùi lại, đồng thời bí mật ra hiệu cho Tiểu Diệp. Chỉ chờ có thế, cô tiến đến gần hắn nở một nụ cười ma mị.

Kim Hổ chỉ thấy có một người con gái trẻ đẹp, tóc xoã dài, mặc váy trắng, đi chân trần đến gần. Hắn cười sằng sặc nói với Nam Thiên Kỳ.

"Sao? Tiếc cho tao không chơi được em gái mày, nên mới đưa đàn bà đến đây. Làm gì được tao."

Nam Thiên Kỳ im lặng không nói gì. Ngay giây sau thôi hắn sẽ phải hối hận. Hắc Lạp nghe hắn nói mà chẳng hiểu mô tê gì, còn Lục Quang Phong lại lờ mờ đoán ra được nhờ phản ứng của tên Kim Hổ.

Tiểu Diệp mặt đối mặt với hắn. Hắn muốn quay đầu đi nhưng cố mãi mà không được. Sau đó hắn hét lên sợ hãi điên loạn.

Mặt Tiểu Diệp bắt đầu thay đổi, không còn là cô gái xinh đẹp ban nãy nữa. Mắt của cô bắt đầu lồi ra, dần dần hai nhãn cầu rơi hẳn ra ngoài, bay lơ lửng trước mặt hắn. Từ hai hốc mắt đen xì chảy ra ngững dòng máu đỏ tươi, cái miệng thì cười rộng đến tận mang tai. Lưỡi cô dài ra ghê gớm, liếm vòng quanh mặt hắn. Điệu cười của cô dội hẳn vào tai Kim Hổ, rùng rợn như vọng về từ cõi khác vậy.

Kim Hổ không thể chịu đựng sự tra tấn tinh thần khủng khiếp này. Hắn điên cuồng dãy dụa xin tha mạng, cô không dừng lại mà còn càng làm ra những hình ảnh kinh dị hơn nữa.

Lục Quang Phong biết ngay là Tiểu Diệp đến đây rồi, chỉ là anh không nhìn thấy. Hắc Lạp thắc mắc vỗ vai Nam Thiên Kỳ hỏi nhỏ.

"Này, cậu thôi miên hắn à? Sao nhìn hắn dị thế?"

"Nếu nói với cậu trước mặt hắn là quỷ, cậu tin không?"

Nam Thiên Kỳ nghe vậy thì quay lại nhìn anh. Thấy thế Lục Quang Phong gật đầu ra hiệu mình biết, Nam Thiên Kỳ cũng không nói gì. Hắc Lạp trố mắt, làm biểu cảm sợ sệt, ưỡn ẹo sát vào người Nam Thiên Kỳ.

"Thôi nha! Người ta trông vậy mà íu đúi mỏng manh dễ vỡ lắm. Đừng có hù cục cưng."

"...."

Xong việc, Tiểu Diệp hài lòng cười sung sướng. Chưa bao giờ cô được nhát người ta thoả thích thế này. Kim Hổ trợn mắt sùi cả bọt mét vì sợ, không còn hồn vía nào nữa.

Thấy tình trạng của hắn như vậy, Hắc Lạp bắt đầu cân nhắc đến lời nói của Lục Quang Phong lúc nãy, lòng bàn tay xuất hiện vài giọt mồ hôi.

"Thực...thực sự có quỷ thật sao!? Sống mấy chục năm rồi, tôi không tin mấy chuyện vớ vẩn thế này đâu."

Lục Quang Phong rất thông cảm cho anh ta. Ngay cả anh và Nam Thiên Kỳ còn chẳng tin nữa là. Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện kì quái, họ vẫn bị thuyết phục.

"Không phải là không có. Chỉ là cậu chưa thấy thôi. Có muốn biết?"

"Biết gì?"

"Biết quỷ trông thế nào ấy."

Hắc Lạp yên lặng không nói. Tuy rất sợ, nhưng lại không chống lại bản năng là sự tò mò, anh ta gật đầu đồng ý. Là đàn ông phải mạnh mẽ, chả có gì phải sợ.

Nam Thiên Kỳ hỏi ý kiến của Tiểu Diệp. Một lát sau cô ló ra từ sau lưng anh, Hắc Lạp thấy cô thì đơ người một lúc mới phản ứng lại.

"Ai đây? Cô vào đây lúc nào?"

"Hi hi! Anh không phải muốn thấy quỷ à. Là tôi nè!"

Hắc Lạp đứng hình. Anh ta cảm thấy thế giới quan của mình đảo như chong chóng mất rồi.