Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 36: Hoàng A Mã đột kích(2)



Dịch: Hoài Phạm

Trong phòng tắm, Quan Thục Di cố sức tẩy vệt máu trên ra giường, nhìn thấy những món chăn mền bị như vậy, nàng cảm thấy xấu hổ. Lỡ mà bị người ta hiểu lầm thành “cái đó”, mà xoá bằng chứng không sạch sẽ lại càng thêm xấu hổ.

Tần Tri cầm tờ chi phiếu, đến phòng tắm, tựa cửa nhìn Quan Thục Di. Anh biết nàng đang giặt gì. Anh nhớ trong một cuốn sách, người đàn ông sẽ cất tấm khăn vương dấu vết ấy và giữ gìn cẩn thận, người phụ nữ sẽ cảm thấy e thẹn và thoả mãn trong cảm giác được quý trọng vô hạn. Tuy rằng cô ấy luôn làm những chuyện kỳ quái, nhưng lại không chút khách sáo xoá hết “dấu vết”, có lẽ cô ấy sợ bị nhìn thấy. Một tấm ra giường – anh có thể đền lại cho khách sạn. Có điều anh không có hứng thú lưu giữ món đồ ấy, anh cảm thấy, cất giữ một tấm trải giường lớn của khách sạn – vương một giọt máu, lâu lâu lấy ra nhìn lại một chút, chuyện này hơi bị “rởn da gà”. Mấy mươi năm sau, trong bữa tiệc đám cưới vàng, một đôi vợ chồng già, người vợ bưng ly rượu hồng nhìn một tấm ra giường, chạm cốc, gỡ răng giả xuống rồi hôn nhau. Sau đó lại nhìn ra giường kể lại chuyện xưa… Rồi có thay đổi gì không!?

“Đi rồi?” Quan Thục Di quay đầu hỏi Tần Tri.

Tần Tri nhìn nàng mặc quần đùi của anh, hai chân thon dài cân xứng lộ ra, bỗng nhiên thấy cổ họng khô nóng. Anh khẽ ho một tiếng: “Ừ…… Đi rồi, cha Lang Ngưng, cấp trên ngày trước.”

Quan Thục Di giơ khăn trải giường nhìn một chút, lại tiếp tục vò, chọc ghẹo: “Đến tặng quà sao?”

Tần Tri cười cười, ôm nàng từ phía sau: “Ừ, đúng là đến tặng quà.”

Quan Thục Di kéo cằm anh, lau xà phòng: “Lại lừa người ta.”

Tần Tri bắt hai vai nàng: “Thật mà. Để lại một trăm vạn rồi đi.”

Quan Thục Di nâng vòi nước, mặc kệ nước trong vòi văng tung toé lên ra giường, nàng quay người cắn mũi Tần Tri, léo nhéo: “Nói…… Nói thật mau.”

Tần Tri dở khóc dở cười, ôm nàng đứng lên trở lại phòng ngủ.

“Tay em toàn xà phòng, lại còn không sợ!” Miệng kêu to, nhưng Quan Thục Di không chống cự.

“Được rồi, anh nói thật, ông ấy khóc lóc nài nỉ anh cưới con gái ông ấy, đừng lấy em. Làm sao bây giờ, mau tới nịnh bợ anh đi!” Anh ném Quan Thục Di lên giường, uy hiếp.

Quan Thục Di ghé vào một góc, nói thầm: “Ông già này xấu xa quá!”

Tần Tri ngả người xuống cạnh nàng: “Thật ra không đến nỗi hỏng đến vậy, chỉ là một người cha không biết phải đi đâu. Em nhìn lén?”

Quan Thục Di ngồi dậy, lau ngọn tóc, gật đầu: “Ừ, có nghe lén, cũng chẳng quan trọng, nghe xong vài câu, cảm thấy vô nghĩa, quay lại giặt ra giường.”

Trong hộp giày dưới giường, con chó nhỏ đang nức nở, Quan Thục Di đi qua mở hộp giày, chơi đùa với nó. Tần Tri đứng lên, cầm điện thoại đặt vé máy bay, anh muốn đưa Quan quả táo rời khỏi đây, lập tức muốn kết hôn với nàng, vùng đất đầy những thị phi làm anh phiền chán không thôi. Anh hy vọng có thể bình an kết hôn, bình an qua ngày, xem ra, lúc này, chỉ cần còn ở nơi này, sự việc sẽ không chấm dứt.

***

Ngô Gia Dương ngồi ở phòng lớn khách sạn, giả làm một thầy tướng số, một cô gái trẻ tên MM gì đó đang chờ, mấy ngày nay, bọn họ bao trọn một tầng cao cấp nhất. Những người làm việc trong khách sạn đều nói những người này tài lực mạnh mẽ, có tiền có bạc. Ngô Gia Dương tại khách sạn tìm được tôn vinh đã mất, hỗn như cá gặp nước, không nửa tháng, trước leo lên quét mái nhà, sau trèo xuống ngắm gara, người người biết anh ta, phải khen anh ta là là một quý ngài rất tốt rất sang rất có tiền.

“Em xem, đường này là đường tình của em …… Ôi, không thể thuận lợi đâu, anh xem đường tình này vừa sâu vừa dài, nghĩa là tình cảm của em với người đó rất chân thành tha thiết, cảm tình phong phú, bụng dạ thiện lương, luôn vì người ấy mà suy nghĩ, nhưng lại phân nhiều nhánh, chặn cả đường mệnh, em gái bé nhỏ, nghe anh, rời khỏi tình yêu đó, quý trùng sinh mạng của mình……”

MM nhỏ chớp mắt, nhìn Ngô Gia Dương sùng bái không thôi: “Anh, anh thật sự thần tiên, cái gì cũng đoán đúng hết.”

Ngô Gia Dương đang muốn vươn tay vuốt tóc cô nhóc, vừa định tình cảm vài lời ngon ngọt, Tần Tri – lúc ấy vừa đến, dùng cặp đựng tài liệu khẽ gõ vào đầu anh ta: “Đừng làm ảnh hưởng đến công việc của người khác, anh cũng là khách, người ta còn phải dựa vào công việc này mà kiếm cơm ăn.”

Ngô Gia Dương đứng lên, cười cười với Tần Tri, anh ta ghé mắt nhìn người quản lý cấp thấp của gian phòng, người kia khách khí nhìn lại, mỉm cười, khoé mắt nhìn một cách thương hại về phía em gái ngồi trước sân khấu – đang đầy vẻ ‘xin anh nhìn chỉ tay giúp tôi’. Ngô Gia Dương đi qua, ôm người quản lý, nói nhỏ.

Mã Bách Đông đi vào khách sạn, nâng cổ tay chỉ chỉ đồng hồ, trừng mắt nhìn Ngô Gia Dương một cái. Ngô Gia Dương buông người kia, theo Mã Bách Đông, bỏ đi.

“Gặp rắc rối rồi!” Tần Tri ngồi ở trong xe, nói châm chọc.

Ngô Gia Dương làm như không có việc gì, ôm ót dựa vào ghế, khôi phục bộ dạng vô lại: “Tên kia dám đụng vào cô ấy, tôi lấy bao tải gói hắn lại quăng xuống cầu.”

“Anh xem được?” Tần Tri đột ngột hỏi.

Ngô Gia Dương gật đầu: “Không hổ là anh cả, ánh mắt đủ thâm sâu, trên cổ tay có một vết sẹo lớn như vậy, cô ấy ở bên ngoài chắc chắn đã từng gặp chuyện, còn không để cho tôi phải cảm thông? Anh cả, anh nói xem, một cô gái tỉnh lẻ, ở quê nhà không phải là bảo bối trong lòng cha mẹ, tại sao lại phải đến thành phố lớn tìm cái gì? Không phải chỉ vì một chút tiền? Chẳng lẽ tiền ở thủ đô này so với tiền của quê nhà có chỗ khác nhau?”

Tần Tri không nói chuyện, anh nghĩ đến Lang Ngưng và Chương Nam Chính. Kết quả cuối cùng, anh không bao giờ có thể ngờ đến. Chương Nam Chính thích Lang Ngưng không phải ngày một ngày hai, vì Lang Ngưng, đâm sau lưng bạn tốt anh ta cũng dám làm, vậy nhưng nhà họ Chương lại thoái hôn trước? Anh không đồng tình với Lang Ngưng, nhưng cảm thấy, giờ phút này, khó có thể nói được ai đúng ai sai.

Tình cảm cho tới bây giờ không có đúng sai, chỉ có chiếm được, hoặc không chiếm được.

Mà…… thành phố này, nhất định…… Là một thành phố của sự chia ly, tốt nhất là nên sớm rời đi.

****

Trong phòng, Quan Thục Di thu dọn hành lý, con chó nhỏ quăng đất ra lung tung, nhảy cỡn chơi đùa đến ỏm tỏi, quần áo nàng vừa gấp xong lại bị nó tha đến tha đi khiến cho toán loạn khắp nơi.

Chuông cửa chậm rãi vang lên vài tiếng, Quan Thục Di ngơ ngác. Lúc này có thể là ai?

Mở cửa. Lang Ngưng cười tủm tỉm đứng ở cửa.

“Tần Tri không có ở đây.” Quan Thục Di nói.

“Tôi biết, tôi đến thăm cô.” Lang Ngưng cười cười, không đợi mời đã len người vào cửa.

Quan Thục Di đứng ngây người ở cửa một lát, cũng đi vào.

Trong phòng, hàng đống lớn hành lý, kết hôn bừa bãi khắp nơi, Lang Ngưng cởi áo khoác treo một bên, xắn tay áo, tự nhiên nói: “Phải đi rồi? Tôi giúp cô thu dọn.”

Quan Thục Di vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, chị là khách, sao có thể để chị làm việc này.”

Lang Ngưng nở nụ cười: “Không cần khách khí, tôi và Tần Tri là bạn học, bạn bè lâu năm. Giúp một chút cũng không sao.”

Nói xong, cô ngồi xổm xuống, gom hết từng món lại một chỗ.

Hai người phụ nữ trầm mặc một hồi, Quan Thục Di lấy một hộp khăn giấy từ bàn trà, đưa cho Lang Ngưng: “Đồ này là những thứ dùng trong hôn lễ, nước mắt rơi vào không tốt.

Lang Ngưng ngẩng gương mặt tràn đầy nước mắt, rút vài cái khăn, rất không hình tượng lau nước mũi.

Quan Thục Di khẽ rùng mình, nàng cảm thấy, Lang Ngưng – một người phụ nữ cao quý thì không nên có nước mũi thế này.

“Ba chị có tới đây.” Quan Thục Di đổi đề tài.

Lang Ngưng ngây người: “Ông ấy tới làm gì?”

Giọng nói của cô mang theo sự oán hận sâu sắc, rất sâu sắc. Vào thời khắc này, mọi bất hạnh, Lang Ngưng quy hết cho cha mình, nếu không phải ông kịch liệt phản đối, nếu không phải ông…… Cô làm sao có thể gặp phải chuyện mất mặt đến thế. Còn mười ngày nữa là kết hôn, đã bị gia đình người ta không chút khách khí vứt bỏ. Cô không thể chấp nhận sự thật đó, vì vậy cô hận cả thế giới.

“Đương nhiên vì con gái ông ta.” Quan Thục Di dồn sức vào đống hành lý chặt cứng trong va li, một bụng tức tối. Nàng trêu chọc vào ai? Vất vả lắm mới tìm thấy một người đàn ông, mới sáng tinh mơ, hết cha và con gái thay nhau đến phá.

Lang Ngưng lau mũi, hằn học: “Ông ấy chỉ làm chuyện vô ích.”

“Đó là cha chị!” Quan Thục Di ngẩng đầu châm chọc cô.

“Ông ta đến đây làm gì?” Lang Ngưng nghiến răng, gằn từng chữ một, như nói về một có kẻ thâm thù đại hận với cô.

Quan Thục Di lôi con chó nhỏ từ trong thùng giấy ra ngoài, nàng quay đầu nhìn Lang Ngưng, cảm thấy người phụ nữ này hết sức buồn cười, bề ngoài và chỉ số thông minh hoàn toàn không hòa hợp. Rõ ràng là cô sai, vậy mà lại oán hận cả thế giới. Khi nào thì đến lượt cả thế giới thiếu nợ cô?

“Vậy chị phải sớm làm gì mới phải?” Quan Thục Di không khách khí.

Lang Ngưng ngây người, cô không nghĩ Quan Thục Di có thể thẳng thừng châm chích cô.

“Ông ấy không sai, sáng tinh mơ đã tới đây nói chuyện với chồng tôi, nói trắng ra, đã là người làm cha mẹ thì đều như nhau, dù ông ấy có làm gì, cũng chỉ vì muốn con gái mình có được những thứ tốt nhất, nuôi chị lớn như vậy, chị không biết ơn, nhưng cũng không nên nói đến ông ấy như đang nói về một kẻ thù. Thật tiếc, tôi còn cảm thấy chị là người có tri thức.”

Chưa có ai từng nói với Lang Ngưng như vậy, ít nhất, trong suy nghĩ của cô, thẳng thừng như vậy là, Quan Thục Di là người đầu tiên.

Cô lắp bắp giải thích: “Không phải, cô hiểu lầm, trước kia, khi tôi và Tần Tri yêu nhau, ông ấy luôn tìm cách bắt chúng tôi chia tay.”

Quan Thục Di dở khóc dở cười, nàng chỉ vào Lang Ngưng nói: “Đại tiểu thư, chị là thật sự khờ khạo hay giả ngốc? Chuyện này, làm sao mà tôi nói được? Hôm qua chị tới, tôi còn coi chị là khách, bây giờ chị lại nói tới chuyện này, vậy thì đi đi! Thật lòng, tôi nghĩ cả đời này, chúng ta không thể trở thành bạn được, chúng ta đều sẽ phải kết hôn, sáng tinh mơ chị lại đến nói với tôi chuyện cũ của hai người. Vậy thì sao? Hối hận? Hối hận có mua được gì không? Thế giới này nếu hối hận có thể mua được, tiện thể chị cho tôi mua hai lượng ăn, bao nhiêu tôi cũng mua, đập nồi bán sắt cũng phải mua. Còn nếu chị muốn tìm sự đồng tình, tôi không có. Chị gặp đến tình thế này, tôi cũng không buồn, không lừa chị. Còn thiếu điều phóng roi nổ pháo!”

Hết chương 22