Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 121: Chồng à!



Thân thể Lạc Hạo Đình tựa như thú săn hoang dã cứ mặc nhiên xâu xé con mồi, cuồng bạo nhưng không thô bạo, sung mãn lại ẩn duật sự dịu dàng, vừa thoả mãn cơn dục vọng, vừa không để ảnh hưởng tới bé con.

Cuộc vui hoan ái vẫn tiếp diễn, cả anh và cô đều nhẹ nhàng hiến dâng sinh mệnh cho đối phương, hoà làm một thể, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên “ứ, ớ” âm ỉ, cả không gian ngập tràn trong hương vị hạnh phúc.

Nhịp thở hổn hển, ánh mắt tràn ngập sự thoả mãn, cơ thể nhũn mềm như nước nhưng lại cực kì sung sức, tốc độ đẩy vào ra của anh mỗi lúc một lớn thêm, cứ như thế mà bắn một luồng chất lỏng tinh khiết vào trong người cô, sau đó liền xụi lơ, cho đến lúc dừng lại hẳn.

Hít thở sâu, anh rắn rỏi xoay người cô lại, mặt đối mặt, hai cơ thể như hai đầu nam châm hút nhau mãnh liệt, không cách gì tách rời. Cả người cô hoàn toàn mềm nhũn yên vị trong vòng tay anh, e thẹn nép mình trong lồng ngực cứng cỏi.

“Bữa trưa hôm nay thật tuyệt…”

Thanh âm trong suốt vang lên trên đỉnh đầu cô, như dòng suối mát chảy vào lòng, khiến tâm tình cô thoạt biến thành màu hồng phấn.

“Lưu manh…”

Cô cười e thẹn, đấm nhẹ vào lồng ngực anh, có chút uỷ não, có chút ngượng ngùng.

Mặc dù không phải lần đầu ân ái, nhưng là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự nhu tình trong mắt người đàn ông kiện tráng ấy, nhìn thấy màu hồng tình yêu tràn ngập trong từng hành động của anh, ngay cả lúc nồng cháy nhất, anh vẫn luôn lo sợ mà kìm chế bớt lại cơn dục vọng trong cơ thể.

Điều đó khiến tâm trí cô hoàn toàn mụ mị, nghiễm nhiên muốn trở thành một con mèo con nhõng nhẽo trong lòng anh.

Bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa liên tiếp, đánh tan đi bầu không khí ngọt ngào, cô giật mình trườn xuống khỏi lòng anh, chỉnh trang y phục chỉnh tề, hít thở sâu chấn chỉnh tâm trạng, rồi ra hiệu bảo anh mau chóng đi mở cửa.

Lạc Hạo Đình nhếch khoé môi cười nhu hoà, đĩnh đạc tiến tới mở cửa, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi người cô. Trương Thu Phong vừa nhìn thấy Tô Uyển Ân liền tái mặt không vui, ánh mắt cô ta sắc lạnh nhìn cô, ẩn duật một tia sóng ghen tỵ.

Cùng là phụ nữ, so về tài hay về sắc Trương Thu Phong đều hơn hẳn Tô Uyển Ân, vậy tại sao ánh mắt anh chỉ hướng về một mình cô, mặc nhiên quay lưng về phía cô ta, chưa từng đoái hoài tới cô ta dù chỉ một lần?

Trước ánh mắt khiêu khích của Trương Thu Phong, Tô Uyển Ân tỏ ra hết sức điềm tĩnh, nhếch mép môi cười nhạt, thong dong bước tới, nhẹ nhàng khoác vào tay anh. “Chồng à, chiều nay nhớ về nhà sớm nhé! Em chờ anh!”

Chồng?

Tiếng “chồng” cứ vang vọng mãi bên máng tai Lạc Hạo Đình. Trong lòng anh thoảng qua chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, ngoảnh ánh mắt nhu tình sang nhìn cô, trên môi anh bất chợt nở nụ cười dịu dàng lại tràn ngập sự thâm tình. “Anh sẽ về sớm.”

Trương Thu Phong cứng đờ như khúc gỗ, nắm chặt lấy xấp tài liệu trong tay, giống như muốn bóp vụn tất cả đống giấy tờ ấy, nơi khoé mi đọng lại một giọt lệ sầu.

Ba năm trước khi Lạc Hạo Đình rơi vào trạng thái tiêu cực nhất, muốn cắt đứt đi sinh mệnh của chính mình, thì Trương Thu Phong đã cứu anh một mạng, nhưng, cô ta không ngờ rằng lần thứ hai gặp lại, anh hoàn toàn không nhớ tới cô ta, mà cô ta lại là người rung động sau ngần ấy năm.

Để theo kịp bước chân anh, Trương Thu Phong đã từng rất cố gắng, kết quả thì sao? Người anh yêu, người anh muốn bảo vệ vẫn chẳng phải là cô ta?

Ghì chặt mớ hỗn độn trong lòng, Trương Thu Phong đưa xấp tài liệu về trước, uỷ khuất nói: “Đây là báo cáo thiết kế cho dự án mới, mong tổng giám đốc sẽ sớm duyệt…”

“Được rồi, không còn việc gì cô có thể đi.” Lạc Hạo Đình lạnh nhạt ra lệnh, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, thậm chí đến liếc nhìn cũng chẳng hề muốn.

Sau đó không lâu, Tô Uyển Ân cũng lặng lẽ rời khỏi, ra tới cửa, Cảnh Mặc Vũ liền đi tới ngáng đường, mặt dày muốn trả lại túi đựng hộp cơm.

“Anh cứ giữ mà dùng luôn đi…” Tô Uyển Ân nhất quyết cự tuyệt.

“Nếu em không muốn trên dưới công ty biết việc em đưa cơm cho anh thì hãy mau nhận lấy.” Cảnh Mặc Vũ đe doạ, đôi con ngươi màu lục loé lên tia giảo hoạt khiến người đối diện hết sức chán ghét.

Tô Uyển Ân bị doạ tới tái mặt, cô cắn răng cắn lợi đoạt lấy túi đựng thức ăn trên tay Cảnh Mặc Vũ, tiện thể ném bay vào thùng rác. Gương mặt thuần mỹ trở nên cứng cỏi, ánh mắt lợi hại ghim chặt cơ thể người đàn ông đối diện, sự chán ghét tràn ngập sâu trong lòng cô.

“Anh đừng tốn công sức với tôi nữa, không có tác dụng gì đâu!”

Chẳng hiểu sao tâm tình của Cảnh Mặc Vũ tốt hết sức, không nổi nóng, không tức giận, càng không quát tháo, mà ngược lại, trong lòng lại nổi lên chút hứng thú, cô gái ấy thật đặc biệt!

Sẩm tối, sau khi nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn, Tô Uyển Ân liền lặng lẽ rời khỏi biệt thự. Cô lên một chiếc taxi đi thẳng tới điểm hẹn. Đó là một quán cà phê sang trọng bậc nhất giữa lòng thành phố.

Chiều tà, chân mây vàng cam như lòng đỏ trứng gà chần nước sôi, ánh nắng dìu dịu rồi dần tắt hẳn.

Tô Uyển Ân nắm chặt then cài, hít thở sâu, mở cửa, cô tự tin bước tới gần người phụ nữ sắc sảo ngồi ở góc bàn cạnh cửa kính. Đặt túi xách xuống sau ghế, cô điềm đạm ngồi xuống chiếc ghế trống ở phía đối diện Trương Thu Phong. “Nói đi, cô gọi tôi ra đây là có việc gì?”

Trương Thu Phong ngẩng mặt nhìn lên, nâng ly cà phê nhấp một ngụm nhỏ, một giây sau, lại thong thả đặt xuống bàn, liếc mắt nhìn Tô Uyển Ân một cái, nhếch mép môi cười nhạt. “Cô vội vàng như thế sao? Nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt người mình không ưa lâu đâu, vì thế tôi sẽ vào thẳng vấn đề.”

“Thật trùng hợp, tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt người mình ghét một chút nào. Cho nên, cô không cần phải vòng vo đâu!” Thực lòng, Tô Uyển Ân cũng không hi vọng nhiều vào Trương Thu Phong, những gì mà cô ta nói, nghe mười chỉ nên tin một, hơn nữa, cô cũng biết rõ tình cảm mà cô ta dành cho Lạc Hạo Đình, vả lại, cô ta tuyệt đối không phải hạng người dễ dàng nhận thua, nhất là đối với những người đã từng là cấp dưới giống như cô.

“Tôi muốn cô rời xa Hạo Đình…” Đôi mắt sắc bén của Trương Thu Phong chăm chăm nhìn từng biểu tình trên gương mặt Tô Uyển Ân, trong lòng lửa giận bùng lên không thể khống chế. “Chỉ có tôi mới giúp anh ấy lấy lại những gì thuộc về anh ấy.”

Tô Uyển Ân điềm tĩnh nâng ly nước lọc trên bàn lên uống, tỏ vẻ nghe không lọt tai những lời Trương Thu Phong vừa nói, chớp mắt một cái, cô vểnh môi cười nhạt, nụ cười chứa đựng sự giễu cợt. “Tại sao… tại sao tôi lại phải rời xa anh ấy, mà kể cả nếu tôi có đồng ý thì liệu anh ấy có chấp nhận hay không? Cô không thấy anh ấy yêu tôi tới mức nào sao?”

“Yêu…?” Trương Thu Phong cười bỡn cợt, đôi con ngươi loé lên tia khinh bỉ. “Tình yêu có thể giúp Hạo Đình lấy lại công ty không? Với một người không nhan sắc, không kinh nghiệm như cô thì có ích gì với sự nghiệp của anh ấy chứ! Loại người như cô chỉ làm tổn hại tới anh ấy thêm thôi!”

Loại người như cô?

Loại người không nhan sắc, không kinh nghiệm như cô, nhưng cũng là cái gai trong mắt cô ta, là người mà cô ta muốn trừ khử nhất.

Thế chẳng phải mây tầng nào gặp mây tầng đó sao?