Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 123: Hỏi anh hay giấu trong lòng?



Thở dài rồi lại thở dài, sau một nhoáng ngập ngừng, Tô Uyển Ân quyết định gọi một ly pitchi peach baby dành riêng cho bà bầu, điềm tĩnh nhâm nhi từng ngụm nhỏ.

Cô cứ tưởng bản thân có thể thản nhiên đối diện với tất cả mọi chuyện nhưng hoá ra không phải như thế, kể từ sau khi nghe Trương Thu Phong nhắc tới mối tình đầu đậm sâu của anh, lòng cô tràn ngập bão tố, cô thật sự không biết bản thân tiếp theo sẽ phải làm gì.

Hỏi anh?

Cô sẽ phải mở lời như thế nào?

Liệu có khơi sâu thêm vào vết thương cũ của anh hay không?

Giấu trong lòng?

Cô sẽ phải đối diện với anh ra sao?

Chẳng lẽ hàng ngày cứ phải mang vác một tá gánh nặng như thế mà đối mặt với anh?

Cô sợ mình sẽ không làm được!

Suy nghĩ trong đầu Tô Uyển Ân vụt tan, ly nước trên tay cô nghiễm nhiêm bị đoạt mất, Tôn Nguyệt Di như cuồng phong thổi đến đứng ngay bên cạnh cô, không ai biết được là cô ấy tới từ bao giờ.

“Cậu bị điên rồi sao? Chẳng lẽ cậu không biết bà bầu không được uống rượu à?” Nét mặt Tôn Nguyệt Di hiện rõ sự âu lo nghiêm túc, đáy mắt dập dềnh tia nghi hoặc.

“Là pitchi peach baby không phải rượu.” Ánh mắt Tô Uyển Ân đảo nhìn Tôn Nguyệt Di một nhoáng rồi lại tráo tới ly nước sóng sánh trên tay cô ấy, làn môi mềm nở nụ cười không vui.

“Có chuyện gì à? Tại sao lại ngồi một mình ở bar như này?” Tôn Nguyệt Di khoát tay, đặt ly nước xuống bàn, thong dong ngồi xuống cạnh Tô Uyển Ân, thẳng thắn hỏi sâu vào vấn đề. “Cậu đừng quên mất là mình đang mang thai, cho dù có chuyện gì cũng phải ưu tiên sức khoẻ lên hàng đầu, đã biết chưa hả?”

“Biết rồi, tớ chỉ định ngồi một lát rồi đi thôi! Nhưng mà, sao cậu biết tớ ở đây mà tới?” Mi tâm cô nhiu lại, trong đáy mắt tràn ngập sự hoài nghi.

“Chuyện đó… cậu không cần để tâm đâu! Chăm sóc cho bản thân thật tốt là được…” Tôn Nguyệt Di luống cuống, tròng trắng mắt liên tục chao qua đảo lại, vội vàng chuyển đổi chủ đề. “Có phải cậu và Hạo Đình đã xảy ra chuyện gì rồi không? Chẳng phải trước giờ vẫn rất tốt sao?”

“Cậu còn nhớ người đàn ông trước kia mình từng cứu ở hồ nhân tạo Wincom không?” Gương mặt Tô Uyển Ân dài thọng, từng lớp mô da mềm nhũn như muốn đứt rời, ánh mắt đượm buồn chất chứa choàng ngợp lấy nét thanh thuần vốn có. “Người đó chính là Hạo Đình. Vì thế, tớ không biết là anh ấy thật lòng yêu tớ, hay chỉ là trả ơn.”

“Trùng hợp như thế sao?” Hai mắt Tôn Nguyệt Di xoe tròn, phải mất một lúc mới tiêu hoá được mảng thông tin vừa nghe. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mịn màng của Tô Uyển Ân, nỉ non khuyên can. “Thay vì ngồi đây ủ rũ, cậu cứ trực tiếp hỏi thẳng Hạo Đình có phải hơn không? Có những chuyện cậu cần hỏi rõ, đừng suy đoán lung tung rồi sau này phải hối hận.”

Lòng Tô Uyển Ân nặng trĩu như mang vác cả đỉnh núi Thái Sơn, cô biết rõ cảm giác hiểu nhầm là như thế nào, cho dù phải hứng chịu tổn thương, mất nhiều hơn được, thì cô vẫn phải làm sáng tỏ sự thật mười mươi trước mắt. Chỉ có khi sự thật phơi bày cô mới không còn lý do để hối hận.

Trở về biệt thự Lạc gia khá muộn, Tô Uyển Ân liền lấy lí do mệt muốn lên phòng nghỉ ngơi, thở dài mở cửa bước vào, căn phòng trống vắng trong thoáng chốc tràn ngập hàn khí lạnh tanh, một tia sợ hãi chầm chậm truyền vào lòng cô.

Nếu như những lời Trương Thu Phong nói đều là sự thật thì cô phải làm sao?

Dừng bước trước bàn làm việc của Lạc Hạo Đình, ánh mắt Tô Uyển Ân quét nhìn xung quanh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tới từng xấp tài liệu mà anh đã từng dùng, vô tình làm rơi một xấp văn kiện xuống đất, cô vừa cúi xuống định nhặt lên, lại vô tình nhìn thấy một bức ảnh cũ.

Trên bức hình là một đôi nam nữ thanh tú, người đàn ông không ai khác chính là Lạc Hạo Đình, còn cô gái ấy, đoán chắc chắn là Tiêu Vân.

Nghiền ngẫm bức ảnh một lúc, sau đó cô liền bước tới đứng trước gương, ngắm nghía bản thân từ trên xuống dưới, bên tai thoang thoảng lại mấy lời Trương Thu Phong đã nói ban chiều.

“Trên người cô có thấp thoáng bóng hình Tiêu Vân…”

Trong lòng trồi lên tia chua xót, mà bản thân cô cũng không thể khống chế nổi cảm xúc mãnh liệt hiện tại.

Hình ảnh Lạc Hạo Đình ba năm trước và hiện tại quả thực khác xa nhau. Trước kia anh cực kì nền nã lại nhu hoà, hay cười lại hiện rõ sự thâm tình, ánh mắt anh dành cho Tiêu Vân ngập tràn cảm mến, không có bất cứ cô gái nào có thể sánh bằng, kể cả cô. Nhìn vào bức ảnh, cô có thể đoán chắc được quãng thời gian anh bên cạnh Tiêu Vân rất ngọt ngào, rất hạnh phúc.

“Cạch” lên một tiếng mở cửa, Tô Uyển Ân theo vô thức nhìn lên đồng hồ, thời điểm hiện tại đã là mười một giờ đêm, lòng cô càng chắc chắn thêm nhiều phần về những gì Trương Thu Phong đã nói.

Vội vàng gấp tấm ảnh vào giữa trang sách, cô nhướng người lên cao đặt cuốn sách trở về chỗ cũ, lùi về sau mấy bước, ngồi bệt xuống giường, thân ảnh Lạc Hạo Đình vừa xuất hiện, cô liền hé lên nụ cười miễn cưỡng.

Nhận thấy ánh mắt cô nhìn anh hôm nay thật khác lạ, anh liền nhiu mày, tiến tới gần cô, quỳ sạp xuống sàn, sà tay vuốt ve nơi vòng bụng nhấp nhô, một giây sau đó, anh không do dự mà áp má sát xuống. “Hôm nay bé con quậy phá làm mẹ mệt sao?”

Tô Uyển Ân khẽ cúi mặt xuống nhìn, chăm chăm hướng tới gương mặt tuấn mỹ đang nghiêng đầu kề sát vào bụng cô, trên làn môi bất chợt hé lên nụ cười nhè nhẹ, trong đáy mắt anh thấp thoáng một tia nhẹ nhõm sâu thẳm.

“Tiêu Vân… cô ấy là người thế nào?” Tô Uyển Ân bất giác nỉ non, giọng nói run run lại rất nhỏ, chỉ vừa đủ để hai người nghe thấy.

Thoạt nhiên cơ thể Lạc Hạo Đình bỗng chốc ngẩn ra, nụ cười trên đầu môi cũng tắt vội, hai mắt sững sờ như vô hồn, nửa gương mặt tuấn lãng sà trên bụng cô cũng cứng đờ tại chỗ.

Ba năm nay anh luôn mang vác niềm đau đớn trước sự ra đi của Tiêu Vân, khiến anh cực kì mệt mỏi, bao nhiêu tâm tình đều khép kín, hầu như không để tâm tới tình yêu, càng không rung động trước bất cứ người phụ nữ nào. Giây phút anh tưởng mình đã chết tâm lại bất ngờ gặp cô, ban đầu trong lòng anh chỉ mang vác ý niệm trả thù, nhưng đến bản thân anh cũng không hề hay biết là mình đã yêu cô từ bao giờ.

Khoảng thời gian bên cô, anh đã từng nhiều lần tham niệm muốn được yêu, muốn được quên lãng hận thù, muốn được gạt bỏ đi quá khứ, để cùng cô có một cuộc sống thực bình yên giống như bao người.

Cũng có rất nhiều khoảnh khắc vết thương trong tim anh dần lấp đầy, hình ảnh Tiêu Vân trở thành kỉ niệm đẹp đẽ xếp vào sâu trong góc kín thăm thẳm, có đôi khi thâm tâm anh chợt lãng quên đi những muộn phiền cũ xưa ấy, ước nguyện cùng cô xây dựng nên một toà lâu đài hạnh phúc của riêng mình.

Giờ đây, khi cô bất chợt nhắc đến cái tên Tiêu Vân, chứng tỏ trong lòng cô có chút bất an, tuy anh không rõ là vì lí do gì, nhưng anh biết chắc chắn cô đã nghe được những lời không hay ho từ người khác.

Tô Uyển Ân thường ngày vốn nhạy cảm, lúc mang thai lại càng nhạy cảm hơn, chỉ cần phong phanh nghe thấy điều gì đó chưa có lời giải đáp là cô sẽ không ngừng nghĩ ngợi.