Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 128: Ghen tỵ



Tô Uyển Ân vốn dĩ chẳng hề muốn làm to chuyện, nhưng rồi cô chợt nhận ra, bản thân càng nhân nhượng thì Trương Thu Phong càng lấn tới.

Quét ánh mắt sắc lẹm nhìn xung quanh một lượt, chững lại vài giây tại vị trí của Trương Thu Phong, rồi dần dịch chuyển hướng sang phía cô gái đứng bên cạnh, Tô Uyển Ân liền ngoắt tay gọi lại. " Cô... chính là cô đó, tới đây."

Cô gái kia run rẩy đi tới, tim thình thịch thình thịch như tiếng sấm, một mình Tô Uyển Ân thì không sao, nhưng đứng ngay bên cạnh cô là Tổng giám đốc Lạc, ai ai trong Lạc Thị mà chưa từng một lần nghe qua cái tên "ác quỷ hút máu", đó chính là danh xưng mà đám nhân viên lén lút đặt cho anh, một phần vì cái nhìn sắc lẹm như muốn chọc thủng trời xanh của anh, một phần vì tốc độ công việc áp lực đè nén tựa như một người bị hai sợi dây căng cứng vây quanh.

"Tai nào của cô nghe thấy tôi sỉ bám đối tác Trương, mắt nào của cô nhìn thấy tôi đánh người." Cô gái kia bị tầm mắt kinh người của Tô Uyển Ân khóa chặt, lời cô nói nhẹ tựa bông nhưng khi tới tai cô gái kia nặng như quặng sắt.

"Tôi... tôi không nhìn thấy." Cô gái kia thu hẹp tầm mắt, toàn thân bất giác run lên cầm cập, đáy mắt hỗn loạn như vừa có một trận bão táp ghé thăm vậy!

"Nếu đã không nhìn thấy mà dám ăn nói sằng bậy sao? Cô có tin tôi kiện cô tội phỉ bám danh dự người khác hay không hả?" Lời lẽ thốt ra từ miệng Tô Uyển Ân rõ ràng rất đanh thép, ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn ngang, vừa tầm để thu điểm nhìn trọn vẹn trên người Trương Thu Phong.

Một cô gái xinh đẹp có, tài năng có, chức quyền có, vậy cớ sao còn phải đố kị với người khác?

Cho dù là muốn đấu với Tô Uyển Ân, cô ta cũng có thể chọn cách đường đường chính chính, công khai minh bạch, tỉ lệ thắng của cô ta vẫn rất cao cơ mà, vì sao cứ phải chọn cách hèn mọn nhất, đê tiện nhất như thế?

Mà những người chuyên đâm sau lưng người khác như cô ta không xứng làm đối thủ của cô, muôn vạn lần không xứng.

"Xin... xin lỗi... là tôi không hiểu chuyện làm bừa, mong tổng giám đốc phu nhân tha tội." Cô gái kia sướt mướt van xin, ban nãy thì cao hứng phỉ bám cô vô tội vạ, giờ nhận thấy được hậu quả liền trở mặt sao?

Đúng là cuộc đời, hài vãi!

"Tôi nào phải bồ tát sống gì mà nói tha là tha, nhưng tôi không muốn người khác nghĩ mình hẹp hòi, cũng không muốn kẻ nào nghĩ tôi mượn quyền ức hiếp người khác, ở sảnh chính chắc chắn có camera, đúng không?" Tô Uyển Ân ngẩng mặt truy tìm mắt camera tứ phía xung quanh.

Nhân vật chính của vở diễn từ đầu đến cuối vẫn im lặng diễn kẻ bị thương, sau một nhoáng cũng chịu lên tiếng. "Thật đáng tiếc, camera lại bị hư chưa được thay mới. Mọi người cũng đừng lời ra tiếng vào với tổng giám đốc phu nhân làm gì nữa, tôi biết mọi người quan tâm tôi nhưng có lẽ cô ấy cũng không phải cố ý đâu!"

Trong lòng Trương Thu Phong lóe lên tia cười sảng khoái, ánh mắt khiêu khích nhìn chăm chăm vào đôi mắt bất lực của Tô Uyển Ân.

Vốn dĩ, cô nên biết ở công ty Trương Thu Phong là người thân thuộc hơn, cô ta thừa biết camera bị hư nên mới to gan cố ý bày trò chơi xỏ cô.

"Camera đúng là bị hư, nhưng đó chỉ là bộ camera mới. Tuy nhiên, ở bốn bề của sảnh vẫn còn có một bộ camera cũ rất ít khi được sử dụng tới, chỉ để dành quan sát những chuyện giống như ngày hôm nay thôi!" Lạc Hạo Đình vừa dứt lời thì bảo vệ cũng vừa lúc mang băng ghi hình tới, trong thoáng chốc, sắc mặt Trương Thu Phong tái mét, cả người ngẩn ra như tạc tượng vô hồn.

Cuộn băng ghi hình trích xuất camera rất nhanh chóng được truyền tay nhau, sự thật chứng tỏ, Trương Thu Phong chỉ đành muối mặt rời khỏi hiện trường.

Bởi vậy mới nói, có đôi khi những gì ta thấy trước mắt, những gì ta nghe được, có thể chỉ là một phần của câu chuyện, chưa hẳn đã là toàn bộ sự thật.

Rất nhanh chóng vụ việc xấu xa của Trương Thu Phong truyền ra ngoài, tốc độ nhanh đến chóng mặt, bên phía J&T cũng vì thế mà đổi đối tác mới tới làm việc với Lạc Thị.

Lạc Hạo Đình dẫn Tô Uyển Ân trở về phòng làm việc, cẩn thận rót nước giúp cô, một giây kế tiếp, anh liền xoay người ngồi xuống cạnh. "Ban nãy em thật sự rất tuyệt. Thế mà anh còn tưởng là em sẽ đánh cô ta một trận cơ đấy."

Tô Uyển Ân suýt bị dọa cho sặc nước, đặt ly xuống bàn, cô nhiu mày hỏi anh: "Sao? Nếu đánh anh sẽ xót cho cô ta à?"

"Đương nhiên không phải." Lạc Hạo Đình lập tức thiết lập dáng vẻ nghiêm túc, lắc đầu lia lại. "Anh chỉ lo cho em và bé con thôi."

"Yên tâm đi, em không thiếu lý trí tới mức đó đâu!" Tô Uyển Ân phì cười, ngước đôi mắt lấp lánh sang nhìn anh, bên trong đó tràn ngập sự thâm tình.

Không khí bình yên hiếm hoi bị phá vỡ, Cảnh Mặc Vũ trực tiếp đẩy cửa xông vào, nhịp thở hổn ha hổn hển, đột nhiên chứng kiến cảnh tượng ngọt ngào của hai người họ khiến anh cụt hứng, ánh mắt cô khi nhìn Lạc Hạo Đình tràn ngập sự dịu dàng và nhu tình, khác hơn hẳn so với lúc cô nhìn những người đàn ông khác, kể cả anh.

Nghĩ tới đây, trong lòng Cảnh Mặc Vũ bất giác truyền tới tia khổ sở.

Nghe tin Tô Uyển Ân gặp chuyện, Cảnh Mặc Vũ không cần biết là gì, anh lập tức bỏ ngang phi vụ làm ăn bạc tỷ để chạy về tìm cô.

Nhưng thấy cô rồi thì sao?

Chẳng phải anh vẫn tới muộn một bước ư?

Cả cuộc đời Cảnh Mặc Vũ chưa từng có tiền lệ ghen tỵ với bất cứ ai, nhưng ở thời điểm hiện tại anh thật sự rất ghen tỵ với Lạc Hạo Đình, ghen tỵ với những ưu ái mà anh ta có được từ cô, ghen tỵ với tất cả những thứ mà cô dành cho anh ta.

Ghen tỵ....

Vô cùng ghen tỵ...

Mặc dù vậy nhưng Cảnh Mặc Vũ vẫn không có ý định từ bỏ.

Người ta hay nói: mưa dần thấm lâu, chỉ cần anh đủ lòng tin, đủ nhẫn nại ở lại bên cạnh cô, anh tin rồi sẽ có một ngày cô nhìn thấy giá trị của mình.

"Ân Ân, em không sao chứ?"

Buông lỏng tay ra khỏi then cài cửa, Cảnh Mặc Vũ lững thững bước tới gần, nhẹ nhàng ngồi xuống ở vị trí trống còn lại bên cạnh Tô Uyển Ân, tỉ mỉ suy xét trên cơ thể cô.

"Người của tôi, tôi tự biết cách bảo vệ, không cần anh bận tâm."

Lạc Hạo Đình cảm thấy ngứa mắt, ngứa tai, liền đẩy văng hai cánh tay rắn rỏi của Cảnh Mặc Vũ ra khỏi người Tô Uyển Ân, hành động ấy vô tình chạm tới giới hạn tự trọng của một người đàn ông, khiến hai mắt Cảnh Mặc Vũ đỏ lòm như nảy sinh ý muốn giết người.

Nhận thấy hiểm nguy trùng trùng trước mắt, Tô Uyển Ân liền đứng phắt dậy, đánh tan đi bầu không khí đục ngầu giữa hai người đàn ông. "Em thấy hơi mệt nên về nghỉ ngơi trước đây."

"Anh đưa em về..." Không hẹn mà gặp, hai người đàn ông đồng lúc cất giọng.

Linh tính mách bảo sự tình chẳng lành, thôi thúc Tô Uyển Ân từ chối: "Không cần, hai người cứ làm việc đi, em tự mình bắt taxi về. Không được bất cứ ai đi theo cả."

Chỉ tới khi cô an toàn lên được taxi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Thực sự, con người Cảnh Mặc Vũ hoàn toàn không xấu, thế nhưng cách anh đối đãi với người khác cũng cứng ngắc giống y như người của anh vậy, vì thế mới khiến cô trực trào cảm giác sợ hãi.