Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 140: Ngoại truyện: Hạnh phúc



Suốt ba năm qua, thành phố đã đổi thay đi nhiều, Lạc Hạo Đình lại một lần nữa quay trở về với danh vị “ông trùm trong giới kinh doanh”, nhưng, cạnh tranh công bằng, song phương với anh lại không ai khác chính là Cảnh Mặc Vũ.

Để quên đi mối tình khắc cối ghi tâm không hồi kết kia, Cảnh Mặc Vũ đã đâm đầu vào công việc không biết mệt mỏi, giờ đây tập đoàn Cảnh Thị đã có thể song song kề cạnh Lạc Thị, càng ngày càng mở rộng kinh doanh đa ngành nghề.

Nếu Lạc Hạo Đình là trùm của thành phố này thì Cảnh Mặc Vũ cũng là đầu ngọn gió của thành phố kia, so về tài năng hay khối lượng tài sản kếch xù thì không ai thua kém ai.

Tô Uyển Ân đang bế con gái Hi Hi ngồi trên ghế sô pha lắng nghe tin tức của Cảnh Mặc Vũ trên ti vi, thỉnh thoảng lại thốt lên mấy câu ca ngợi sến súa. Điều đó khiến con trai Cảnh Cảnh và Lạc Hạo Đình đều tỏ vẻ không vui, cả hai cùng ngồi cạnh Ân Ân, khoanh tay trước ngực, rửa tai lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc xéo hai người phụ nữ một cái.

Bầu không khí căng thẳng bị dập tắt, chuông cửa vang lên từng hồi “ting ting”. Lạc Hi Hi trườn xuống khỏi người mẹ, phấn khích chạy ra mở cửa, theo thói quen liền nhận ngay hộp hàng từ trên tay shiper.

Theo thường lệ, cứ mỗi dịp ngày hai mươi hàng tháng, Cảnh Mặc Vũ sẽ lại gửi một túi quà tới cho Ân Ân và hai con. Trái ngược với thái độ niềm nở của mẹ con Hi Hi, bố con Cảnh Cảnh lại tỏ vẻ không vui mỗi khi nhận quà, thậm chí là không thèm đếm xỉa tới, mặc cho từ trước tới nay, Cảnh Mặc Vũ vẫn thường nắm bắt rất đúng tâm lý của hai đứa trẻ.

“Woa là búp bê Elsa phiên bản mới nhất. Chú Vũ thật là tuyệt.”

Hi Hi không kiềm chế được cơn phấn khích liền nâng con búp bê mới được tặng lên cao, chu môi thơm lia lịa.

Cảnh Cảnh nguýt một cái rõ quỷ quyệt, phong thái chẳng khác gì Lạc Hạo Đình, ánh mắt nhìn bộ xếp hình mà bản thân thích với vẻ dửng dưng, ngỏ ý muốn nói mình không dễ bị mua chuộc. “Người ta mới tặng em một con búp bê mà đã thích tới vậy rồi sao? Em không sợ làm ba buồn à? Dù sao chú Vũ cũng đã từng thích mẹ còn gì?”

Lạc Hạo Đình trong lòng cũng không thoải mái liền bễu môi thuận lời theo Cảnh Cảnh: “Con trai nói quá là hợp lý!”

Hi Hi lườm Cảnh Cảnh một cái: “Hứ! Chú Vũ là người tốt, mẹ bảo vẫn luôn xem chú ấy là anh trai, thế chẳng phải chú ấy là bác mình rồi còn gì?”

Tô Uyển Ân nãy giờ vẫn im lặng ngắm nghía bộ đàn mini mà Cảnh Mặc Vũ tặng, giờ mới để ý tới mùi thuốc súng nằng nặc trên người hai ba con Cảnh Cảnh. Cô lập tức nhiu mày, quắt mắt sang nhìn hai người đàn ông, vểnh môi cười nhẹ: “Sau ngần ấy năm hai người vẫn chưa chịu nhìn nhận thực tế sao?”

Lạc Hạo Đình tỏ vẻ không cam tâm, anh liền bắt lấy tay Tô Uyển Ân, kéo một cái, chỉ trong chưa đầy một cái nháy mắt, cả người cô liền bổ nhào vào trong lòng anh. “Thực tế là em đã là vợ anh, mẹ của các con anh, anh có đủ khả năng để lo cho các con, không cần người đàn ông khác phải nhúng tay vào.”

“Sao anh phải nói quá lên như thế?” Tô Uyển Ân nóng mặt vì bị anh siết chặt, hơi thở nặng nề như mang vác cả tản đá nặng nghìn cân trong lồng ngực trái.

“Anh nói quá ư?” Lạc Hạo Đình nhướng mày, khoé môi nhếch lên nụ cười đầy nham hiểm: “Nếu em đã thích người khác chăm các con như thế, hay là chúng ta sinh thêm vài đứa nữa nhỉ? Cảnh Cảnh và Hi Hi chắc cũng muốn có em rồi đó…!”

“Muốn ạ…” Hai đứa trẻ đồng lúc quắt mắt sang nhìn ba mẹ, cười cười, cùng thốt lên.

“Thế tối nay hai con có tự mình ngủ được không? Để ba mẹ còn kiếm em cho hai đứa…” Lạc Hạo Đình âm trầm nhìn hai con hỏi.

“Dạ được…” Nói xong, hai đứa trẻ liền nhanh nhảu chạy về phòng, đóng rầm cửa lại.

Lạc Hạo Đình nhếch mép môi cười đầy hàm ý, một giây kế tiếp, anh liền nhấc bổng Tô Uyển Ân, bế cô về phòng, tiện tay tắt luôn đèn, trong phút chốc, không gian nhuốm màu đen như than.

Đêm khuya, bóng tối, trong căn phòng kín bưng, tất cả khiến cảm xúc dâng trào, thân thể cao lớn của anh như cuồng phong thổi tới, đẩy ngã cơ thể cô sà xuống giường, đặt nụ hôn nồng cháy, mê đắm lên làn môi cô.

Sự giao thoa giữa môi và lưỡi đã không còn thoả mãn anh, bàn tay rắn rỏi chầm chậm truy lùng trên cơ thể cô, nhẹ nhàng vén tà váy lên cao, chạm tới sống lưng, dần đi lên cao, dừng lại vuốt ve nơi ngọn đồi mềm mại.

Môi và răng anh cũng dịch chuyển theo nhịp điệu, đi khám phá trên khắp cơ thể cô, liếm láp, thỉnh thoảnh lại cảm nhận thấy được cơ thể cô đang run run lên, một luồng hơi tê dại truyền đi khắp người, ngưng tụ những tia ấm nóng tại những thí điểm nhạy cảm trên hình thể cô.

Theo bản năng cô choàng tay ôm lấy cổ Lạc Hạo Đình thật chặt, môi và lưỡi khao khát đòi hỏi sự cuồng nhiệt hơn thế!

Tình yêu vốn là một loại cảm giác hư vô, ảo mộng, không thể nhìn thấy, cũng không thể chạm tay tới được. Chỉ duy nhất khoảnh khắc này, nó mới trào dâng mãnh liệt tới thế, sờ tới khát vọng được như vậy!

Anh xoay người đè lên người cô, thân thể mạnh mẽ cọ xát, dồn nén, khiến dục vọng càng nóng như lửa đốt, thẳng tay né nát tươm mảnh vải che thân của cô, chỉ trong thoáng chốc, hai cơ thể trần truồng liền chạm tới, da thịt áp sát lên nhau.

Cô chợt cảm thấy trong lòng như chứa hàng ngàn gợn sóng, cơ thể như chiếc lá trôi dạt trên mặt hồ bỗng nhiên bị nước nhấn chìm, mơ hồ trong cơn dục vọng mãnh liệt.

Anh thừa cơ đâm thẳng vật nhọn sắc cứng vào trong người cô, lần này cô thực sự không thể cử động nổi, toàn thân nhũn mềm như trúng độc, cũng chẳng còn sức mà kiềm chế bản thân, thỉnh thoảng lại rên lên tiếng âm ỉ.

Bất thình lình anh liền chọc sâu vào trong, hơi đau, dòng ấm áp từ chỗ tiếp xúc ấy lan toả tới tận tim.

“Em cứ việc đẻ liền cho anh vài đứa nữa, còn việc nuôi cứ để anh lo…”

Nói xong, anh liền dùng hết sức chọc sâu hơn, khiến cô không cách gì chối từ, chỉ có thể nhắm mắt, cắn môi hứng chịu, trên đầu môi thốt lên những tiếng rên rả rích.

Thi thoảng nhận thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, anh lại nhẹ nhàng giảm nhịp độ, đôi khi không kiềm chế được cảm xúc liền dâng trào mãnh liệt, nhưng cũng nhanh chóng giảm thiểu vận tốc ngay sau đó vì sợ làm cô đau.

Cho tới khi anh chìm đắm trong sự khoái lạc, động tác càng lúc càng nhanh và dữ dội, hơi thở hổn hển phà phà vào trong máng tai cô.

“Ân Ân…” Anh nhắm mắt, vô thức gọi tên cô, tiếng gọi mỗi lúc một to thêm, kéo theo sau đó động tác cũng trở nên gấp rút. “Ân Ân… Anh yêu em, thực sự rất yêu em! Cả đời này anh chỉ cần một người phụ nữ là em là đủ.”

Mây khói ngàn năm không đứt, chân thành đến chết cũng không phai.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!