Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 43: Chỉ hi vọng được bình yên



Dáng hình cao lớn đang mang trên mình chiếc tạp giề đi tới, khiến Tô Uyển Ân bị giật mình, cô há hốc miệng mất nửa ngày mới lấy lại được bình tĩnh.

Ban nãy Lạc Viễn Thành bảo cô ngồi chờ bữa sáng, cô cứ nghĩ là giống như thường lệ, nhưng sự thật xuất hiện trước mắt cô thật kinh hoàng, sói hoang nay đã biến thành điệu bộ dịu dàng của thỏ rồi sao?

Khuôn mặt thanh thuần của Tô Uyển Ân hiện ra vẻ kì quái, giống như nghẹn cười. Thực là hả dạ!

Khi bị ánh mắt sắc lẹm của anh chĩa giáo tới thì cô lại tung tăng lùi về phía sau ông nội, bờ lưng gầy yếu đó sẽ đảm bảo an toàn cho cô, ít ra là trong thời gian sắp tới.

Đúng lúc đó, cánh cửa chính của biệt thự rộng mở, một người đàn ông anh tuấn bước vào, thân hình săn chắc cuồn cuộn, nét mặt có nhiều phần tương đồng với Lạc Hạo Đình, nhưng, anh ta lại mang một vẻ cợt nhả mới lạ, không quá lộ liễu nhưng cũng rất chân tình.

Nếu ví Lạc Hạo Đình là mùa đông lạnh lẽo, có thể khiến người đối diện chết cóng, thì người đàn ông mới tới kia, lại mang sự ấm áp của mùa xuân tới, khiến người ta cảm thấy yên tâm.

“Ông nội thân yêu, cháu trai thứ của ông trở về rồi đây!”

Thanh âm ngọt như đường như mật, lời lẽ trau chuốt từng li từng tí, khác xa so với sự âm lãnh của Lạc Hạo Đình.

Sau cái ôm gợi nhung nhớ với Lạc Viễn Thành, Lạc Xuyên liền quắt mắt nhìn sang phía Lạc Hạo Đình, dáng vẻ người đàn ông bếp núc đảm đang này, anh ta chưa từng thấy, nên là có chút kinh ngạc.

“Ồ… ông anh của tôi nay đổi tính rồi sao? Đúng là người có vợ có khác.”

Đôi mắt xếch hơi giãn rộng ra, miệng chu mày nở, làm như ngạc nhiên lắm!

“Câm miệng.”

Ngực Lạc Hạo Đình phập phồng liên tục, giống như có trăm ngàn làn sóng trong lòng. Vốn dĩ đã trở thành cháu ghẻ trong mắt ông nội, nay lại biến thành động vật kì quái trong mắt em trai, há chẳng phải anh hiển nhiên trở thành trò cười của cô sao?

Nhưng anh có thể làm được gì… bây giờ ngay đến cả một cọng tóc của cô, anh cũng không được chạm tới, chứ nói gì là xả cơn phẫn uất này.

Bữa sáng diễn ra trong mùi vị chứa đầy thuốc súng, bầu không khí như bị hơi thở âm lãnh đóng băng.

“Xuyên, cháu cũng trở về rồi nên tới công ty phụ giúp Đình một tay, dù sao gần đây ở Lạc Thị cũng đang cần người.” Lạc Viễn Thành mở lời nói, vừa mang ý niệm thật lòng, vừa muốn xua tan đi bầu không khí căng thẳng trước mặt.

“Ông à, cháu mới vừa trở về thôi, còn chưa hưởng thụ hết hương vị trong nước mà, chờ thêm một thời gian nữa được không ông?” Khuôn mặt Lạc Xuyên đau khổ, mày nhíu thành hình chữ bát.

“Cháu cũng lớn rồi, đến tuổi thành gia lập thất, nhưng trước đó phải có một công việc ổn định trước đã, đâu thể lấy vợ về rồi để vợ nuôi được.” Lạc Viễn Thành nhíu mày, kiên định nói.

“Nhưng mà…”

Lời của Lạc Xuyên bị Lạc Viễn Thành cắt ngang: “Không có nhưng mà, hôm nay cháu theo anh Đình tới công ty nhận việc.”

Ăn xong bữa sáng, hai anh em Lạc Hạo Đình tới công ty, theo như lời ông nội, anh đặt Lạc Xuyên ngồi vào vị trí trưởng phòng phát triển.

Mặc dù Lạc Xuyên bao năm nay vẫn đi du học ở nước ngoài, nhưng kinh nghiệm thực tiễn lại chưa hề có, vẫn nên bước đi từ những cấp bậc thấp nhất, như thế vừa có thể học hỏi, vừa có thể trau dồi thêm.

Người ta thường nói: để làm được lãnh đạo giỏi nên biết nhân viên mình muốn gì.

Cùng thời điểm đó, trong văn phòng tổng giám đốc, Lạc Phong Phú như cuồng phong lao từ ngoài vào, tiện tay hất đổ xấp văn kiện trên bàn làm việc xuống đất, vẻ mặt cứ như thể bùn loãng không trét được tường, lòng căm hận chứa đầy máu lửa.

Dựa vào đâu chứ?

Lạc Hạo Đình thì được giao chức vụ chủ tịch mà con trai ông ta chỉ là một trưởng phòng quèn.

Từ bé đến lớn, Lạc Viễn Thành vẫn luôn thiên vị cho Lạc Hạo Đình, còn Lạc Xuyên được xem như là cái gai trong mắt.

Tất cả những thứ tốt đẹp đều dành cho Lạc Hạo Đình, còn Lạc Xuyên luôn bị xem như dư thừa, cùng là cháu nội cơ mà, sao lại tỏ ra hà khắc với Xuyên Xuyên như thế!

Thời gian qua, Lạc Phong Phú vẫn luôn cắn răng chịu nhục dưới quyền Lạc Hạo Đình, nhằm giữ vững cái ghế tổng giám đốc cho Lạc Xuyên, hi vọng một ngày nào đó, con trai sẽ bứt phá mà có sự nghiệp riêng.

Nhưng kết quả thì sao?

Lạc Xuyên vẫn bị đẩy vào phòng phát triển nhỏ bé!

Cái gì mà học hỏi kinh nghiệm, cái gì mà trau dồi kĩ năng, tất cả chỉ là nguỵ biện cho những thói sống dơ bẩn của ông cháu các người mà thôi! Chẳng qua là sợ Xuyên Xuyên cướp đi chức vị chủ tịch của Lạc Hạo Đình, cho nên các người mới nhanh chóng diệt trừ hậu hoạ.

Bàn tay Lạc Phong Phú miết chặt mép bàn, sắc mặt ửng đỏ như quả cà chua, toàn thân nóng ran như chứa lửa. ngôn tình hoàn

Phải mất một lúc Lạc Phong Phú mới lấy lại được sự bình tĩnh, ông ta đứng thẳng người dậy, trong đáy mắt loé lên tia không can tâm, pha lẫn chút tàn nhẫn, tựa hồ giống như người sắp sửa làm nên chuyện động trời vậy.

“Ba…”

Tiếng gọi từ phía cửa khiến Lạc Phong Phú thoát tục ra khỏi dáng hình ác ma, trở về với sự hiền hoà của một người ba tốt.

“Con trai, tới rồi sao?”

Hai ba con Lạc Xuyên cùng ngồi xuống bên ghế sô pha, rót ra hai ly trà đặc quánh, hương trà thơm mát dễ chịu, nước trà sóng sánh êm ả, thời khắc ấy thật bình yên.

“Con đã làm quen được với công việc chưa?”

Lạc Xuyên nâng ly trà nóng lên, chu môi thổi nhẹ, rồi nhấp một ngụm nhỏ. “Cũng tàm tạm rồi. Công việc không nhiều giống như anh Đình, con vẫn tự mình xoay xở được.”

Khoé môi nhếch lên đường cong hẹp và ngắn, Lạc Phong Phú cũng nâng ly trà lên uống, gật gật đầu vẻ ưng ý. “Thế thì tốt.”

Liếc mắt nhìn gian phòng làm việc của ba một thoáng, tâm trí của Lạc Xuyên hơi lơ đễnh, thời gian qua anh vẫn luôn buôn ba ở nước ngoài, bỏ lại một mình ba đơn độc trong nước, ngay cả không gian làm việc cũng tẻ nhạt và đơn điệu tới thế!

Gang màu chủ đạo là xám đen, trên bàn làm việc ngoài chiếc máy tính chuyên dụng ra thì chỉ có một chậu cây xương rồng là nổi bật. Cũng như trên bàn dành cho khách khứa, chỉ có ấm trà làm trung tâm. Chưa kể việc ăn uống, nghỉ ngơi thường ngày chắc là cũng không đến nơi đến chốn.

Nghĩ tới đây, lòng Lạc Xuyên loé lên tia đau đớn. Ngày trước khi anh quyết định ra nước ngoài chưa từng nghĩ tới cảm nhận của ba, anh chỉ nghĩ đơn giản là đi để hưởng thụ, để mở mang tầm mắt.

Sau bao năm buôn ba anh mới nhận ra, không nơi nào yên ấm bằng nhà, không một ai ngọt ngào giống như ba, cũng đã đến lúc anh nên trở về, kề cạnh bên ba, lo toan cho ba khi ông đang dần bước sang ngưỡng cửa của tuổi già.

Không cầu mong danh quyền địa vị, chỉ hi vọng những tháng ngày bình yên.