Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 52: Cứu mạng



Sẩm tối, bờ biển xanh ánh lên sắc bạc mênh mông, gió thổi mây tan, cuối chân trời hiện lên một bức tranh thuỷ mặc vàng cam rực rỡ. Cát vàng trải rộng thênh thang, trăm nghìn đợt sóng vỗ, trên mặt biển vô tận, có những đôi tình nhân đang nắm tay nhau dạo bước, xa xa ngoài khơi là những tàu bè lênh đênh.

Không gian lãng mạn như vậy, chỉ dành cho mấy cặp tình nhân!

Tô Uyển Ân rảo bước, cô tìm cho mình một mảnh trời yên tĩnh, vắng bóng người. Nhiều năm đã qua, nơi này cũng đã thay đổi đi nhiều, không còn nguyên sơ giống như trước kia, mà đã trở thành khu du lịch trung tâm của thành phố.

Cô vẫn nhớ, khi còn bé mỗi lần không vui, cô rất thích ngồi ở bờ biển đánh đàn, tiếng piano trong trẻo hoà cùng nhịp điệu rì rào sóng vỗ, khiến tinh thần con người như được thanh tỉnh.

Lặng lẽ ngồi trên phiến đá đen sì cạnh mặt biển, cô duỗi thẳng đôi chân thon dài, thi thoảng lại có từng đợt sóng vỗ dập dềnh, hắt lại hơi nước mặn mà của vị biển lên làn da bóng mịn như tuyết. Cô nhắm hờ đôi mắt, mở rộng khứu giác để cảm nhận hương vị đặc trưng, cơn gió nhè nhẹ lướt qua, thổi bay bay mái tóc suôn mượt.

“Tiểu thư, tôi có thể ngồi cùng cô không?”

Từ phía sau truyền tới một thanh âm xa lạ làm cô ngẩn ra, quắt mắt lại nhìn người đàn ông nhàn nhã đang đứng ở ngay sau lưng cô, nụ cười không hề ác ý, chỉ là ánh mắt săn đuổi của hắn khiến cô nhận ra là hắn có ý đồ.

“Xin lỗi, tôi muốn ở một mình.”

Tô Uyển Ân thẳng thắn cự tuyệt, không che giấu sự xa cách trên gương mặt thanh thuần. Cô thừa biết hắn là kẻ chuyên đi săn phụ nữ, tuyệt nhiên cô sẽ không để mình rơi vào cái bẫy của hắn.

“Tôi thật lòng chỉ muốn ngồi cùng tiểu thư một lát thôi!”

Khi thấy Tô Uyển Ân có ý định rời đi thì hắn nắm tay níu cô lại, ánh mắt hắn như thú dữ săn mồi, không một phút nào rời khỏi gương mặt tựa như hoa như ngọc ấy, tựa hồ cô giống như viên trân châu lẳng lặng phát sáng, khiến hắn luôn khao khát muốn được tới gần.

Đôi mày của Tô Uyển Ân khẽ chau lại, trong tiềm thức cô chợt hiện lên hình ảnh người chồng dã thú, rồi bất giác rùng mình, cô không muốn bất cứ người đàn ông nào chạm vào mình, nhất là những kẻ dã tâm như hắn.

“Buông ra, anh mau buông tôi ra.”

Tô Uyển Ân ra sức giãy giụa hòng thoát ra khỏi lòng bàn tay cứng cáp của người đàn ông kia, nhưng càng như thế càng kích thích dục vọng chiếm hữu của hắn, khiến hắn càng thêm hung hăng.

“Đừng sợ, anh sẽ không đối xử tệ với em đâu!”

Ý muốn săn mồi hiện ra ngày một rõ trong đáy mắt hắn, đôi con ngươi hắn sáng rực khi chạm tới làn môi anh đào xinh đẹp của cô, kích thích ước muốn nếm thử hương vị ngọt ngào ấy.

Đôi bàn tay hắn bắt đầu dao động trên mu bàn tay mềm mại, lên cánh tay thon dài của cô, yết hầu của hắn rục rịch, cảm giác muốn được chiếm hữu đã rõ ngay trước mắt.

“Anh còn không buông là tôi la lên đó.”

Tô Uyển Ân uy hiếp, sâu trong đáy mắt cô là bóng đêm ma dại, khiến trái tim cô thình thịch dữ dội như muốn thoát ra khỏi sự cai trị của lồng ngực.

“La đi, em cứ la lên thật thoải mái, có điều, ở nơi vắng vẻ này, sẽ không ai nghe thấy tiếng kêu la của em đâu!”

Cuối cùng hắn cũng tháo bỏ đi lớp nguỵ trang, không còn dè dặt dịu dàng nữa, mà thay vào đó là sự hung hăng và muốn chiếm đoạt, hắn muốn đoá hoa lan kia tối nay sẽ thuộc về một mình hắn, ngọn lửa dục vọng trong mắt hắn ngày càng mãnh liệt.

Ánh mắt run run của Tô Uyển Ân quay nhìn xung quanh, sự yên tĩnh khiến lòng cô chết lặng, đúng là không hề có lấy một bóng người, cho dù cô có gào khản cổ cũng chẳng ai nghe thấy. Cô thực sự đã hối hận khi tự tách mình ra khỏi đám đông, tới nơi hiu quạnh này.

Tô Uyển Ân cố cười nhằm chấn an tinh thần loạn xạ của chính mình, cô dùng sự dịu dàng nhìn hắn, như muốn hắn buông lỏng sự phòng vệ. “Anh có thể buông tay tôi ra trước được không? Chúng ta có thể đi dạo cùng nhau một lát.”

“Cùng đi dạo…” Ngữ khí của hắn quỷ dị, cố ý nhấn mạnh câu từ, mép môi nhếch lên nụ cười bỉ ổi. Điều hắn muốn đương nhiên không phải chỉ đi dạo, mà hắn muốn cô là con mồi trong tay hắn. . 𝙍a chương nhanh nhấ𝑡 𝑡ại -- 𝗧𝙍𝘶𝐌𝗧𝙍𝑈𝒀 e𝑁.𝖵n --

Mặc dù, nụ cười của cô khiến hắn có chút thư giãn, nhưng hắn vẫn nhất định không chịu buông tay cô. Nhân lúc hắn sơ ý, cô vung chân lên, đá mạnh vào chỗ hiểm trên người hắn, khiến hắn đau đớn quỵ xuống, ôm lấy vết thương mà xuýt xoa. Theo bản năng phản xạ, cô cong cẳng chạy thật nhanh rời khỏi.

“Chết tiệt! Đừng để tao bắt được mày.” Mặt đỏ mày nhăn, cơn đau truyền tới khiến hắn giận tím người, thật không ngờ con nhỏ mỏng manh thế, mà lại dám đánh hắn.

Tô Uyển Ân trong lòng khẩn trương, cứ bạt mạng chạy về phía trước, bên tay cô văng vẳng lại tiếng bước chân, hơi thở nam tính vồ vập, mỗi lúc một gần. “Con nhỏ thối tha, mày đứng lại cho tao.”

Trời sinh ra là phận nữ nhi, sức lực nào so bì được với đấng nam nhân uy mãnh. Chỉ trong nháy mắt, Tô Uyển Ân lại một lần nữa lọt vào tay hắn, một tay hắn siết chặt lấy eo cô, tay còn lại rút con dao găm bên thắt lưng lên uy hiếp. “Mày còn động đậy tao giết chết.”

“Anh… muốn gì?” Toàn thân Tô Uyển Ân run lẩy bẩy, ánh mắt sợ hãi liếc nhìn con dao sắc bén đang kề sát cổ, cảm giác như chỉ cần một khắc cũng đủ để hắn kết thúc sinh mạng của cô.

“Tối nay phục vục tao, nếu làm tao vui vẻ thì tao sẽ tha mạng, nếu khiến tao không vui thì mày đừng nghĩ đến chuyện gặp lại người thân.” Hắn gằn giọng lớn, cố ý dí sát hơn lưỡi dao vào cổ cô, ánh mắt hắn loé lên tia tham vọng, tham vọng chiếm hữu bông hoa ấy ngay lập tức.

Vào thời khắc Tô Uyển Ân cảm thấy tuyệt vọng nhất, thì bất ngờ một luồng gió thổi tới, nhanh như chớp, con dao đã bị đẩy ra xa khỏi người cô, giương mắt nhìn lên, cô bắt gặp một ánh mắt đang tức giận.

Một cú xoay người của Lục Cảnh Viêm, khiến gã đàn ông văng ra xa, Tô Uyển Ân thoát thân an toàn. Cánh chân chắc nịch vung lên trong không gian, rồi thẳng đường bay vào mặt gã đàn ông, như thiên lôi giáng thế, khiến gương mặt đểu cán của hắn biến dạng, một vệt thâm tím bầm dập in rõ bên mép miệng hắn.

Đương lúc hắn định phản kháng, thì Lục Cảnh Viêm chợt trở người, dùng chân còn lại đạp một nguồn lực uy mãnh vào ngực, khiến hắn văng ra mấy mét, chỉ có thể đau đớn nằm choài trên mặt cát, không dám hó hé dù chỉ một chữ.

Không cho hắn có cơ hội bò dậy, Lục Cảnh Viêm hung hăn xấn tới, dùng gót chân xát mạnh lên cổ tay hắn, ánh mắt anh như thiêu như đốt, khiến toàn thân anh toả ra một luồng khí hừng hực vô biên.

“Nếu lần sau còn để tao thấy mày có ý đồ với phụ nữ thì không chỉ như này thôi đâu!”