Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 59: Một lần nhảy vào biển lửa



Trong suối nước nóng, hai người lẳng lặng hưởng thụ không gian yên tĩnh, không một ai quấy rầy, cảm giác như thời gian trở lại trước lúc kết hôn. Mọi thứ thật ngọt ngào và ấm áp.

Lạc Hạo Đình chăm sóc cô ân cần chu đáo, trong đáy mắt anh ngập tràn yêu thương và hương vị tình yêu nồng đượm.

“Có thể nói cho anh biết quá khứ của em không? Mối tình đầu chẳng hạn…” Bên máng tai cô, văng vẳng lại hơi thở nam tính mãnh liệt, như luồng nước xoáy vào lòng cô.

Mối tình đầu?

Mối tình đầu của cô chẳng phải là người đàn ông thay đổi chớp nhoáng đang lù lù ở ngay trước mặt cô đây hay sao?

Chỉ đáng tiếc, tình yêu ấy chớm nở chóng tàn, giống như bị chính anh bóp chết khi mới hình thành giọt nước.

Người mà cô yêu là anh, người khiến cô căm hận cũng là anh, người có khả năng làm cho cảm giác của cô tê dại vẫn là anh.

Nhếch khoé môi hé lên nụ cười khan và ngắn, Tô Uyển Ân nhàn nhạt đáp: “Không có gì đặc biệt cả, còn anh, mối tình với Tiêu Vân như thế nào?”

Lạc Hạo Đình ngẩn ra, sắc mặt có chút biến đổi, gió giật mưa rào, kéo theo vòng tay anh càng ra sức siết mạnh thêm.

Đã lâu như thế rồi, nhưng mỗi khi có ai đó nhắc tới cái tên “Tiêu Vân”, thì lòng Lạc Hạo Đình có chút gì đó đắng chát. Mặc dù cái chết của cô ấy không liên quan tới anh, nhưng anh vẫn luôn tự dằn vặt bản thân, nếu như ngày hôm đó anh cùng cô ấy tới hội trường, thì có lẽ cô ấy đã không bị hãm hại, càng không phải rời xa nhân thế một cách bi đát tới vậy.

Đối với anh, Tiêu Vân hiện tại, và cả sau này luôn là niềm hối tiếc và ân hận. Cô ấy là kí ức đẹp của anh, không phải là hết yêu, mà anh sẽ xếp tất cả kỉ niệm đó vào một mảnh khuất của trái tim, để nó nằm sâu trong tiềm thức. Bắt được hung thủ là món quà chia tay mà anh dành tặng cho cô ấy.

Hai con người cách biệt ở hai thế giới khác nhau, anh cũng hiểu, là Tiêu Vân sẽ không nỡ nhìn anh mãi đắm chìm trong khổ đau, cô ấy muốn anh sẽ lại tìm thấy nguồn sáng mới, dẫn lối cho cuộc đời anh.

Chỉ đáng tiếc, nguồn sáng còn chưa kịp tỏ, đã bị chính anh dập tắt, vĩnh viễn không bao giờ có lại được nữa.

Mấy năm nay, anh qua lại với không ít phụ nữ, nhưng người khiến trái tim băng giá của anh tan chảy thì chỉ có duy nhất một người, đó chính là cô.

“Cô ấy là một cô gái tốt, chỉ đáng tiếc số phận lại quá ngắn ngủi. Bọn anh quen nhau từ năm cuối đại học, cứ bình lặng bên nhau, cho tới một hôm anh nhận được tin là cô ấy mất do ám ảnh không gian tối. Cũng vì sự ra đi đột ngột của cô ấy, mới khiến anh trở nên mất đi lí trí, cho nên mới…”

Lời của Lạc Hạo Đình bị Tô Uyển Ân cắt ngang, cô rất không muốn nghe tiếp, vì lòng cô đã sớm phỏng đoán ra được là anh đang muốn nói điều gì. “Cô ấy thật có diễm phúc.”

“Uyển Ân à… anh thật sự…”

Tô Uyển Ân luống cuống tránh né ánh mắt si tình của Lạc Hạo Đình, cô sợ là bản thân sẽ thực sự u mê, một lần nữa dấn thân vào hố sâu không đáy, một lần thôi, đối với cô đã là quá đủ rồi. “Em hiểu… anh không cần nói gì nữa.”

Anh biết là cô đang cố ý né tránh anh, lửa giận trong lòng anh chất chứa nồng đậm, nhanh như chớp, một nụ hôn bá đạo quấn chặt lấy làn môi anh đào của cô, thừa dịp cô khẽ nhếch miệng, anh lập tức luồn cuống lưỡng vào trong, như con rắn không đầu trêu chọc cái lưỡi thơm tho của cô.

Hôn cuồng nhiệt lại tràn đầy nhu tình, cảm giác chiếm hữu nhưng không quá thô bạo, tình cảnh này cô chưa bao giờ được chiêm nghiệm. Trước khi kết hôn, nụ hôn của anh cuồng nhiệt nhưng lại thiếu đi sự kịch tính. Sau khi kết hôn, nụ hôn của anh cuồng bạo vừa xâu xé, vừa trừng phạt. Mỗi lần anh lại gần cơ thể non tơ của cô, là một lần để lại những dấu tích đầy người, không chút thương tiếc, cuồng loạn muốn chiếm lĩnh thế thượng phong, giống như thú dữ không cho con mồi một con đường sống nào.

Nhưng lần này thì khác, anh hết sức dịu dàng, tựa hồ khiến cô tan chảy, lí trí bị dục vọng thâu tóm, mơ hồ buông xoã thân thể theo mọi hành động của anh.

Lạc Hạo Đình nhận thấy người phụ nữ trong lòng chuyên chú, chợt thoáng qua tia hài lòng, rồi chợt nảy sinh tham vọng, mong rằng thời gian vĩnh viễn ngưng đọng tại khoảnh khắc này.

Thời gian trôi qua, nụ hôn vẫn tiếp diễn, hôn càng lâu, dục vọng càng bộc phát mãnh liệt, trò chơi lại càng thêm phần kịch tính. Cánh tay cô nhẹ nhàng nâng lên, choàng qua gáy, ôm lấy anh, tựa như thiêu thân lao vào biển lửa.

Điều đó thành công khơi gợi cơn thèm khát thú tính trong người Lạc Hạo Đình, khoé mắt anh nóng bỏng, chỉ muốn lập tức cấu xé con mồi, tựa hồ cô như thú hoang nhỏ bé, thu mình trước tầm mắt bao la của hổ dữ.

Bàn tay chắc nịch của anh bất thình lình nắm chặt lấy cặp đùi thon dài của cô, nhanh như chớp, đã thành công banh rộng nơi “ngã ba tư mật” ấy.

Bị giật mình, nhưng không quá hoảng hốt, Tô Uyển Ân cư nhiên không phản kháng, thuận theo từng động tác của anh. Dù sao bọn họ vẫn là vợ chồng, chưa chính thức ly hôn, thì việc gần gũi cũng hết sức bình thường mà, đúng không?

Trong suối nước nóng, nhiệt độ một lần nữa được lên cao.

Hai thân thể thoáng chốc trần như nhộng, cọ nhiệt vào nhau, trong tích tắc, vật thể cứng nhọn ở thân dưới của anh, cuồn cuộn lao đầu vào nơi “hang động huyền bí” của cô, càng lúc càng muốn tiến sâu hơn, như muốn đơn phương độc mã, chiếm lĩnh nơi thế giới hoang vu ấy.

Vận tốc vào ra liên tục, mỗi lúc một lên cao, trong không gian tĩnh lặng, vang lên từng nhịp thở nặng nề đầy nam tính, hoà cùng tiếng rên âm ỉ của cơn thoả mãn dục vọng.

Lần này, Lạc Hạo Đình nhẹ nhàng trân trọng, giống như cô là vật trân quý được anh hết lòng chở che.

Giờ phút ấy Tô Uyển Ân cũng vứt đi căng thẳng, vứt đi âu lo, chìm mình trong sự hạnh phúc ấy. Chỉ một lần thôi, một lần sau cuối cho phép cô được yếu lòng.

“Á…” Choàng tay qua nách, anh cuồng bạo nhếch bổng người cô lên, hai thân thể trần truồng dính chặt lấy nhau, mỗi một lực, đều tạo nên sự gò ép da thịt, dính liền vào nhau.

Trên đời này nếu có ai đó nói Lạc Hạo Đình không phải là đàn ông, thì hẳn là người đó vấn đề về sinh lí. Dù ở trong hoàn cảnh nào, trạng thái ra sao, thì anh vẫn có thể hoàn thành bài test mức độ chuyên nghiệp, nhịp điệu của anh đều đều, thời gian kéo dài đằng đẵng, tới mức cô đã mệt lử, nhưng anh vẫn còn dẻo dai lắm!

Nhẹ nhàng nhích người cô lên vừa tầm, anh thuận lợi gò ép lên bờ ngực căng tròn của cô, cánh lưỡi mềm mại uyển chuyển khiêu gợi dục cảm, khi nhẹ nhàng vuốt ve, lúc lại cuồng nhiệt nồng đậm, khiến toàn thân cô tê cứng, hoàn toàn bị cơn thoả mãn đê mê kiểm soát. Từng hồi từng hồi lại phát lên tiếng “ưm, ơ” thích thú.

Người phụ nữ như hoa như ngọc, khi chìm đắm trong cơn thèm khát muốn lên cao, khiến người ta thực mê hồn.