Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 6: Em muốn ly hôn!



Sau khi Châu Giản Trạch rời đi, trong phòng chỉ còn lại đôi vợ chồng mới cưới, sự trầm mặc khiến căn phòng có vẻ cực kì bức bí. Cảm nhận được tầm mắt của anh, Tô Uyển Ân hiểu rõ, đây chưa phải là bão táp cuối cùng, tương lai đang đón cô bằng những đòn tung hứng vũ nhục của anh.

Tô Uyển Ân nằm xoay lưng về phía anh, ban nãy không cẩn thận khiến cô bị cuốn vào đáy mắt anh, trong đó chứa cái nhìn đầy khinh bỉ, trong đầu cô không ngừng hiện lên nụ cười tàn nhẫn của anh vào đêm tân hôn, máu cả người như ngưng tụ lại.

Đôi mắt loé tia thần sầu, tiếp theo đây anh sẽ vũ nhục cô như thế nào?

Mặc dù đã cố gắng tỏ ra kiên cường, nhưng Tô Uyển Ân phát hiện, khi đứng trước người đàn ông lãnh đạm ấy, cô không cách nào giả vờ nổi, tựa hồ như sinh khí của cô bị anh hút cạn, chỉ có thể tập tễnh bước đi trong bóng đêm nơi đáy mắt anh.

Mấy tháng trước cô bị sự ôn nhu và thâm tình của anh đánh gục, cô đã thật lòng yêu anh! Cô không thể không thừa nhận, người đàn ông ưu tú như Lạc Hạo Đình sẽ khiến bao người mê mẩn, nhưng, hiện tại cô mới phát hiện, anh là một ác ma!

Chậm rãi nhắm mắt lại, cố che giấu sự hoang mang tận sâu trong đáy mắt, cô thầm tự nhủ với lòng mình rằng: Tô Uyển Ân, mày không được gục ngã!

Trong con người tăm tối của Lạc Hạo Đình, ẩn duật sự hụt hẫng, cô đang cố ý trốn tránh sao? Không thể nào! Làm sao mà anh lại bỏ qua dễ dàng như thế chứ! Phải khó khăn nhường nào anh mới có thể dựng lên vở kịch hoàn mỹ đến vậy cơ mà.

“Cô dâu yêu quý của anh có thấy thích món quà tân hôn mà anh tặng không?”

Lời lẽ anh càng mật ngọt bao nhiêu càng khiến cô ghê tởm bấy nhiêu. Đôi bờ vai mỏng manh của cô không ngừng run rẩy, như có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, lạnh thấu tận tâm can, đông cứng trái tim bạc bẽo của cô lại.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, anh muốn cô phải khắc sâu sự nhục nhã, Lạc Hạo Đình tiến lên, thô bạo kéo người cô, để mặt cô quay về phía mình, khiến Tô Uyển Ân không khỏi thở dốc vì kinh ngạc. Đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của anh, cô ước gì tất cả chỉ là cơn ác mộng.

“Đồ khốn nạn.”

Cuối cùng Tô Uyển Ân cũng không nhẫn nổi, đành phát tiết, lời lẽ của cô mang đầy ngữ khí oán hận và đau lòng.

“Khốn nạn sao? Hứ… chỉ cần khiến cô thống khổ thì có khốn nạn hơn nữa tôi cũng thấy cam lòng.”

So với vết thương lòng mà anh phải chịu suốt ba năm qua, thì một chút khốn nạn này có là gì. Mỉm cười tà ma, Lạc Hạo Đình phẫn uất nhìn chăm chăm dáng vẻ sợ hãi của Tô Uyển Ân, cảm thấy thật hả dạ.

“Tôi muốn ly hôn.”

Giọng nói của Tô Uyển Ân phẫn uất, như bị hàng ngàn mũi kim đang châm chích nơi cổ họng đắng chát, bao nhiêu hi vọng đều phút chốc tiêu biến. Cô sợ bản thân mình không đủ mạnh mẽ để tiếp tục chịu đựng, thà rằng cứ kết thúc sớm đoạn nghiệt duyên này.

“Ly hôn sao? Cô nghĩ là có thể à!”

Lạc Hạo Đình cười lớn ba tiếng, như vừa nghe được một câu chuyện cười, trong ánh mắt anh chứa đầy sự khinh bỉ.

“Tô Uyển Ân, là cô quá ngây thơ hay thật sự ngu xuẩn. Tôi đã tốn bao công sức để kết hôn, cô nghĩ là tôi sẽ dễ dàng tha cho cô sao?”

Đúng thế! Để diễn được vở kịch nhiệt tình theo đuổi tình yêu mà anh đã dùng không ít lời đường mật, hành động không ít cử chỉ ân cần, ngay cả đêm tân hôn anh còn hót như hoạ mi nữa cơ mà, chỉ có cô ngu ngốc mới răm rắp tin là thật, mà không hề hay biết là mình đang bị đẩy xuống nơi vực thẳm nỗi đau.

“Tại sao?”

Lại là tại sao?

Lấy đâu ra lắm tại sao như thế?

Lẽ nào cô cho rằng cứ giả ngốc là có thể xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra hay sao?

“Tôi đoán chắc là ba mẹ cô sẽ không dễ dàng đồng ý đâu!”

Nhìn sắc mặt không đổi màu của Lạc Hạo Đình, trong lòng Tô Uyển Ân trồi lên dự cảm xấu, dường như sự chắc chắn đã in rõ trên gương mặt anh.

“Xem ra bà Lạc không nắm rõ vấn đề của nhà mẹ đẻ lắm nhỉ?”

Vấn đề?

Là vấn đề gì mới được chứ!

Vấn đề gì mà có thể khiến anh hênh hoang như vậy.

Mi tâm của Tô Uyển Ân nhăn lại, ánh mắt chứa đầy nghi hoặc nhìn anh như muốn hỏi rõ.

“Tô Thế nhà cô hai năm nay chỉ có lỗ mà không có lời. Nếu không nhờ 1 tỷ đô la vốn mà Lạc Thị rót vào thì chắc là ngay đến cả cái tên cũng không tồn tại nổi trên giới kinh doanh nữa đâu!”

Ném một tệp hồ sơ xuống trước mặt Tô Uyển Ân, giọng nói Lạc Hạo Đình chứa đầy sự bỡn cợt.

“Điều đó cũng đồng nghĩ với việc cô do tôi dùng tiền để mua về, tuy giá hơi chát nhưng mà không sao cả, từ nay về sau cô sẽ là át chủ bài trong các trò chơi của tôi. Yên tâm, nhất định tôi sẽ kiếm ra được nhiều thứ hay ho để cô được thưởng thức.”

Tô Uyển Ân như bị sét đánh ngang đầu, tay run run mở văn kiện ra xem, công ty nhà có vấn đề sao cô hoàn toàn không biết gì hết? Ánh mắt quét qua nội dung trên văn kiện, sắc mặt nhợt nhạt ban đầu càng thêm vô sắc.

Cô nhất thời cảm thấy ngay cả hô hấp cũng hết sức đau đớn, hôn nhân cái gì? Là một trò chơi tình ái mới đúng, thật thấp hèn và mờ mịt.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì tôi?”

Lã chã rơi xuống những giọt nước mắt bất lực, lòng Tô Uyển Ân trồi lên cảm giác ghê tởm, ngay đến cả lên giường với loại phụ nữ nào anh cũng không để tâm, thì chà đạp cô là cái thá gì.

“Làm gì cô à. Vấn đề này tôi sẽ vắt óc nghĩ thật kĩ. Nhưng mà cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử thật “tốt” với cô.”

Đằng sau chữ “tốt” là nụ cười xảo quyệt, Lạc Hạo Đình nâng cằm Tô Uyển Ân lên, ép cô nhìn vào mắt anh, cố ý tăng thêm giọng nói, sự tàn nhẫn ẩn duật đằng sau vẻ điển trai của anh khiến lòng cô lạnh như băng.

Cô gần như cảm nhận thấy rõ số phận mình sẽ bi thảm tới cỡ nào!

Nhìn dáng vẻ run rẩy vì sợ hãi của Tô Uyển Ân khiến Lạc Hạo Đình cảm thấy hài lòng, nhưng anh vẫn thấy chưa đủ, so với một mạng người chừng đó nỗi đau thì có là gì, anh nhất định sẽ khiến cô nếm từng chút một mỹ vị nỗi đau trên nhân thế.

“Bây giờ thì vợ yêu cần dậy sửa soạn rồi, mợ chủ Lạc cần phải đẹp mới được.”

Không bận tâm là cô có đau hay không, anh thô bạo kéo lê cô dậy, bắt ép cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, cúi nhẹ đầu sát xuống bờ vai run run của cô, nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.

Tô Uyển Ân rầu rĩ tự ngắm mình trong gương, ngay đến chính cô suýt nữa cũng không nhận ra mình. Trang điểm thì có ích gì chứ! Chẳng phải vẫn là thú vui trong trò chơi của anh thôi sao? Dù đẹp hay xấu thì trong mắt anh, cô mãi mãi là kẻ thù, chỉ có một kết cục duy nhất, đó là không ngóc đầu lên nổi.

“Còn ngơ ra đó làm gì? Vợ yêu muốn anh trang điểm giúp à…”

Anh càng buông lời lẽ mật ngọt thì cô càng cảm giác ghê rợn, khi anh định cầm lấy bông mút thì cô vội vàng chộm lấy, thật lòng cô chẳng muốn bàn tay dơ bẩn của anh chạm lên người mình, vì những lúc như thế cô lại không thể nào quên là anh đã hung loạn với bạn thân mình, bàn tay anh đã chạm lên thân thể người phụ nữ khác, thật đáng ghê tởm.

Khi anh định vuốt ve nơi gò má mềm mại của cô, thì cô quay mặt tránh né, điều đó thành công chọc giận anh, thứ cô không muốn, anh càng phải có được.

“Đừng quên bây giờ cô là người của tôi, phải phục tùng theo mệnh lệnh của tôi.”

Bàn tay anh thô bỉ bóp chặt cằm kéo cô lại, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt hậm hực của anh, khoé miệng nhếch lên nụ cười đểu cán khiến lòng cô dấy lên thêm nhiều phần u ám hơn.