Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 63: Không có gì để nói



Đôi mắt tinh anh của Tôn Nguyệt Di đột nhiên loé sáng, thân ảnh mảnh khảnh của Tô Uyển Ân như cuồng phong lao tới, nũng nịu sà vào lòng Nguyệt Di, vòng tay ôm chầm qua eo.

Từ bé tới lớn, vẫn luôn là Tôn Nguyệt Di làm chỗ dựa cho Tô Uyển Ân, mỗi khi cô gặp chuyện, người đầu tiên nôn nóng kiếm tìm là cô ấy, người duy nhất quan tâm tới trạng thái cảm xúc của cô cũng là cô ấy. Tuy họ không có chung một dòng máu, nhưng từ lâu trong thâm tâm họ đã xem nhau như ruột thịt.

“Nguyệt Di… cảm ơn cậu…”

“Cậu ngốc à… cảm ơn gì chứ!” Tôn Nguyệt Di búng nhẹ một cái trên vầng trán bướng bỉnh của Tô Uyển Ân, mỉm cười nhè nhẹ. “Chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi.”

Không gian một lần nữa chìm vào im lặng, thi thoảng lại vang lên tiếng thở dài đằng đẵng.

Đêm đó là một đêm rất dài, dài như ngày tận thế, Tô Uyển Ân cứ trăn trở người mãi, không tài nào ngủ được. Ban chiều, sau khi gặp Lạc Hạo Đình xong, cô lập tức mang đơn ly hôn nộp lên cục dân chính. Bởi vì hai bên đều tự nguyện, cho nên thủ tục sẽ nhanh chóng được hoàn thành, chỉ nay mai thôi họ sẽ nhận được giấy triệu tập, cùng nhau lên xác nhận thêm một lần nữa, chính thức cuộc hôn nhân ác mộng này sẽ chấm dứt.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Uyển Ân chợt hiện lên tia mất mát, nhưng, cô lại chẳng thể nào hiểu nổi, là mình đã mất đi thứ gì? Thời gian, tuổi trẻ hay là tình yêu?

———————————

Thiên đường của phụ nữ nằm ở đâu? Chính là trung tâm thương mại.

Hầu hết, mọi nỗi buồn sẽ được giải toả bằng cách đi mua sắm.

Mới bếch mắt ra, Tôn Nguyệt Di đã dẫn Tô Uyển Ân đi dạo phố, họ khoác tay nhau, lướt qua nhiều cửa hàng quần áo, phụ kiện trang sức, túi xách mỹ phẫm, thi thoảng thấy ưng ý món đồ nào đó lại dừng chân thụ hưởng.

Thay hết bộ này tới bộ kia, đi hết quán này tới quán nọ, hai cô gái phơi phới như nhành hoa nở rộ sắc xuân, thật mê người.

Tuy nhiên, cứ mỗi khi trầm mặc là lòng Tô Uyển Ân lại trĩu nặng. Nói không buồn không rầu là đang nói dối, có ai ly hôn mà không đau, hết tình thì còn nghĩa, cũng đâu thể cạn tàu ráo máng tới mức vô tình dửng dưng. Chưa kể tới việc, là cô đã từng thật lòng yêu anh, vì thế, để chấm dứt cuộc hôn này đối với cô không khó, nhưng để quên đi hình bóng ấy lại không hề dễ dàng.

Cúi sấp đầu sải bước, Tô Uyển Ân như đang cố che đậy nỗi đau nơi đáy mắt, cứ mỗi khi có một đôi tình nhân ngọt ngào lướt qua, là trái tim cô lại thét gào, giống như bị ai đó cứa một nhát vậy.

Thân ảnh người đàn ông cao lớn như bức bình phong chắn đường cô, hơi thở nam tính lại tràn đầy từ tính, hương thơm rất đỗi quen thuộc, nhất thời khiến Tô Uyển Ân ngây người, lòng bất an trồi lên dự cảm xấu.

Hít thở sâu, thu bàn tay thành nắm đấm, cố kìm chế cảm xúc lại trong lòng, Tô Uyển Ân trương mắt nhìn lên, sâu trong đáy mắt âm trầm, là cả bầu trời gió lạnh, vô tình như những đám mây lững lờ trôi.

“Làm phiền tránh đường…”

Thanh sắc của cô không nặng, nhưng lại giống như hòn đá nghìn cân đè lên lồng ngực anh. Mặt Lạc Hạo Đình đen lại, hơi thở của anh có thể làm cho không khí đóng băng, anh quắt mắt nhìn cô, dường như muốn thâu tóm dáng hình ấy cho vào tim, giấu sâu trong mảnh linh hồn, để cô mãi mãi thuộc về riêng anh.

“Anh có điều muốn nói…”

Giọng anh mang một tia khàn khàn, khuôn chữ như bị nghẹn ứ, không tròn môi.

“Xin lỗi, tôi không có gì để nói. Những gì cần nói tôi đều đã nói hết.”

Mặt Tô Uyển Ân phớt hồng rồi tái nhợt đi, cô cười, nụ cười như xé vải. Đôi mắt trong veo nhìn anh, câu trả lời tỉnh khô như rất điềm tĩnh.

“Lạc Hạo Đình, anh không có tư cách nói chuyện với Ân Ân, từ nay về sau phiền anh tránh xa cô ấy ra một chút, nếu không thì đường quyền của tôi sẽ không có mắt đâu!”

Tôn Nguyệt Di uy phong bước tới, mặt cau mày nhó, ánh mắt hừng hực như chứa lửa, chỉ muốn lập tức thiêu rụi người đàn ông kia.

Ôn Dụ Thiên như một cơn gió thổi tới, dập tắt đi ngọn lửa trong mắt Tôn Nguyệt Di, nhanh như chớp, anh ta nhân cơ hội cô không phòng bị, liền nắm lấy cổ tay kéo đi.

“Buông ra… làm gì thế?”

Theo bản năng phản kháng, Tôn Nguyệt Di dùng sức lay cổ tay mình ra khỏi xiềng xích của Ôn Dụ Thiên, trừng mắt lớn nhìn anh, gằn giọng lên mức đáng báo động. “Có phải anh là đồng bọn của Lạc Hạo Đình không?”

“Không… tôi không có…” Nhận thấy nguy hiểm cận kề, Ôn Dụ Thiên liền lắc đầu chối bỏ, miệng cười cười nhưng tim đập thình thịch, một phần là âu lo, một phần vì bị nét thanh thoát và sắc sảo của Tôn Nguyệt Di quyến rũ.

Ánh mắt Ôn Dụ Thiên sáng quắt, anh ta mới chớp mắt một cái, thì một lực đá hung hăng lao tới, thện lên ngực anh ta, kế tiếp xuống bụng, rồi tới chân, chỉ trong tích tắc, thân ảnh người đàn ông lịch thiếp kia như quả bóng lăn dưới chân Tôn Nguyệt Di.

Khi anh ta định giải thích, cô lập tức chỉ thẳng tay vào mặt. “Tốt nhất là đừng để tôi gặp lại mấy người. Nếu không… đừng trách tôi ác.”

Nói xong, Tôn Nguyệt Di liền vô tình quay lưng, bỏ mặc Ôn Dụ Thiên bò choài giữa sàn, đau đến điếng người, nhưng, ánh mắt lấp lánh vẫn không ngừng hướng theo bóng hình cô, lòng chợt loé qua tia hứng thú!

Trở lại bầu không khí căng như dây đàn giữa hai người kia, Tôn Nguyệt Di nắm lấy cổ tay Tô Uyển Ân, chỉ tay nói thẳng vào mặt Lạc Hạo Đình. “Các người đừng có giở trò với Ân Ân. Tránh xa cô ấy ra một chút.”

Lạnh lùng lướt qua, như vô tình lại như cố ý, anh lặng mình một thoáng, lòng hiện lên tia đau đớn khôn nguôi, một giây kế tiếp, liền quắt mắt lại nhìn cô, còn cô chưa từng ngoái đầu lại, dù chỉ một lần.

Cách đó không xa, một thân ảnh cao lớn khác xuất hiện, nhưng lần này thì khác, Tô Uyển Ân không những không xua đuổi, mà còn niềm nở và dịu dàng. “Bác sĩ Lục, xin lỗi, lần trước là tôi quá nặng lời rồi.”

Lục Cảnh Viêm cười, nụ cười nhẹ nhõm, bao nhiêu âu lo trong lòng anh đều được gỡ bỏ, anh cứ tưởng là cô sẽ giận dỗi mà không muốn gặp lại nữa cơ?

“Ân Ân, em không còn giận anh nữa sao?”

“Không có…” Tô Uyển Ân khẽ cười, lắc lắc đầu.

“Thế sao em cứ gọi bác sĩ Lục mãi như thế?” Lục Cảnh Viêm âu sầu nói, giọng nói như phím đàn réo rắt, có chút ảm đạm không vui.

“Cũng đâu thể gọi là cục thịt nhỏ như ngày xưa được…” Ngữ khí bình thản, môi khẽ cười, nhưng đôi mắt cô lại như bị bóng đêm phủ kín, cứ thênh thang trong bóng tối vô tận. Rõ ràng là rất buồn lòng, nhưng cứ phải tỏ ra cứng cỏi.

“Gọi là Viêm Viêm hoặc Cảnh Viêm cũng được…” Đuôi mày của Lục Cảnh Viêm chợt nhướng lên, ánh mắt anh rực rỡ như ánh nắng mặt trời, thoáng qua chút giảo hoạt, lại thoang thoảng sự quỷ quyệt gian manh.

“Được…” Tô Uyển Ân đột nhiên ngưng lại, thình lình cảm thấy gáy nóng ran, cô quắt mắt lại, quả nhiên bắt gặp ánh mắt đang nhìn trăn trối. Là Lạc Hạo Đình! Sao cái nhìn của anh lại kì quái tới vậy!