Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 69: Âm thầm quan tâm



Bầu trời xám xịt không mây, phảng phất giữa không gian bao la choáng ngợt là những bông tuyết tinh xảo đẹp đẽ.

Trước ngưỡng cửa cục dân chính, đôi nam nữ từng bước, từng bước chậm rãi xuống cầu thang.

Lạc Hạo Đình cố ý đi chậm hơn một nhịp, để ở phía sau Tô Uyển Ân, ngắm nhìn cô, che đậy đi sự bi thương trong ánh mắt, tuyệt nhiên không muốn cô nhìn thấy.

Tới bậc thang cuối cùng, đột nhiên Tô Uyển Ân chững lại, mất khoảng vài giây, cô mới bước xuống.

Hít thở sâu, cô nhẹ quay đầu nhìn anh một thoáng, làn môi anh đào miễn cưỡng nở nụ cười. “Tạm biệt!”

Lời tạm biệt xuất phát từ cõi lòng, cô muốn tạm biệt anh, tạm biệt tình yêu của chính mình, và tạm biệt cả quá khứ tổn thương.

Lạc Hạo Đình vẫn lặng yên đứng đó nhìn cô, không nói một lời nào, tâm trạng cứ thênh thanh và mục nát. Dẫu biết rằng rồi sẽ tới lúc phải kết thúc đi cuộc hôn nhân này, nhưng khi nó thực sự xảy đến khiến lòng anh như bị dao cứa từng mảnh, cơn đau giày xéo tận con tim.

Khoảnh khắc cô quay lưng anh mới nghẹn ngào thốt lên: “Có thể cho anh ôm em một lần sau cuối, được không?”

Lời của anh như đóng băng người cô lại, Tô Uyển Ân dừng bước, thân thể khẳng khiu như nhành cây khô, hai tay nắm thành nắm đấm, nhằm điều tiết nhịp thở, để cảm xúc không bung ra.

“Không cần đâu! Chúng ta bây giờ không thân thiết tới mức phải ôm tạm biệt.”

Âm sắc như hàn băng, hiu hắt như chất giọng từ âm phủ vọng về, cô không đủ can đảm để quay đầu, vì sợ lộ ra sự bối rối, càng sợ không làm chủ được cảm xúc của chính mình.

Mím chặt môi, bình ổn cảm xúc, Tô Uyển Ân lạnh lùng rời đi, hoà tan tâm hồn vào trong màn tuyết dày cộm.

Gió lồng lộng thổi tới, giống như muốn cuốn bay đi linh hồn yếu ớt của cô.

Ban nãy mạnh mẽ bao nhiêu, nay lại yếu đuối bấy nhiêu.

Từng hàng nước mắt nóng hổi tuôn rơi trên đôi gò má lạnh tanh, không cách nào ngừng được.

Ly hôn chẳng phải là điều mà cô muốn hay sao? Vậy vì lí do gì mà lại buồn khổ tới vậy?

Kết hôn vào một ngày nắng đẹp, ly hôn vào thời điểm tuyết rơi…

Giữa bầu trời trắng xoá, dáng hình người đàn ông cao lớn khổ sở cứ sững sờ ở đó rất lâu, dù cho bóng dáng của cô đã khuất xa, vẫn không ngừng nhìn về phương xa ấy.

Sóng mắt lạnh lẽo như nguồn nước mùa đông, chất chứa nỗi buồn nồng đượm, sống mũi cay cay, làn mi hoe đỏ, cõi lòng bần bật run lên, không phải vì gió lạnh, mà vì quá trống trải và hiu hắt.

————————————

Tại phòng họp của tập đoàn Lạc Thị, hơi thở Lạc Hạo Đình âm lãnh tản ra, đóng băng không khí lại, thoáng chốc mọi thứ trong căn phòng đều trở thành hoa tuyết trắng xoá và lạnh lẽo.

Một mình lặng ngắt ngồi giữa bàn họp, độc tôn lại cao lãnh, hồn vía như treo đầu ngọn cây, cơ bản anh không thể tập trung vào nội dung cuộc họp được, câu chữ lọt vào tai cũng không thể chạy lên não.

Ánh mắt anh chăm chăm trên màn hình máy chiếu, nhưng tâm trí lại quẩn quanh lơ lửng, trong đầu anh không thứ gì có thể lọt vào, bởi vì mọi khoảng trống trong anh đã bị hình ảnh một người choáng ngợp.

Trạng thái chán chường trong bất lực ấy chưa bao giờ có ở Lạc Hạo Đình, khiến tất thảy nhân viên cấp cao của tập đoàn phải kinh ngạc tột cùng, nhưng chẳng ai to gan dám hỏi chuyện chủ tịch Lạc, cực kì sợ bom sẽ nổ tung, mức sát thương lớn nhất vẫn là bọn họ.

Không có nhận xét, không lời đóng góp, không chú tâm, mà cuộc họp cũng chẳng kết thúc.

Cuộc họp dai dẳng kéo dài suốt mười hai giờ đồng hồ, trong sự âm u và lạnh lẽo bao trùm.

“Chủ tịch, tôi đã trình bày xong bản kế hoạch phát triển dự án mới…” Trưởng phòng kế hoạch lưỡng lự cất lời, tim thình thịch từng hồi dữ dội, giống như bị tản đá nghìn cân đè nặng. Anh ta đã trình bày đi đi lại lại một nội dung không dưới năm lần, nhưng Lạc Hạo Đình vẫn không thèm đoái hoài tới, cứ gật đầu “ừm, ừm”, rồi lại lơ đễnh.

Không gian tĩnh lặng bị dập tắt, một hồi chuông di động reo lên, Lạc Hạo Đình trầm mặc nhấc máy, không ai biết người kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt anh đen lại, giống như bầu trời sắp chuyển cơn giông. Đôi con ngươi đen sâu như đáy vực, loé lên tia gấp gáp.

“Cái gì cơ?” Thanh âm lạnh ngắt như tờ, âm điệu réo rắt, lại pha chút âu lo.

Sau ba tiếng hốt hoảng, anh liền đứng phắt dậy, vội vã rời khỏi phòng họp, quẳng lại cho đám nhân viên một mối nghi hoặc khó lòng có lời giải đáp.

Cùng lúc đó, tại đoạn đường Vĩnh Tiên đang xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, hai chiếc ô tô đâm vào nhau, may mắn là không nguy hiểm tính mạng, nhưng tài sản thì thiệt hại nặng nề.

Đầu đuôi xe méo mó, gần như huỷ diệt hoàn toàn, sơn xe chầy xước, cánh cửa xe bị gãy rời rơi giữa mặt đường xám đen.

Tô Uyển Uyên run rẩy, liên tục bị một người đàn ông cao lớn chì chiết: “Cô không mang não ra đường à… Muốn chết thì chết một mình đi, đừng làm liên luỵ tới người khác.”

“Xin lỗi… xin lỗi…” Liên tục cúi đầu, miệng không ngừng nói lời xin lỗi, lòng Tô Uyển Ân rối như tơ vò, nhất thời không biết nên làm gì.

Vừa thoát khỏi ngưỡng cửa thần chết, cô còn chưa kịp thanh tỉnh tinh thần, đã bị người đàn ông kia liên tục mắng rủa, khiến cô càng thêm hốt hoảng. Ánh mắt run rẩy quay quắt nhìn quanh, cô muốn tìm phao cứu trợ, nhưng lại chẳng có một ai, tất cả đều xa lạ, bọn họ đang ra sức mắng nhiếc cô.

Thân thể cô yếu ớt run lên bần bật, mi mắt cụp sâu xuống, đôi con ngươi đen láy càng trở nên tối tăm, khuôn mặt xinh đẹp lạnh toát, giống như không có giọt máu nào chảy qua.

Ngay lúc đó, một chiếc xe hơi hạng sang phanh ga gấp, Lạc Hạo Đình lịch lãm bước xuống, nhanh như chớp, anh chạy về phía cô, đỡ lấy thân ảnh mỏng manh của cô, cởi chiếc áo vest khoác lên thân thể cô.

Đáy mắt Tô Uyển Ân vụt lên tia sáng, thân thể yếu ớt buông xoã, mềm nhũn đi trong vòng tay anh, lí trí cô tự nhủ phải đẩy anh ra, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép cô làm như thế!

Lạc Hạo Đình quắt đôi mắt sáng nhìn xuống thân ảnh người phụ nữ đang nằm im lìm trong ngực, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, giọt nước mắt tủi hờn và bất lực, giống như mèo con bị thương, hết sức bất mãn. Lòng anh trồi lên tia đau đớn, bản năng bảo vệ xù lên, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mái đầu cô, kế tiếp đó, anh liền liếc ánh mắt sắc nhọn nhìn người đàn ông đứng ở phía đối diện.

Chết tiệt! Hắn ta lại dám động tới người của anh.

Nhất định hắn sẽ phải trả cái giá đắt!

“Đừng lo, mọi thứ cứ để anh xử lý.” Anh ôm chặt cô hơn, cái ôm đầy ấm áp giữa bầu trời giá lạnh, chẳng hiểu sao giờ phút ấy, Tô Uyển Ân lại cảm thấy cực kì mãn nguyện, ít ra là bờ ngực anh rất an toàn.

Nhất thời thần trí cô lu mờ, cũng quên khuấy đi việc hai người đã ly hôn, cứ vô thần thức mà chìm đắm trong sự chở che của anh, nhắm nghiền mắt, đợi chờ mọi sự kết thúc.

Lòng Tô Uyển Ân trồi lên cảm giác an tâm, cô biết rất rõ, là Lạc Hạo Đình hoàn toàn có khả năng xử lý mọi việc ổn thoả. Hơn nữa, theo như những gì cô biết về anh, người đàn ông kia chắc chắn sẽ không thể thoát thân một cách dễ dàng.