Hành Thiên Lý

Chương 1: Thiên Phong



Cứu mạng!

Trong rừng rậm yên tĩnh bỗng nhiên phát ra tiếng kêu cứu thật lớn.

Nhìn kĩ lại sẽ thấy được có ba bóng người đang thi nhau mà chạy. Trong ba người đó thì có hai nam một nữ, phía sau họ là một con yêu thú không lớn cũng không nhỏ. Có thể nhìn ra rằng họ đang bị con yêu thú này truy đuổi. Con yêu thú này nhìn sơ qua thì giống Hạc, nhưng lại không có cánh mà thay vào đó là hai cái mai rùa gắn ở hai bên thân hình. Hai cái mai rùa này chắc chắn như được tinh thiết làm thành nên vô cùng cứng rắn, dù cho đao kiếm bình thường chém qua cũng không làm gì được lớp phòng vệ này. Hai cái chân tuy ngắn nhưng không ảnh hưởng gì tới sức mạnh và tốc độ di chuyển phi phàm của nó. Trong chốc lát, khoảng cách giữa hai bên dần rút ngắn, chẳng bao lâu nữa nó sẽ đuổi kịp đám người phía trước. Đây chính là Thiết Quy Hạc, một loài yêu thú cấp thấp nhất, con trưởng thành có thể đạt đến nhất phẩm sánh ngang với người có tu vi Cảm Nghộ Cảnh giới.

- Tên béo, cố gắng chút nữa.

Nam tử chạy dẫn đầu quay đầu lại quan sát rồi hô lên. Thì ra con yêu thú đang đuổi theo phía sau đã tiếp cận được nam tử chạy sau cùng. Tên này có thân hình như một tán mỡ lớn đang chạy, có cảm giác nếu hắn lăn có lẽ sẽ nhanh hơn. Người hắn ta thì mồ hôi nhầy nhụa như vừa từ dưới nước ngoi lên. Lúc này, con Thiết Quy Hạc mổ vào cái mông bự của hắn làm hắn kêu la inh ỏi, tốc độ thoáng tăng lên, hắn la lớn:

- Mẹ ơi! Sau này về con sẽ giảm cân! Hu hu.

Chạy thêm được một đoạn dài nữa, con yêu thú bỗng dưng dừng lại, sau đó nhìn theo bọn họ, nó kêu lên một tiếng rồi bỏ đi, không tiếp tục đuổi theo nữa. Thấy vậy ba người họ thở phào nhẹ nhõm ngồi lại một gốc cây để nghỉ ngơi.

- May quá! Nó không còn đuổi theo chúng ta nữa rồi.

Người vừa nói là nử tử duy nhất trong nhóm ba người bọn họ. Nàng nhìn qua có dáng người thon thả, vòng eo mảnh khảnh, làn da thì trắng nõn, xinh đẹp đáng yêu vô cùng.

- Tên béo ngươi a, lúc nãy mà ngươi lăn thì có lẽ chúng ta đã bớt chật vật hơn rồi.

Nam tử gầy gò chạy dẫn đầu khi nãy cảm thán một tiếng.

- Ngươi chỉ là ốm hơn ta có vài chục cân thôi, chứ có gì hơn ta đâu. Có dám đứng dậy so vài chiêu cùng ta không?

Nữ tử thấy vậy mỉm cười. Nụ cười ấy càng làm cho nàng trở nên xinh đẹp hơn. Nam tử gầy gò thấy nàng như vậy thì có hơi thất thần. Nàng hỏi hắn:

- Thiên Phong ca, sao nó tự dưng lại đuổi theo chúng ta, mà tới đoạn này lại không đuổi theo nữa vậy?

Nghe nàng hỏi vậy, tên béo cũng không gây rối nữa vì hắn cũng thắc mắc. Còn Thiên Phong, lúc này hắn mới bừng tỉnh, hắn giải thích:

- Thiết Quy Hạc là một loài bình thường chúng rất hiền lành, nhưng vì khi nãy ta lấy đi 2 khoả trứng của nó nên mới đuổi theo. Mà chỉ cần chúng ta ra khỏi lãnh thổ của nó, tự khắc nó sẽ ngưng truy đuổi.

Nam tử tên là Thiên Phong này nhìn không quá tuấn tú nhưng được cái vừa mắt người khác và cũng dễ nhìn. Nói xong, hắn lấy trong túi ra một khỏa trứng chim có vỏ ngoài sáng lấp lánh đủ loại màu sắc đan xen với nhau rồi đưa cho cô nàng và nói:

- Cái này tặng muội.

- Tặng muội a?

Nàng nghe thấy Thiên Phong nói thì nghi hoặc bèn hỏi lại, nhưng nàng cũng không từ chối. Đối với con gái tuổi như nàng thì thích nhất mấy cái lấp lánh, cụ thể như cái quả trứng này chẳng hạn. Nàng cầm quả trứng trong tay, xoay qua xoay lại, không còn thấy điểm gì thú vị nữa bèn quay sang hỏi Thiên Phong:

- Cái quả trứng này thì còn tác dụng gì nữa không vậy, Thiên Phong? Chẳng nhẽ cứ như thế này thôi sao?

Nghe thấy vậy, tên béo nãy giờ không có cơ hội nói chuyện liền lên tiếng:

- Có đấy, có đấy! Linh Nhi, ngươi phải biết là cái trứng này còn có công dụng làm đẹp da nữa đấy!

Linh Nhi nghe vậy thì hai mắt sáng lên, đảo qua Thiên Phong có ý hỏi xem có đúng như thế không thì thấy Thiên Phong bật cười nhìn sang tên béo nói:

- Ô Mã, lần trước vì tên béo nhà ngươi mà khiến cho Linh Nhi muội ấy giận ngươi tới cả tháng đấy, ngươi không nhớ sao?

Ô Mã nghe Thiên Phong nói xong thì cũng chỉ biết cười ngượng. Nhớ đến lần trước, hắn nói với Linh Nhi là bắt được một con yêu thú cấp thấp sau đó nướng lên mà ăn thì sẽ giúp cho nàng có mái tóc óng mượt và lấp lánh như nước trong dòng suối. Ai ngờ hắn lại bắt nhầm con yêu thú trong thân thể có độc tính, làm cho nàng sau khi ăn xong thì làn da nổi mẩn đỏ hết cả lên. Phải hết bảy tám ngày sau mới khỏi, khiến nàng trong thời gian đó không dám bước ra ngoài một bước. Còn Ô Mã thì khỏi phải nói, không biết bao nhiêu câu xin lỗi cùng nịnh nọt, hắn phải nói đến cổ họng khô khốc, mãi đến khi hắn sắp không còn câu gì để nói nữa thì nàng mới chịu bỏ qua cho hắn.Sau đó hắn nhìn lại Linh Nhi thì thấy nàng đang trừng mắt nhìn hắn, hắn cười hì hì rồi nấp sau lưng Thiên Phong, nàng cũng quay sang chỗ khác.

Thấy thế, Thiên Phong chỉ biết lắc đầu cười rồi ngẩn đầu nhìn lên bầu trời. Trên đó có những đám mây lững lờ trôi về phía chân trời trong ánh chiều tà. Thấy mặt trời đang dần xuống núi thì Thiên Phong bảo hai người Linh Nhi và Ô Mã đi về nhà.

Sau khi về đến nhà thì hắn đã thấy được một thân ảnh mặc một chiếc váy màu lam nhỏ nhắn khoảng tầm chín, mười tuổi đang chạy về phía cửa vào. Cô bé chạy tới ôm chân hắn làm nũng:

- Phong ca! Phong ca! Ca lại chạy ra ngoài chơi không chịu dẫn muội theo, muội ở nhà chán muốn chết.

Đây chính là muội muội của hắn. Tuy không phải ruột thịt nhưng cả nhà rất yêu thương nàng. Khi xưa, trong một lần cha hắn đi buôn bán thiết mộc trở về thì thấy nàng bị bỏ trong một chiếc nôi thả trôi trên sông nên mới vớt về nuôi dưỡng, đến bây giờ cô bé đã lớn đến gần mười tuổi. Lại nói đến gia đình hắn, cha hắn chính là một trong những người giàu có và là thế lực có tiếng nói trong trấn Thanh Sơn này. Gia tộc hắn làm nghề buôn bán Thiết Mộc nên cũng phát triển rất nhanh. Hắn và muội muội của hắn hiện giờ chỉ còn có cha. Mẹ hắn mất khi hắn mới ba tuổi để lại cho cha hắn một mình nuôi hai huynh muội bọn hắn tới thời điểm bây giờ. Cha hắn vì quá chung tình với mẫu thân hắn nên cũng không lấy thêm người nữ tử nào khác.

- Thanh Thanh, muội đừng hiểu lầm mà cho rằng ca ca của muội không dẫn muội đi theo. Vì những nơi ta toàn là nơi đầy rẫy yêu thú hoành hành, rất nguy hiểm.

Hắn vừa nói vừa lấy ra trong túi một quả trứng của con Thiết Quy Hạc. Khi nãy, hắn tặng cho Linh Nhi một quả, còn lại một quả để tặng cho muội muội của hắn khi về nhà. Sau đó hắn đưa quả trứng ra trước mặt Thanh Thanh rồi nói:

- Đây là quà của ca ca tặng cho muội đấy. Có thấy đẹp không?

Thanh Thanh thấy quả trứng phát ra ánh sáng lấp lánh thì cười lên thích thú rồi lập tức nhận ngay. Sau đó nàng nhìn một lát rồi quay sang cảm ơn Thiên Phong. Hắn thấy muội muội hắn vui vẻ như vậy thì cũng cười rồi nhắc nhở nàng đi về phòng nghỉ ngơi xong mới bước vào phòng của mình. Như thường lệ, hắn không có đi ngủ ngay mà ngồi trên giường, xếp bằng bắt đầu tu luyện. Được khoản nửa canh giờ thì hắn lại mở mắt, hắn mỉm cười một cái rồi hắn tập trung tinh thần, nội thị đan điền bên trong cơ thể, hắn lẩm bẩm:

- Cuối cùng thì cũng đạt tới Tụ Khí tầng sáu a. Xem ra đây chính là kết quả của việc tu luyện chăm chỉ à nha. Nói đến vấn đề tu luyện thì cha hắn cũng có thể nói là một trong những người mạnh nhất trong trấn Thanh Sơn này. Tu vi hiện tại của ông thuộc cấp bậc Linh Khí Cảnh. So với những huynh đệ của ông thì không có yếu hơn chút nào.

Sáng sớm hôm sau, khi hắn còn chưa thức dậy thì Thanh Thanh đã đến trước phòng của hắn, gõ cửa gọi hắn:

- Phong ca, ngươi mau thức dậy đi, cha về rồi!

Hắn tỉnh dậy, “ừm” một tiếng rồi thay y phục. Hắn vận một y phục màu vàng nhạt, bộ y phục được làm bằng chất liệu vải tương đối tốt,hắn bước đến cửa phòng mở cửa dẫn Thanh Thanh đi gặp cha hắn. Khi đang đi trên đường, hắn thấy rất nhiều người trong gia tộc chạy qua chạy lại, người nào cũng bận rộn với công việc của mình. Đi được nửa đường thì hắn lại gặp một thanh niên tuổi tầm khoảng 15, 16 tuổi, lớn hơn hắn đến 4 tuổi đang chặn trước mặt hắn.

- Thiên Phong, ngươi hôm nay cũng rảnh rỗi nhỉ?

Tên thanh niên nói với Thiên Phong với cái bản mặt vừa nhìn đã thấy khó chịu, chắc chắn là muốn gây chuyện với Thiên Phong đây mà.

- Ta có rảnh hay không cũng không liên quan gì đến ngươi. Nào nào, tránh sang một bên. Chó ngoan không cản đường mà nhỉ?