Hành Trình Âm Dương

Chương 1



Ông Lục đeo tay nải lên vai bước ra khỏi nhà, đi được một đoạn ông lại ngoái nhìn ngôi nhà từng xảy ra biết bao biến cố. Từ đây cuộc đời Ông sẽ là một cuộc hành trình dài vô tận, cũng không định hướng được ngày mai. Nhưng Ông tự hứa với lòng sẽ dùng tất cả những gì mình học được để giúp đời. Khóe mắt ông chợt thấy cay cay, những hình ảnh 20 năm về trước ùa về như một mảng ký ức tưởng chừng bị bỏ quên đang sống lại......

_ Mình ơi, tối rồi sao mình còn ngồi đó, vào nhà thôi

Thị Tứ vừa cất tiếng gọi người thanh niên tên Lục đang ngồi bất động trước hiên nhà, vừa khệ nệ vác cái bụng bầu ra gọi chồng.Ông Lục vẫn ngồi im đầu hơi gục xuống, nhưng khi Thị Tứ vừa bước tới định đưa bàn tay đặt lên vai chồng thì Ông Lục quay ngoắt lại, mắt long lên sòng sọc hằn những tia máu đỏ rực. Thị Tứ giật mình lùi lại cất giọng lắp bắp:

_ Mình...mình sao thế......?

Ông Lục vẫn không trả lời, từ từ đứng dậy, từng bước tiến về phía Thị, chỉ nghe Thị Tứ rú lên một tiếng có vẻ đau đớn lắm. Khi người làng kéo đến, họ đã thấy Thị ta nằm gục bên vũng máu, cái bụng bị mổ toang hoác, còn Ông Lục ngồi cạnh xác vợ, đang ngấu nghiến nhai lấy nhai để cái bào thai, máu đỏ cả miệng, chảy toang toảng xuống sàn. Ai nấy thấy cảnh đều bỏ chạy tán loạn, có người yếu vía còn ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau vụ đó Ông Lục trốn biệt lên núi Thiêng, lính làng có cho người lùng bắt nhưng chẳng thể nào tìm ra Ông.

Hai mươi năm đã trôi qua, ông Lục quay trở về làng tìm lại ngôi nhà cũ, chẳng ai còn nhận ra chàng thanh niên tên Lục ngày nào bởi vẻ ngoài của ông đã thay đổi nhiều theo năm tháng. Trong phút chốc, ký ức hiện về khiến trái tim ông thắt lại, ông cũng từng có một gia đình ấm áp thế kia mà.

Ngước nhìn lên bầu trời đang mỗi lúc một xám xịt, ông Lục rảo bước đi nhanh khỏi làng. Cứ nhắm hướng Nam mà đi thẳng, ông tự nhủ sẽ chẳng bao giờ ông quay lại cái nơi đau thương này một lần nào nữa.

Rầm....

Một tia sét rạch ngang trời kèm theo một cơn mưa xối xả. Ông Lục nhanh chân nấp vào một cái cây cổ thụ to bản, đưa tay phủi phủi mấy hạt mưa dính trên áo, ông lại ngước nhìn trời. Bây giờ chỉ mới đầu tháng hai âm lịch, sao lại có cơn mưa to thế này nhỉ? Còn đang ra chiều nghĩ ngợi, ông Lục chợt nhìn thấy cách chỗ mình đứng tầm hơn chục bước chân có một ngôi nhà gạch đổ nát, dây leo bám um tùm bên ngoài. Hình như trong một thoáng ông Lục đã nhìn thấy có bóng người trong nhà. Không nghĩ nhiều ông đưa tay che đầu rồi đi nhanh về phía ngôi nhà gạch, nhưng điều kỳ lạ là vừa bước đến ngay cổng nhà ông Lục đã cảm thấy một luồn tà khí mạnh mẽ bao trùm lấy căn nhà này. Sở dĩ ông cảm nhận được là vì mấy mươi năm trốn trên núi, ông được một người cưu mang và dạy bùa phép, dạy chữa bệnh cứu người. Sư phụ của ông đã già lắm, khi sư phụ qua đời ông Lục mới xuống núi bắt đầu hành trình lang bạt của mình.

Ông Lục đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa gỗ mục nát, đưa mắt nhìn vào trong, một khung cảnh hoang tàn và lạnh lẽo bao trùm cả ngôi nhà. Ông Lục lẩm bẩm:

_ Quái lạ, sao lại chẳng thấy gì?

Ông dùng thuật mở thiên nhãn nhìn thật kỹ nhưng cũng chẳng thấy gì. Nếu có tà ma chắc chắn với khả năng của mình ông sẽ dễ dàng nhìn ra ngay. Còn đang thắc mắc thì có tiếng người sau lưng làm ông Lục khẽ giật mình

_ Bác tìm gì thế, Bác từ nơi khác đến à, tôi chưa thấy Bác ở làng bao giờ?

Ông Lục quay lại, một người đàn ông trung niên có vẻ trẻ hơn ông vài tuổi, dáng người dong dỏng cao, gương mặt phúc hậu đang đứng nhìn ông cười hiền. Ông Lục gật đầu chào rồi nói:

_ À, xin lỗi tôi vào trú mưa, cơ mà không thấy ai nên tôi... mà Bác cho tôi hỏi đây là đâu ạ?

_ Đây là làng Kiến Xương, thuộc Thái Bình. Nếu Bác muốn trú mưa thì về nhà tôi, trời cũng sắp tối, tôi ở một mình, chứ đây là nhà hoang, Bác ở đây sao được

Nghe người đàn ông nói ông Lục có chút ngập ngừng, có vẻ hiểu ý ông người đàn ông lại tiếp lời:

_ À tôi tên là Điền là trưởng làng Kiến Xương, Bác tên gì, Bác không cần phải ngại đâu. Tôi ở một mình nên Bác cứ về nhà cùng tôi cho vui nhé

Nghe người đàn ông thế, mặt Ông Lục giãn ra, nở một nụ cười:

_ Tôi là Lục, hành y, từ xa đi ngang qua, chắc phiền Bác đêm nay, chứ mưa thế này tôi e mình không thể đi tiếp