Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 103: Sau khi rời Mục gia



Uông Trữ Hạ không muốn nhận chìa khóa trên tay Mục Anh Húc, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, cô lưỡng lự không biết mình nên làm gì.

Hiểu đắn đo trong lòng cô, Mục Anh Húc nhẹ nhàng đặt chìa khóa vào tay cô. “Em cứ ở tạm đấy. Khi nào tìm được việc, có điều kiện thuê nhà thì dọn ra ngoài cũng chưa muộn.”

Mặt cô đỏ rực vì bị anh nhìn thấu, chìa khóa trong tay trở nên nặng trĩu vì Mục Anh Húc đã rời đi, không cho cô cơ hội từ chối.

Ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng kín, trong lòng Uông Trữ Hạ là các luồng cảm xúc lẫn lộn, không rõ ràng mùi vị.

Khi cô rời khỏi phòng để thanh toán viện phí, vệ sĩ đã được rút đi theo yêu cầu.

Uông Trữ Hạ rất rối rắm về sự quan tâm của Mục Anh Húc. Có lẽ anh chỉ muốn bảo vệ cô, nhưng sau khi biết bản thân là ai, cô không cách nào tiếp nhận lòng tốt của anh. Thật lòng hay giả dối, cô đều sợ hãi.

Thời điểm dọn đồ ra khỏi Mục gia, trong lòng Uông Trữ Hạ như đã đánh rơi một thứ gì đó. Nó trống rỗng đến mức dù cô lấp đầy thời gian bằng việc bận rộn cũng không khuây khỏa.

Căn nhà nhỏ của Mục Anh Húc trong thành phố rất sạch sẽ, rõ ràng mới được lau chùi dọn dẹp.

“Anh ta đoán được mình sẽ đồng ý đến đây ở? Anh ta đọc được chính xác suy nghĩ trong lòng mình?” Nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu làm tâm trí cô thêm rối ren.

Không có đáp án nên Uông Trữ Hạ tạm gác chuyện tình cảm sang một bên, cô cần tìm việc để ổn định cuộc sống.

Uông Trữ Hạ cứ tưởng tìm việc rất khó, dù sao cô không có nhiều kinh nghiệm làm việc, nhưng không ngờ vừa gửi sơ yếu lý lịch lại có công ty gọi cho cô.

“Chào cô Uông! Công ty Cẩm Phong đã thông qua hồ sơ ứng tuyển vị trí trợ lý giám đốc của cô. Buổi phỏng vấn diễn ra vào ngày mai. Chúng tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm vào mail, cô vui lòng kiểm tra.”

“Cảm ơn!” Uông Trữ Hạ sau vài giây ngạc nhiên, liền cười vui vẻ. Đã rất lâu rồi cô không có niềm vui thế này.

Điều bất ngờ xảy ra liên tiếp sau đó, hầu như mọi công ty cô gửi hồ sơ xin việc đều thông qua, cô nhận thêm vài cuộc gọi hẹn phỏng vấn. Uông Trữ Hạ lần đầu tiên tự hào về bản thân.

Ngày hôm sau, Uông Trữ Hạ ăn mặc trang trọng lịch thiệp để bày tỏ sự quan trọng của mình đối với buổi phỏng vấn, rồi đến tập đoàn Cẩm Phong.

Người phỏng vấn thân thiện dễ chịu hơn cô tưởng, Uông Trữ Hạ trả lời các câu hỏi về chuyên ngành khá trôi chảy.

“Cô từng làm việc ở Mục thị?”

Uông Trữ Hạ cười bình thản, gật đầu.

“Vâng”

“Chức vụ gì?”

“Thư ký Chủ tịch.” Cô không do dự, thành thật trả lời. Việc này trong hồ sơ, cô đều ghi rõ chi tiết.

Vài người phỏng vấn liếc nhìn nhau, không cần thảo luận, họ trực tiếp đưa ra quyết định. “Chúng tôi nghĩ cô phù hợp vị trí tuyển dụng. Ngày mai có thể bắt đầu làm việc.”

“Cảm ơn!” Uông Trữ Hạ giấu ngạc nhiên vào trong, trưng ra nụ cười tiêu chuẩn.

Mức lương ở tập đoàn Cẩm Phong đưa ra không hề thấp hơn mức lương Mục thị trả cho cô. Điều này như một phần đảm bảo về sinh hoạt sắp tới của cô.

Trên đường quay về, Uông Trữ Hạ nhận ra tập đoàn Cẩm Phong gần Mục gia, khiến cô không khỏi suy nghĩ. “Chỉ vài ngày ngắn ngủi đã tìm được công việc suôn sẻ, lương cao, liệu đây có phải sự trùng hợp không?”

Nói xong, cô lại cốc đầu tự trách. “Dừng ngay việc tự cao! Mình đa sầu đa cảm thôi. Mọi thứ đã kết thúc, nó không phải việc quan trọng với mình lúc này. Mình nên tập trung vào ổn định cuộc sống sẽ tốt hơn.”

Việc tìm nhà không thuận lợi như cô mong muốn. Các khu nhà trọ gần công ty giá cả đắt đỏ, vượt xa phạm vi tài chính cô có thể chi trả.

Cuối cùng cô tìm được một căn nhà sạch sẽ, trang trí đơn giản, tuy cách xa trung tâm thương mại, đến công ty phải đổi ba lần xe bus, nhưng ít nhất nó phù hợp tình hình hiện tại.

Sau khi thanh toán tiền thuê nhà, trong ví cô chỉ còn mấy chục tệ. Nhìn những đồng tiền ít ỏi đáng thương, cô thở dài thất vọng vì bản thân quá kém cỏi.

“Mặc dù chỉ có thể ăn mì tôm cầm hơi sống qua ngày, nhưng nghèo mà sống thoải mái tự do, vẫn thấy thích hơn.”

Cô chuyển đồ đạc từ căn nhà nhỏ của Mục Anh Húc đến nhà trọ, làm xong mọi việc liền gửi tin nhắn đến anh.

“Tôi tìm được việc làm và thuê nhà mới rồi. Anh có thể nhờ chú Trần đến lấy chìa khóa không?”

Cô không nghĩ người đến lấy chìa khóa lại là Mục Anh Húc, nên trượt tay đánh rơi chìa khóa, lắp bắp nói. “Sao anh lại đích thân đến đây?”

“Chú Trần có việc khác cần làm.”

Mục Anh Húc cầm chìa khóa trên tay cô, ngón út như có như không miết nhẹ lòng bàn tay Uông Trữ Hạ, mặt bình thản hỏi. “Em thuê nhà ở đâu? Có cách xa đây không?”

“Rất xa!” Uông Trữ Hạ rít qua kẽ răng. Cô chưa đần đến mức không nhận ra cử chỉ đụng chạm lưu manh của anh.

“…” Mục Anh Húc kiên trì hỏi. “Tôi cho em đi nhờ nhé?”

“Không, cảm ơn!” Uông Trữ Hạ lịch sự từ chối với giọng điệu xa lạ. “Tôi có thể thự về. Không cần phiền hà anh.”

“Tôi thích phiền phức.” Anh vừa dứt lời liền nhìn thấy mày cô chau lại không vui.

“Được rồi, tôi không miễn cưỡng em.” Mục Anh Húc thỏa hiệp. Anh biết bây giờ có thể nói chuyện với cô trong hòa bình, bản thân nên hài lòng.

Anh biết Uông Trữ Hạ ghét anh, nên anh không ép cô.

“Đây là tiền lương Mục thị quyết toán cho em. Tiền bồi thường của công ty về việc sa thải cũng ở bên trong.” Mục Anh Húc đưa thẻ lương cho cô.

Việc sa thải Uông Trữ Hạ được quyết định ngay khi cô đính hôn với Mục Anh Húc, không phải công ty cưỡng chế đuổi việc cô, việc sa thải này là một cách bảo vệ cô.

Cô lưỡng lự nhìn thẻ lương, đột nhiên trong đầu lóe lên ý tưởng, cô gật đầu chấp nhận tiền bồi thường.

Đợi Mục Anh Húc lái xe rời đi, Uông Trữ Hạ bấm một dãy số rồi đi đến quán cà phê gần đó. Nửa tiếng sau, cửa quán đẩy ra, Cao Trữ Mộc bước vào với khuôn mặt vui vẻ, vẫy tay thân thiện khi nhìn thấy cô.

“Trữ Hạ, có chuyện gì mà tìm chị gấp như vậy?”

Phục vụ đến đưa menu, å không còn vẻ kiêu ngạo tự mãn khi đồ uống nơi đây đều bình dân. Thái độ hiền lành của ả tạo cảm giác đây là một con người hoàn toàn khác.

Uống Trữ Hạ đặt thẻ lương lên bàn, đẩy về phía Cao Trữ Mộc. “Bên trong có năm mươi vạn tệ, tuy không nhiều nhưng vẫn có tác dụng kéo dài thời gian trả nợ. Chị cầm đi. Về căn nhà, tôi sẽ tìm cách khác.”

Cao Trữ Mộc bị đánh bại bởi lòng tốt thật thà của Uông Trữ Hạ. Lời nói dối cả dựng lên lần đầu khiến cả hổ thẹn.

Không có nợ nần gì cả, mọi việc là ả và ông Cao cố tình trình diễn sự khốn khó trước mặt Uông Trữ Hạ, hòng lung lay cách nhìn của cô về Mục Anh Húc.

“Tiền này em lấy ở đâu?”

“Mục thị quyết toán lương cho tôi, và tiền đền bù hợp đồng sau khi sa thải.” Uông Trữ Hạ không giấu giếm.

Mục Anh Húc đuổi việc Uông Trữ Hạ? Cao Trữ Mộc vội cầm cốc cà phê đưa lên miệng uống, che đi hàm răng nghiến chặt vì ghen tuông. Ả biết hành động sa thải này là bảo vệ Uông Trữ Hạ. Dù Uông Trữ Hạ hiểu lầm chán ghét anh, Mục Anh Húc vẫn dùng các cách khác nhau để bảo vệ chăm nom cô.

“Chị cầm đi, đừng khách sáo.” Thấy Cao.

Trữ Mộc im lặng, Uông Trữ Hạ đứng lên, nhét thẻ vào túi xách của Cao Trữ Mộc.

Cao Trữ Mộc hốt hoảng đẩy trở về liền bị Uông Trữ Hạ đánh vào tay cảnh cáo. Ả lộ vẻ xấu hổ. “Trữ Hạ, nếu bố biết chị cầm tiền của em, nhất định sẽ mắng chị chết mất.”

“Tôi sẽ giải thích với ông ấy” Uông Trữ Hạ gượng cười, giọng nói áy náy. “Tôi mới tìm được công việc mới, không có nhiều tiền trong tay, chỉ có thể giúp như vậy. Chị yên tâm, tôi sẽ đưa tiếp ngay khi có tháng lương đầu tiên.”

Đôi mắt Cao Trữ Mộc đỏ hoe xúc động, giọng nói dịu dàng. “Trữ Hạ, chị trước đây không tốt khiến em ấm ức khổ cực, sau này chị sẽ bù đắp gấp đôi cho em”

Uông Trữ Hạ chỉ cười miễn cưỡng, không để tâm đến lời nói của ả. Trong thế giới hiện tại của cô, không ai ngoài bản thân đáng để.

đặt lòng tin nữa.

Một tuần sau, lòng tin của Uông Trữ Hạ vẫn trong mức cảnh giác thì cô nhận được cuộc gọi của Cao Trữ Mộc khi đang làm việc.

Giọng điệu ả hoảng sợ kinh hãi. “Trữ Hạ, em nhanh về nhà đi, chủ nợ vào tận nơi bắt ép bố siết nợ căn nhà”

Uông Trữ Hạ nhanh chóng xin phép quản lý về sớm, rồi bắt xe vội vàng đến Cao gia.

Cửa bị khóa từ bên trong, tiếng rên rỉ đau đớn của ông Cao cùng tiếng khóc rấm rức của Cao Trữ Mộc vọng ra làm trái tim Uông Trữ Hạ thắt lại. Cô đập mạnh vào cửa, la hét.

“Mở cửa! Tôi sẽ gọi cảnh sát nếu không mở cửa”

Có tiếng động xô xát cùng tiếng đấm đá huỳnh huych, tiếng ông Cao gào lớn. “A Tịch, đừng vào đây.”

“Khôngg… Cao Trữ Mộc khóc loạn lên.

Uông Trữ Hạ hoảng hốt, khẩn trương đạp.

mạnh lên cửa. “Mở cửa! Đánh người là phạm pháp…”

Cửa bất ngờ mở bật ra, Uông Trữ Hạ theo quán tính ngã vào trong, bị một cánh tay túm lấy, lôi xềnh xệch.

Cửa đóng sầm, Uông Trữ Hạ bị ném xuống đấy thô bạo. Cô vội vàng đứng dậy, chết đứng khi nhìn rõ cục diện bên trong nhà.

Ông Cao nằm bất tỉnh trên sàn, Cao Trữ Mộc quỳ bên cạnh khóc thảm thiết, khóe miệng rách và một bên mặt đỏ bừng in năm dấu tay.

Bốn người đàn ông xăm trổ đầu trọc hung dữ bặm trợn vây xung quanh canh giữa.

“Các người không phải chỉ muốn tiền sao?

Tại sao lại đánh người? Nếu gây ra chết người, các người tìm ai đòi nợ?” Uông Trữ Hạ không biết dũng cảm từ dâu ùa về trong người, hình thành câu hỏi. Khuôn mặt cô lạnh lùng không biểu cảm, ánh mắt sắc bén.

“Mày là ai? Quan hệ gì với lão già này?

Người đàn ông trừng mắt nhìn Uông Trữ Hạ, con dao trong tay lắm le đe dọa. “Mày muốn cứu lão thì nôn tiền ra trả nợ cho lão. Đừng tưởng bước qua cánh cửa này, nhìn thấy bọn tao rồi, còn có thể toàn mạng trở ra.”