Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 124: Tôi không họ Cao



Nghe thấy ồn ào ở cổng, thư ký Trần Hiên bước tới, thoáng thấy thân ảnh Cao Trữ Mộc, hắn liền biết chuyện xấu gì rồi. Nhân viên lễ tân cung kính chào Trần Hiên. “Thư ký Trần Hiên!”

Trần Hiên gật đầu đáp lại, rồi nhìn chằm chằm Cao Trữ Mộc, cao giọng hỏi. “ Cô Cao, tôi nhớ Mục tổng không gửi thiệp mời cho cô.”

“Tôi là chị gái cô dâu, người nhà còn cần thiệp mời?” Cao Trữ Mộc vẫn chưa hết khó chịu với nhân viên lễ tân, bất lịch sự chỉ tay vào mặt cậu ta dọa nạt. “Loại người thấp hèn như anh, dám cản tôi, có tin chỉ một câu của tôi cũng đủ khiến anh mất việc không hả?”

Trước sự đe dọa của Cao trữ Mộc, nhân viên lễ tân không hề hoảng sợ, mỉm cười im lặng chờ thư ký Trần Hiên phân phó. Với công việc của cậu ta, loại người hống hách nào cũng từng gặp rồi.

Trần Hiên vẫy tay với lễ tân. “Ở đây cứ giao cho tôi.”

Nhân viên lễ tân gật đầu, đi nhanh khỏi người phụ nữ đanh đá bất lịch sự này.

Khi chỉ còn lại hai người, Trần Hiên không còn khách sáo, thẳng thắn nói. “Cô Cao, tôi có nhã ý khuyên thật lòng, cô nên rời đi sớm. Nếu để Mục tổng bắt gặp, cô sẽ càng xấu hổ nhục nhã hơn thôi. Đừng tự biến bản thân thành trò cười.” “Đó là việc của tôi, tôi không cần lòng tốt nửa mùa của anh.” Cao Trữ Mộc đáp trả gay gắt, giọng nói kênh kiệu không hề thuyên giảm. “Thiệp mời là thứ gì chứ? Là chị gái Uông Trữ Hạ, tôi đủ tư cách xuất hiện trong đám cưới em gái ruột.”

Trần Hiên bật cười khi ả dứt lời, hắn giễu cợt hỏi. “Cô Cao coi Uông Trữ Hạ là em gái khi nào vậy?”

Nhìn ánh mắt lóe lên tia hung dữ của Cao Trữ Mộc, thư ký Trần Hiên tiếp tục mỉa mai. “Bốn năm trước, khi cô phá hoại hôn nhân của Uông Trữ Hạ và Mục tổng, tại sao lúc đó cô không nhớ đến cô Uông là em gái? Sau khi cô Uống quay về nước, cô không ngừng thuê người hãm hại, tại sao cô không nhớ cô Uông là em gái? Đặc biệt, khi cô và ông Cao bán cô Uông cho Phong Hành, tại sao cô tiếp tục quên cô Uông là em gái?”

Hàng loạt câu hỏi khiến Cao Trữ Mộc há hốc miệng không nói lên lời. Trần Hiên đủng đỉnh hỏi tiếp. “Nhìn lại hành vi của bản thân, cô Cao vẫn thấy đủ tư cách tham dự hôn lễ?”

Cao Trữ Mộc giận đến mức cơ thể run bần bật, não å úng lại không suy nghĩ được lời phản bác, đôi môi đỏ chót mím chặt để kìm lời chửi bới thô tục thoát ra. Thư Ký Trần Hiên đã đánh giá ả quá thấp, ả còn có thể làm được nhiều điều kinh tởm hơn.

“Uông Trữ Hạ! Đi ra cho tôi! Bố cô vừa qua đời, cô có thể kết hôn ngay sau đấy. Uông trữ Hạ, cô là đồ bất hiếu. Uổng công bố luôn yêu thương cô.”

Trần Hiện choáng váng trước sự vô liêm sỉ của Cao trữ Mộc, ả có thể vứt hết thể diện bản thân để kéo theo người khác xuống nước cùng.

Tiếng la hét như kẻ điên của ả thu hút chú ý của người xung quanh, nhiều bước chân di chuyển đến tò mò chuyện gì đang diễn ra.

Trần Hiện vốn muốn lặng lẽ giải quyết vụ việc và đưa ả rời khỏi đây, không ngờ mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Hắn vội vàng đẩy Cao Trữ Mộc để nhắc nhở nhưng ả nương theo lực đẩy, cố tình ngã xuống đất, miệng gào hét lớn tiếng.

“Uông Trữ Hạ là đồ bất hiếu, bố vừa chết đã kết hôn. Uông Trữ Hạ không phải người!”

Bây giờ gần như toàn bộ sảnh tiệc đều nghe rõ lời Cao Trữ Mộc, nghị luận càng lúc càng lớn.

Thấy tình hình không còn kiểm soát được, thư ký Trần Hiên đành điều trợ lý vào phòng thay đồ tìm Mục Anh Húc. Hắn có thể dùng bạo lực đuổi Cao Trữ Mộc đi, nhưng việc này liên quan danh dự Uông Trữ Hạ, hắn không thể tự mình quyết định.

Trợ lý xông vào phòng thay đồ, vừa thấy bóng lưng Mục Anh Húc liền thở hổn hiển báo cáo. “Mục tổng, không hay rồi. Cô Cao Trữ Mộc đang làm loạn bên ng Vì khô được vào tham dự tiệc nên cô ta la hét mắng chửi cô Uông là bất hiếu. Cô ta phát điên rồi.”

“Cái gì?” Mục Anh Húc đang xem điện thoại liền đứng phắt dậy, trán nhăn chặt, ánh mắt dữ tợn khiến trợ lý bủn rủn chân.

Uông Trữ Hạ ngồi trước gương cũng gạt tay của chuyên viên trang điểm, nhăn mặt không vui. “Đúng như em dự đoán. Với tính cách của Cao Trữ Mộc, chị ta sẽ không để anh kết hôn với người phụ nữ khác. Đặc biệt người phụ nữ anh cưới là em, càng không cam lòng.”

Mục Anh Húc đảo mắt nhìn vẻ bình tĩnh trên mặt cô. Uông Trữ Hạ gật đầu với anh. “Đi xem chị ta giở trò gì.”

Vừa đi khỏi ghế, cô đã bị Mục Anh Húc chặn trước mặt. “Trữ Hạ, em không cần đi. Ả là kẻ điên, có thể sẽ làm em bị thương. Loại người như ả không xứng để em phải phiền lòng. Cứ để tôi xử lý!”

Nụ cười trên mặt Uông Trữ Hạ nhẹ nhàng thoải mái. “Hiện trường nhiều người như vậy, chị ta có thể làm gì em? Không phải có anh ở bên bảo vệ sao?”

Lời nói lấy lòng được Mục Anh Húc, nhưng anh vẫn không yên tâm, thầm trách bản thân không cho vệ sĩ canh phòng cẩn mật hơn.

Uông Trữ Hạ đưa tay lên vuốt ve sườn mặt anh, găng tay bằng ren cọ sát làn da làm anh rùng mình. Cô nghiêng đầu, cười tin tự. “Có những chuyện, bản thân phải tự đối mặt. Hãy để em tự trưởng thành!” Mục Anh Húc cầm bàn tay đang trêu chọc trên mặt anh xuống, hôn nhẹ mu bàn tay cô rồi dắt đi. Trợ lý và chuyên viên trang điểm hai mắt nhìn nhau, cùng ngại ngùng vì bản thân chỉ tương đương không khí trong phòng.

Sự xuất hiện bất ngờ của hai nhân vật chính đã thu hút chú ý của mọi người.

Nhìn thấy hai người tay trong tay cùng đi ra, Cao Trữ Mộc đỏ mắt ghen tị bộ soa rê cô dâu trắng muốt xinh đẹp trên người Uông Trữ Hạ. Đấy là khát khao và mục đích gả cố gắng giành giật mấy năm qua, cuối cùng người bị vứt bỏ lại là ả.

“Uông Trữ Hạ, em còn dám xuất hiện? Chị tưởng em cả đời trốn bên trong làm con rùa rụt đầu rút cổ, không dám ra nhận chị gái ruột này?” Cao Trữ Mộc cao giọng mắng nhiếc, ánh mắt tràn ra ghen tị và oán hận.

Đáp lại lời ả là giọng không vui không buồn, sắc mặt lạnh nhạt hờ hững như đối xử với người xa lạ. “Chị sai rồi! Không phải tôi không dám ra nhận, mà là tôi không có chị gái, tại sao phải nhận người thân họ hàng.”

“Được! Giỏi lắm Uông Trữ Hạ! Dù em không nhận người chị này, em cũng muốn phủ nhận bố ruột của mình, phải không? Bố vừa qua đời, em liền tổ chức hôn lễ, em thật hiếu thuận làm sao?”

Lời nói của Cao Trữ Mộc khiến xung quanh tiếp tục bàn tán. Thân phận Cao Trữ Mộc, con gái lớn của Cao gia, người trong giới đều biết một hai.

“Người dồn ép Cao thị phá sản, đẩy Cao gia sụp đổ là Mục tổng đúng không? Tại sao Mục tổng lại kết hôn với con gái Cao gia?”

“Có phải vì ông Cao không chấp nhận hôn sự này nên đã tự tử không? Hóa ra đều vì đứa con gái không ra gì này?”

“Cô dâu là con gái Cao tổng? Vậy cô con gái này quá bất hiếu, cưới kẻ thù hại chết bố mình và phá hoại sản nghiệp của gia đình.”

“Cô dâu thật độc ác vô lương tâm, bố vừa mất đã kết hôn với thủ phạm.”

“Liệu có phải cô ta cùng bày mưu với Mục tổng để hãm hại Cao gia không?”

Những lời bàn tán độc mồm ác tâm khiến Cao Trữ Mộc hài lòng, ả không cần đúng sai, chỉ cần hạ thấp danh dự Uông Trữ Hạ và làm lễ kết hôn không thực hiện được là đúng ý ả.

Mục Anh Húc liếc mắt ghi nhớ những người vừa nói ra miệng, cơn giận trong người đã đến giới hạn. Uông Trữ Hạ đi nhanh hơn anh một bước, cô đủng đỉnh nói.

“Xin lỗi, tôi nghĩ cô Cao nhận nhầm người. Tôi tên Uông Trữ Hạ, không phải Cao.” Uông Trữ Hạ nở nụ cười bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt là chua chát không dễ nhận ra. “Tôi không có chị gái. Cô Cao nên biết điều này, tôi mồ côi cha từ nhỏ.”

“Cô nói dối!” Cao Trữ Mộc gào lên, ngón tay chỉ vào Uông Trữ Hạ run run. “Chúng ta đã xét nghiệm quan hệ huyết thống, đúng, tôi có bằng chứng y tế chứng minh cô là em gái tôi, là con gái Cao gia…”

Mục Anh Húc bước đến, choàng tay qua eo Uống Trữ Hạ, nghiêm khắc nói. “Trữ Hạ không phải em gái cô. Cô Cao, cô nhận nhầm người. Em gái cô đã qua đời trong tai nạn giao thông bốn năm trước. Cô là người đưa tôi giấy báo tử của em gái, cô quên rồi sao? Có phải chuyện ông Cao khiến tinh thần cô căng thắng dẫn đến mất trí, thiếu tỉnh táo không? Tôi có thể bảo thư ký Trần Hiên giới thiệu một bác sĩ tâm lý khám chữa cho cô, nếu cô có nhu cầu.”

Mỗi lời nói của Mục Anh Húc như đổ thêm dầu vào lửa. Anh ám chỉ ả chỉ là kẻ điên, thần kinh có vấn đề.

Cao Trữ Mộc tức giận đến mức hô hấp dồn dập, ả chưa tìm được lý do để phản bác. Ở đây có quá nhiều nhân vật quyền quý, bản thân ả không thể tiếp tục đánh mất phẩm giá. Không khí xung quanh ngày càng đông cứng, mọi người đều hiếu kỳ như xem một vở hài kịch bê bối. Uông Trữ Hạ không muốn ngày trọng đại của bản thân bị phá vỡ bởi thứ người xấu xí. Cô đơn giản nói. “Cô Cao, cô từng là bạn bè với Húc, cho dù không có thiệp mời, chúng tôi cũng hoan nghênh cô tham gia cùng chung vui. Cô không cần mượn cớ lôi kéo làm quen họ hàng với tôi đâu.”

Không bận tâm Cao Trữ Mộc cắn môi đến rướm máu vì uất hận, Uông Trữ Hạ tự nhiên đặt tay lên tay Mục Anh Húc, dịu dàng nói. “Em chưa trang điểm xong. Đi thôi.”

“Vừa rồi em gọi tôi là gì?” Mục Anh Húc mê đắm nhìn vào mắt cô, mong đợi đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy vì háo hức.

Uông Trữ Hạ nhoẻn cười, mắt cong cong thích thú vì phát hiện điều thú vị. Cô vịn tay anh, rướn cơ thể, thì thầm vào tai anh lời đường mật. “Húc.”

Tình cảm thắm thiết của cô dâu chú rể khiến mọi người xung quanh cười khúc khích trêu ghẹo. Mục Anh Húc cười xin lỗi quan khách, rồi dìu Uông trữ quay vào trong.

Cao Trữ Mộc căng mắt ra, ép bản thân nhìn vào sự khắng khít của hai người, ả muốn nhìn họ có thể cười hạnh phúc bao lâu nữa.

Thư ký Trần Hiên làm động tác ‘mời’ lịch sự, Cao Trữ Mộc dậm chân tức giận đi vào hội trường. Á sẽ không rời đi chỉ vì tức giận, nếu ả rời đi, khác nào chứng minh ả đang nói dối.

Thản nhiên ngồi ở một góc khuất, @ không màng đến sự chỉ trỏ nhạo nháng của mọi người xung quanh, Cao Trữ Mộc lấy rượu uống. Ả cần gột rửa lửa giận trong lòng bằng chất cồn cháy rát cổ họng. Bàn tay nắm điện thoại siết chặt đến mức trắng bệch.

Tàn nhẫn với bản thân chính là cách để ả tiếp tục sống và thực hiện các toan tính trong lòng.

Trong phòng thay đồ, Mục Anh Húc giơ ngón tay cái lên, đầy ngưỡng mộ. “Trữ Hạ, em bây giờ thật khác xưa. Nếu là trước đây, em sẽ nuốt nước mắt vào trong, mặc người chà đạp. Nhưng hôm nay em như chú nhím đầy gai nhọn. Em khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.”

Uông Trữ Hạ nhìn ngón cái của anh, cảm thấy ngứa răng, cuối cùng cô vồ lấy tay anh, cắn thật mạnh. Đừng tưởng cô không đọc hiểu lời khen chứa đầy châm chọc của anh.

Mục Anh Húc giật bắn, vết cắn không đau, anh muốn giả vờ hét lên cho cô hài lòng, nhưng mắt liếc đến chuyên viên trang điểm bên cạnh đang rớt quai hàm chằm chằm nhìn hai người.

Dưới ánh mắt đáng sợ của Mục Anh Húc, chuyên viên trang điểm tự giác xoay.

lưng, biến bản thân thành không khí.

Ngắm nghía vết răng trên ngón tay cái, Uông Trữ Hạ hờ hững hỏi. “Tính cách này rất tệ?”

“Không, tôi nghĩ em như vậy rất tốt. Ít nhất không bị bắt nạt”

Uông Trữ Hạ buông tay anh, mỉm cười không lên tiếng. Cô sẽ cố gắng không còn là Uông Trữ Hạ ngu ngốc, sẽ không còn phụ lòng quan tâm của người khác, càng không làm quân cờ để người khác lợi dụng.

Chuyên viên trang điểm thấy hai nhân vật chính không còn tiến hành tiếp xúc.

thân mật, liền vội vàng hoàn thành nốt công việc.

Hôn lễ sắp sửa bắt đầu, Ôn Thế chưa xuất hiện, điều này khiến Uông Trữ Hạ không an lòng, bắt đầu suy diễn lung tun: Có phải hắn chưa buông tay? Có ph: hắn chỉ giả vờ phúc phúc, lúc này đang đau khổ nên không muốn đến dự hôn lễ của cô?

Ôn Thế là người thân, người nhà của cô, cô muốn được hắn chúc phúc…

Mọi thứ đều là suy đoán, hòa với bất an trước khi cưới của tất cả các cô dâu.

Uông Trữ Hạ sốt ruột, không muốn tự đắm chìm trong tưởng tượng, cô bấm điện thoại gọi Ôn Thế.

Có thứ gì đó nặng tru trong lòng theo từng hồi chuông. Thật may đến hồi chương thứ ba thì Ôn Thế bắt máy.