Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 129: Giả làm bạn gái



Uông Trữ Hạ phải thừa nhận rằng, gặp được Hứa Cao Lãng là điều vô cùng may mắn đối với cô.

Khi cô không có người bên cạnh, trốn trách không mục đích, Hứa Cao Lãng như một người dẫn đường tiếp cận cô trong bóng tối, dẫn cô ra khỏi vực sâu tăm tối của oán hận, giúp cô khao khát cuộc sống tươi sáng một lần nữa.

Hắn nói cô không bao giờ được để bản thân gục gã trước khi trả thù thành công cho Ôn Thế.

Cô biết rõ cái chết của Ôn Thể không phải chỉ có một mình Cao Trữ Mộc chịu trách nhiệm, chắc chắn đằng sau vẫn còn đồng phạm hoặc kẻ chủ mưu. Cô muốn tìm ra sự thật, bắt cả cả những người giết chết Ôn Thế đều phải nhận hình phạt từ pháp luật.

Nhìn nụ cười nhợt nhạt xa cách trên khóe miệng Uông Trữ Hạ, Hứa Cao Lãng không nhịn được tò mò. “Sau một năm không gặp anh ta, lòng em không dậy sóng?”

Tình cảm là thứ cảm xúc khó buông bỏ nhất, không phải vấn đề mà thời gian có thể giải quyết. Nên hắn rất cẩn thận, muốn biết suy nghĩ thật lòng của cô. Đôi khi hận thù nhất thời làm mờ mắt, khiến người ta vẫn nghĩ đã buông bỏ được.

Uông Trữ Hạ lắc đầu kiên quyết. “Tôi không còn yêu anh ta nữa. Ý nghĩa của việc tôi quay về và cố tình xuất hiện trước mặt anh ta đều vì trả thù.”

Tuy Uông Trữ Hạ khẳng định, Hứa Cao Lãng vẫn lấn cấn trong lòng, nhưng không nói ra khỏi miệng. Một lúc sau, hắn mới mỉm cười khích lệ. “Dù em quyết định thế nào, tôi cũng luôn ủng hộ.”

“Cảm ơn anh!” Câu này là lời cảm ơn chân thành của Uông Trữ Hạ, nếu không có Hứa Cao Lãng, cô không thể ngồi ở vị trí hôm nay, sẽ không thuận lợi tiếp xúc hợp lý với Mục Anh Húc.

Hứa Cao Lãng không từ chối lời cảm ơn, hắn còn thuận nước đẩy thuyền, nhanh trí nói. “Nếu em muốn cảm ơn tôi, hãy thể hiện bằng hành động.”

Hứa tổng muốn tôi làm gì?” Cô thoải mái nói, không đề phòng. “Một việc rất đơn giản. Em hãy làm người yêu của tôi.”

“Hả?” Uông Trữ Hạ kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống, cô xua tay từ chối. “Không được, không được! Việc này không phải đùa, tôi không thể hứa với anh chuyện này..”

“Em hoảng sợ cái gì? Tôi không yêu cầu em yêu tôi. Em chỉ cần diễn vai người yêu của tôi.” Hứa Cao Lãng sốt ruột giải thích. “Tôi làm như vậy là để che mắt ông bố lẩn thẩn trong nhà.”

Nhắc tới chuyện này, Hứa Cao Lãng liền cau mày. “Bố tôi luôn lo lắng chuyện cả đời của tôi, rất phiền nhiễu. Ngày nào cũng thúc giục tôi đưa bạn gái về, bây giờ còn rục rịch chuẩn bị chục cái danh sách xem mắt cùng con gái mấy ông bạn thân “Gặp mặt xem mắt?” Uông Trữ Hạ che miệng cười khanh khách. “Người như Hứa tổng vẫn còn phải nhờ người giới thiệu sao?

Theo đánh giá của Uông Trữ Hạ, Hứa Cao Lãng tuy không trẻ nhưng vẫn rất hấp dẫn. Trên người hắn có sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành chững chạc, điềm tĩnh và chín chắn. Trong công ty có rất nhiều phụ nữ thích hắn, đâu cần đến việc gặp mặt xem mắt.

Hứa Cao Lãng vẻ mặt bất lực. “Bố tôi nhìn người không bình thường, không thích những cô gái tầm thường, lại không muốn tìm cho tôi một cô gái tử tế đoan trang, càng không thích cô gái mạnh mẽ cá tính. Ông đòi hỏi một sự kết hợp hoàn hảo giữa các đặc điểm đó. Tôi biết đào đâu ra để kết hôn? Và, tôi cũng chưa muốn kết hôn.”

“Tức là anh muốn tôi giả làm người yêu của anh để nói dối bác?” Uông Trữ Hạ thẳng thắn hỏi làm Hứa Cao Lãng gãi đầu phân trần.

“Đấy không hẳn là lời nói dối. Có giúp tôi tập trung vào công việc, không phí thời gian vào mấy buổi xem mắt không cần thiết, và bố tôi cũng bớt lo ngại hay làm phiền tôi. Đây không phải là biện pháp tốt cho đôi bên?”

Uông Trữ Hạ hiểu những lời Hứa Cao Lãng nói đều là đao to búa lớn, phóng đại lên, cô cảm thấy chỉ cần gả vờ mà giúp được ân nhân thì không cần câu nệ. Cô gật đầu đồng ý. “Được, tôi sẽ giúp anh.”

“Tuyệt!” Hứa Cao Lãng quyết định nhanh. “Em quay về làm việc đi, tan làm cùng về nhà tôi dùng bữa cơm gia đình.”

“Ngay hôm nay?”

“Tôi muốn kết thúc sớm chuỗi ngày phiền phức.”

Uông Trữ Hạ chưa từng gặp bố Hứa Cao Lãng, nhưng cô hay nghe hắn nhắc đến bố, cá nhân cô cảm thấy ông Hứa không quá khó đối phó.

Cô bận rộn làm việc cho đến khi các đồng nghiệp xung quanh tan làm, một bóng người đứng chắn ánh sáng ngay trước bàn Uông Trữ Hạ. Vừa ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt tươi cười của Hứa Cao Lãng. “Nhân viên gương mẫu của tôi, đã đến giờ tan làm rồi.”

Uông Trữ Hạ tiếp tục cúi đầu nhìn màn hình máy tính. “Hứa tổng ngồi ghế chờ, em đọc xong tập tin này sẽ lập tức…”

Cô chưa kịp nói hết lời, máy tính đã tối đen cùng giọng ra lệnh của Hứa Cao Lãng. “Là ông chủ, tôi ra lệnh cho em, lập tức tan làm.”

Uông Trữ Hạ lườm hắn, thật may các tài liệu quan trọng đã được lưu trữ, tài liệu đang đọc là cô muốn làm thêm, ngày mai xử lý nốt vậy.

Hai người sóng vai cùng bước vào thang máy xuống tầng.

Đối diện tòa nhà Công ty Thánh Hâm, một chiếc Bugatti màu đen đậu bên đường. Bên trong xe, Mục Anh Húc gác tay ra cửa sổ gây tàn thuốc, thả khói trắng ra ngoài. Ảnh mắt anh nhìn chằm chằm cửa tòa nhà, chờ đợi bóng người xuất hiện Mục Anh Húc đứng đợi hơn ba mươi phút, nhiều người trong công ty đi ra, nhưng không thấy bóng dáng anh muốn chờ.

Đốt gần hết bao thuốc, cuối cùng người anh chờ cũng xuất hiện, Mục Anh Húc định kéo cửa xe bước đến thì thấy người đi sát phía sau cô.

Uông Trữ Hạ cười tươi tắn trò chuyện với người đàn ông, nhân viên công ty đánh xe đến trước hai người, cúi đầu cung kính giao chìa khóa, người đàn ông nghiêng mình lịch thiếp mở cửa xe cho cô như một quý ông. Mục Anh Húc biết người đàn ông đó là chủ tịch tập đoàn Thánh Hâm, chẳng trách bây giờ Uông Trữ Hạ ngồi ở vị trí giám đốc thiết kế, e rằng đó là nhờ sự đánh giá cao của ông chủ. Dĩ nhiên, hắn chưa quên, từng có lần nhìn thấy bản thiết kế vẽ tay của cô, tài năng của Uông Trữ Hạ không phải giả tạo, nhưng ghen tuông che mờ lý trí, Mục Anh Húc không thừa nhận khả năng vốn có của cô.

Nghĩ đến đây, Mục Anh Húc đập tay vào vô lăng, lồng ngực bức bối phiền muộn. Anh khổ sở tìm cô một năm, cô lại có tình yêu mới.

Bàn tay siết chặt, niềm vui đoàn tụ trong phút chốc biến mất. Cuối cùng anh cũng có thể cảm nhận sâu sắc sự thất vọng khi tình cảm của bản thân chỉ là đồ bỏ cho chó ăn.

Uông Trữ Hạ ngồi trong xe của Hứa Cao Lãng, nói ra thắc mắc. “Có cần mang quà đến nhà không? Tôi đi tay không, không vấn đề gì chứ? Không phải anh nói bác là một người rất sáng suốt sao? Liệu vở kịch được chuẩn bị vội vàng có sơ hở quá không? Có thể tôi không lọt vào mắt xanh của bác, anh vẫn phải nghe theo sắp xếp đi xem mắt đấy.”

Cô bắn ra một tràng dài các câu hỏi, cứ như đây là chuyện của người khác, không liên quan đến cô.

Hứa Cao Lãng liếc mắt xem thường, so với cô càng thêm tin tưởng. “Em nhất định sẽ khiến bố tôi thích. Trữ Hạ, có thể em không biết, nhưng tôi thấy em sẽ là một người vợ, người mẹ tốt.”

Uông Trữ Hạ giật giật khóe miệng, cười không nổi trước lời nhận xét.

“Làm một người vợ, người mẹ tốt là có ý gì? Chẳng nhẽ anh cho rằng tôi thuộc tuýp phụ nữ chỉ quanh quẩn ở xó bếp, làm một bà nội trợ gia đình?”

Hứa Cao Lãng phát hiện hắn đã tự đào hố cho mình, nhanh chóng giải thích. “Ý tôi không phải vậy. Ý tôi là, bố tôi không biết em, vẻ thùy my dịu dàng của em trông giống một người vợ, người mẹ tốt. Bố tôi chắc chắn cũng thích em như tôi.”

Uông Trữ Hạ cười cong môi, nhướn mày nhìn lại hắn. Hứa Cao Lãng bổ sung. “Ừm, ý tôi là quý mến.”

Nhà họ Hứa sống cách xa thành phố, ông Hứa là người thích yên tĩnh, yêu thiên nhiên, thích trồng đủ loại hoa. Hứa Cao Lãng vừa mua một căn nhà ở ngoại ô, điều này rất hợp ý thích của ông Hứa.

Xe vừa dừng ở cửa, Uông Trữ Hạ đã ngửi thấy mùi thanh mát tinh khiết của thiên nhiên. Liếc mắt nhìn căn nhà với tường rào là những dàn cây leo, điểm xuyết các nụ hoa xinh đẹp, cảm giác không gian tràn ngập hương vị thiên nhiên, khiến người đến rất vui vẻ.

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hứng thú của Uông Trữ Hạ, Hứa Cao Lãng không khỏi bật cười: “Tôi biết em sẽ thích một nơi như thế này.”

Uông Trữ Hạ bày tỏ sự yêu thích không che đậy, đồng thời khen ngợi: “Nơi này thực sự rất đẹp. Cảm giác gột rửa tâm hồn, cuối cùng tôi cũng được nếm trải”

“Mừng vì người đẹp hài lòng.” Hứa Cao Lãng cười đùa, giọng nói hài hước không khiến cô phản cảm.

Hai người cười nói bước vào nhà, người quản gia chào hỏi ngay khi họ vừa vào đến sân.

“Cậu chủ, cô Layla.”

Uông Trữ Hạ sửng sốt khi quản gia gọi tên cô, cô vô thức nhìn Hứa Cao. Lãngmo nhìn thấy ánh mắt hấp háy cười hối lỗi của hẳn, cô lập tức hiểu ra. Thì ra hắn chắc chắn cô không từ chối nên đã thông báo trước với gia đình.

Uông Trữ Hạ không giận vì bị tính toán, cô ném ánh mắt sắc lẻm về phía Hứa Cao Lãng, rồi lịch sự mỉm cười với quản gia trước khi bước vào.

Nhà họ Hứa không lớn, không xa hoa với các loại nội thất đắt đỏ, ngược lại đơn giản trang nhã như một gia đình bình dân.

Bầu không khí thoải mái, không gò bó, cùng hương thiên nhiên khiến Uông Trữ Hạ nheo mắt hưởng thụ.

Bên cạnh là câu hỏi của Hứa Cao.

Lãng. “Bố tôi đâu?”

“Ông chủ đang câu cá ở hồ câu với bạn của ngài ấy.”

“Hử? Câu cá?” Hứa Cao Lãng cau mày không hài lòng, kéo Uông Trữ Hạ ngồi xuống ghế sô pha, giải thích. sợ đến bữa tối em mới gặp được bố tôi. Một khi câu cá, phải đến khi có cá dính mồi, bố tôi mới cam lòng về nhà”