Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 137: Tôi không phải Ôn Thế



Uống Trữ Hạ biết Hứa Cao Lãng không có ác ý, han nhận xét khách quan ở vị trí người ngoài, nhưng cô vẫn khó chịu không thể giải thích được,

Vẻ mặt cô tái đi làm Hứa Cao Lãng cau mày suy đoán, đột nhiên nhớ ra điều gì đó. “Không phải em từng hẹn hò với Mục Anh Húc trước đây sao? Em không biết về đứa bé này? Hai người chưa từng gặp qua?” “Hả?” Cô giật mình bàng hoàng, nhận ra thất thổ của bản thân, liền lắc đầu nguầy nguậy. “Không, em không biết chuyện đứa bé” “Sao hôm nay tôi thấy em rất kỳ lạ. Từ khi nhìn thấy đứa bé, em có chút lơ đễnh, thiếu tập trung. Đang suy nghĩ gì vậy?” Trước phản ứng bối rối của cô, hắn nghi ngờ quét mắt nhìn lên xuống Uông Trữ Hạ. “Tôi..” Cô cắn môi tìm cách giải thích.

Hứa Cao Lãng bật cười đầy thông cảm. “Tôi biết em mất kiểm soát cảm xúc vì gặp Mục Anh Húc. Em không cần xấu hổ vì phản ứng này. Đối mặt với tình cũ, ít ai có thể bình tĩnh được” Uông Trữ Hạ cười méo xẹo như chấp nhận cái cớ hắn đưa ra. “Vào thôi, chúng ta đang đứng chắn trước cửa nhà hàng, cản chuyện làm ăn của người ta”

Trước sự thúc giục của Hứa Cao Lãng, cô đi theo sau hắn đến bàn đặt trước. Từng bước chân nặng nề, lòng Uông Trữ Hạ tự lẩm bẩm:

Niệm Nhi, là mẹ nợ con quá nhiều. Mẹ xin lỗi! Mẹ rất xin lỗi!

Nhưng Mục Niệm không nghĩ như vậy, ngay cả khi Uông Trữ Hạ liên tục nói rằng bé nhận nhầm người, bé không hề oán trách cô. Ngược lại, bé suy nghĩ theo cách hiểu của trẻ con. “Bố, mẹ không chịu nhận ra con là vì chủ đáng ghét kia, đúng không? Chú đó de doa mẹ, không cho nhận con, phải không?”

Nhìn vào đôi mắt to tròn trong sáng của Mục Niệm, Mục Anh Húc không thể nói ra sự thật. Anh bắt buộc nói dối, giải thích theo hướng khác. “Đúng vậy, chú đó là ông chủ của mẹ. Nếu ông chủ biết mẹ có con trai lớn như con, nhất định sẽ đuổi khỏi công ty. Mẹ đành phải không nhận ra Mục Niệm.”

Mục Niệm ngây thơ tin tưởng lời bố, bé đưa tay dui hết nước mắt, khuôn mặt nhỏ bé đau khổ cuối cùng cũng nở nụ cười rạng rỡ. “Con biết mẹ sẽ không quên con mà.”

Cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, Mục Anh Húc không biết việc lừa dối Mục Niệm là đúng hay sai, nhưng anh chỉ có thể làm được điều này.

Vừa rồi, anh suýt nói ra sự thật, anh chắc chẳn Uông Trữ Hạ và Hứa Cao Lãng không thể bên nhau, rất đúng điều anh muốn. Nhưng đối mặt với đôi mắt lo lắng của cô, anh đã thỏa hiệp không thể kiểm soát.

Mục Anh Húc đưa Mục Niệm đến nhà hàng đối diện, đặt bé lên ghế và nghiêm túc nói. “Sau này con gặp mẹ và chú đó, con không thể chạy qua tìm mẹ, nhớ chưa?”

Khuôn mặt rạng rỡ niềm vui của Mục Niệm héo đi, bé miễn cưỡng gật đầu, giọng nói tràn đầy hy vọng. “Khi nào mẹ quay về với Niệm Nhi?” “Mẹ con gần đây rất bận rộn công việc. Chúng ta đợi mẹ thêm một thời gian, được không?” “Con không thể lén lút đi gặp mẹ à?” Mục Niệm không từ bỏ hy vọng.

Mục Anh Húc khẽ lắc đầu, bé vốn là đứa trẻ thiểu tình thương nên luôn có ý thức hiểu chuyện hơn những đứa bé khác, lặng lẽ gật đầu, buồn bã đồng ý. “Vâng ạ, con sẽ ngoan ngoãn đợi ngày mẹ quay về với con.”

Uông Trữ Hạ không biết, có hai người đàn ông một lớn một nhỏ vì cô mà lặng lẽ ăn bữa tối với nhau. Bên phía nhà hàng đặt chỗ trước, ban đầu có muốn mời Hứa Cao Lãng ăn bữa com vui vẻ, nhưng hiện tại tâm trí cô quanh quấn tận đâu, cô lơ đăng trong suốt bữa ăn. Ngay cả chiếc váy xinh đẹp mặc trên người cô cũng ủ rũ mang sắc thái u buồn như chủ nhân.

Nhìn Uông Trữ Hạ gây cơm trong bát, ăn trệu trạo như người mất hồn, Hua Cao Lãng cũng mất ngon mà bỏ đũa xuống. Hắn ngập ngừng nói. “Em không thích đồ ăn ở đây, chúng ta đổi nhà hàng khác.”

Câu hỏi thận trọng của hắn làm cô hoàn hồn, nhận ra thất thổ của bản thân, cô nhanh chóng xin lỗi. “Thành thực xin lỗi! Tôi mời anh đi ăn tối nhưng lại mất tập trung, thật khiếm nhã.” Hứa Cao Lãng không phản ứng trước lời xin lỗi, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn xoáy vào cô, toàn thân cô khó chịu kỳ cục.

Uống Trữ Hạ ngượng ngùng cười hỏi. “Làm sao vậy? Làm gì nhìn tôi chăm chăm thế này? Không muốn nhận lời xin lỗi của tôi à?”

Hứa Cao Lãng vẫn im lặng làm tim cô run lên sợ hãi. Cô nhìn lại bản thân, không phát hiện có gi không ổn, bất an chất vấn hắn. “Anh đang nhìn cái gi vậy? Có phải tôi làm dính đồ ăn trên mặt, hay trang phục có vấn đề?”

Hứa Cao Lãng lắc đầu, cau mày. Hắn không để cô suy đoán linh tinh thêm, chậm rãi nói. “Tôi đang nghĩ, tại sao em luôn thận trong khách sáo với tôi. Tôi rất đáng sợ, khiển em sợ hãi?”

Uống Trữ Hạ ngạc nhiên, cô không ngờ rằng lịch sự theo thói quen của mình lại khiến hắn hiểu lầm. “Không, tôi..” “Thậm chí, đôi khi tôi nghĩ rằng em đối xử với Mục Anh Húc tự nhiên hơn là đối xử với tôi” Hứa Cao Lãng không không phán xét tùy tiện, đây là kết luận tổng kết từ quan sát. Giọng điệu hắn có chút chua ngoa và giêu cợt. “Em luôn nói ghét Mục Anh Húc, lúc nào cũng mất bình tĩnh và tức giận với anh ta, nhưng đó là cảm xúc thật trong lòng được bộc lộ tự nhiên. Thú thật, tôi thấy đố kị với Mục Anh Húc.

Tôi không nói không thích lịch sự lễ phép của em, nhưng nếu bớt câu nệ khi đối diện với tôi, sẽ không khiến tôi phải ghen tị với một gã đàn ông”

Uống Trữ Hạ rất ngạc nhiên trước lời nhận xét. Cô luôn dùng thái đo báo đáp ân nhân với Hứa Cao Lãng, không ngờ lại trở thành hiểu lầm..

Cô thừa nhận rằng bản thân quen với việc cẩn thận với người khác, sợ làm mất lòng người khác, sợ đón nhận quá nhiều tình cảm của người khác mà không báo đáp được, thâm tâm cô chưa bao giờ muốn làm phiền Hứa Cao Lãng.

Cô là chân thành kết bạn với hẳn.

Đặt đôi đũa trong tay xuống, Uông Trữ Hạ cắn môi dưới, có điều trong lòng chưa từng nói ra, hôm nay muốn nói hết với Hứa Cao Lãng. Thở nhẹ một hơi, cô từ tổn nói. “Không phải tôi thận trọng hay khách sáo với anh, mà tôi sợ sẽ mất đi một người bạn mà tôi quan tâm yêu quý. Nên đôi khi cử xử của tôi không kìm chế được mà trở nên chỉn chu, cẩn thận trong lo lắng. Tôi đã trải qua cảm giác mất mát một lần, vĩnh viễn không muốn lập lại”

Hứa Cao Lãng sửng sốt, rồi nhận ra. “Ý em là… Ôn Thế?” Hắn hiểu chuyện của Ôn Thế, hiểu được nguyên nhân cô thận trọng, hằn hối hận vì những gì mình vừa nói. “Em không cần giải thích, tôi hiểu.” Hứa Cao Lãng lớn tuổi hơn Uông Trữ Hạ, hiểu về mất mát đau thương giữa con người rất nhiều, hắn thật tâm khuyên nhủ. “Tôi rất vui khi em coi tôi là người bạn quan trọng. Nhưng tôi không phải Ôn Thế, không yếu đuối và cần được bảo vệ, em không cần cẩn thận khi ở trước mặt tôi. Bởi vì, em không nợ tôi.”

Uông Trữ Hạ như nuốt từng lời của hắn, mắt hai người thắng thắn nhìn nhau. Giọng hắn nghiêm nghị và chân thành. “Layla, kể từ khi em chọn bắt đầu lại, em nên mạnh dạn đối mặt với cuộc sống mới. Em không cần gánh vác trách nhiệm không thuộc về em.”

Uông Trữ Hạ cười khổ. Cô không biết mình có còn dũng khí đối mặt với cuộc sống phía trước không, ít nhất hiện tại, có đang nợ rất nhiều người, và đã có người mà cô không còn cơ hội trả nợ.

Bữa ăn kết thúc với chủ đề buồn bã, Uông Trữ Hạ thanh toán hóa đơn, rồi lên xe Hửa Cao Lãng rời đi. Ngay sau đó, một bóng người nhỏ bé kéo tay Mục Anh Húc ra khỏi nhà hàng đối diện.

Mục Niệm nhìn về phía nhà hàng, đầy tò mò. “Bổ, nhà hàng này thật đẹp, chúng ta vào xem nhé.” “Bên trong toàn món xưa cũ dành cho người lớn, không có gì để nhìn. Đi thôi!” Mục Anh Húc dắt bẻ đi, nhưng Mục Niệm ngang bướng trì người lại, dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh, giọng nói ướt sũng như muốn khóc. “Bố, con xem một chút thôi, xem xong sẽ đi ngay. Con muốn đến nơi mà mẹ từng ngồi lại. Con xin bố!” Mục Anh Húc im lặng không đáp. Mắt Mục Niệm bắt đầu ngấn nước, đong đầy khóe mắt, nó không lăn dài trên khuôn mặt, mà cứ long lanh đánh sâu vào lòng Mục Anh Húc.

Cuối cùng, anh thỏa hiệp, thuận theo đà kéo của Mục Niệm đi vào nhà hàng.

Mục Niệm không hấp tấp tìm chỗ ngồi giống mọi lần đi ăn ngoài, bé lễ phép với nhân viên lễ tân, giọng ngô nghê khin người nghe đau lòng. “Chú chỉ cho cháu bàn vừa rồi mà hai vị khách vừa rời đi, được không ạ?” Mục Anh Húc mỉm cười cưng chiều, thuận theo lời con trai. “Mang lên tất cả các món và đồ uống mà cô gái đấy vừa gọi.”