Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 143: Em vẫn chưa quên được anh ta?



Lời nói của Mục Niệm khiến Uông Trữ Hạ bị sốc, trong lòng cô dâng lên cảm giác không thể giải thích được.

Nếu đây là vở kịch lừa gạt, anh ta lợi dụng cả sự ngây thơ của Mục Niệm để thu được lòng tin của cô? Suy xét và sắp đặt tình huống của Mục Anh Húc không phải quá toàn diện rồi hay sao?

Uông Trữ Hạ đắn đo, cuối cùng vẫn hỏi Mục Niệm. “Niệm Nhi, mẹ hỏi, con trả lời thật cho mẹ, được không? Từ lúc mẹ rời đi, con và bố… như thế nào?”

Câu hỏi về cuộc sống của hai bố con trong một năm qua, mất một lúc Mục Niệm mới rõ ràng mẹ hỏi gì. Bé cúi đầu, rớm nước mắt nói. “Con không thích, buồn và không tốt ạ.”

Uông Trữ Hạ hôn lên trán bé, trầm mặc lắng nghe.

“Bố nói mẹ đi công tác rất xa, nên phải xa Niệm Nhi lâu thật lâu. Mẹ không ở nhà với con, những món ông Quách nấu cũng không ngon. Bố thì lén lút uống rượu ngoài ban công vào ban đêm, con biết hết. Chắc chắn bố nhớ mẹ nên buồn. Con cũng nhớ mẹ nhưng không dám khóc nhiều, vì sợ bố buồn hơn.”

Những lời nói ngây ngô, lộn xộn của Mục Niện khiến tội lỗi trong lòng cô càng dày đặc. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm Mục Niệm bị tổn thương, nhưng sự thật là cô đã vô tình tổn thương bé rất nhiều.

Và Mục Anh Húc …

“Sao con biết bố uống rượu vì mẹ? Có thể là vì công việc không tốt nên bố không vui.”

Mục Niệm lắc đầu nói chắc nịch. “Chắc chắn bố uống rượu vì nhớ mẹ. Con nhìn thấy ảnh mẹ trên máy tính bố, nhiều hôm bố cứ ngồi ngắm mẹ, con vào phòng, đứng bên cạnh cũng không phát hiện.”

Uông Trữ Hạ ngạc nhiên, thể hiện của Mục Anh Húc khi không có mặt cô hoàn toàn khác những gì cô đinh ninh trong lòng. Cô chưa từng nghĩ anh thuộc tuýp người sẽ có những hành động như vậy, nhưng trẻ con sẽ ông nói dối.

Ngay khi Uông Trữ Hạ đang bối rối với mớ suy nghĩ rối ren, thì cô thấy Quách Thẩm Ngạn.

Hắn sải bước về phía cô, xấu xa nhìn cô chằm chằm. “Ô, không phải vừa rồi cô Uông nói muốn rời đi sao? Tại sao vẫn chai lì ở đây? Chẳng lẽ tôi phải phát tài xế đến rước cô đi sao?” Giọng điệu kiêu ngạo và tự mãn của Quách Thẩm Ngạn khiến Uông Trữ Hạ khó chịu, ném cái nhìn căm ghét về phía hắn, giọng cô lạnh lùng. “Không phiền anh Quách. Tôi có thể tự đi.”

Uông Trữ Hạ ngồi xổm xuống, hôn hai bên mặt, hôn trán Mục Niệm, giọng nói tràn đầy dịu dàng lưu luyến. “Niệm Nhi, mẹ sẽ tìm thời gian gặp con hôm khác, được không?”

“Vâng ạ. Con yêu mẹ lắm!” Mục Niệm hôn thẳng vào môi Uông trữ Hạ rồi cười khúc khích thích thú.

Xoa tóc bé, cô đứng lên, đảo mắt nhìn Quách Thẩm Ngạn, giọng nói đủ hai người nghe vang lên. “Hai mặt giả tạo!”

Quách Thẩm Ngạn như bị tát vào mặt, nắm đấm siết chặt giận run, nhìn Uông Trữ Hạ đi vào thang máy.

Nhìn cửa thang máy đóng lại, Mục Niệm bĩu môi, cảm thấy Quách Thẩm Ngạn thật chướng mắt, nếu không có hắn làm kỳ đà cản mũi, mẹ đâu có rời đi nhanh như vậy.

Quách Thẩm Ngạn rất thích Mục Niệm, chủ động đưa tay ra thân thiện. “Mục Niệm, để chú dắt vào phòng nhé.”

Mục Niệm hung hăng gạt tay hắn, không giấu giếm sự ghét bỏ, cao ngạo nói. “Con có thể tự đi, không cần chú dắt.”

Nhìn bóng dáng nhỏ bé quày quả đi về phòng bệnh, hắn có chút bực mình nhưng không đặt trong lòng. Dù sao Mục Niệm cũng chỉ là một đứa trẻ, tính cách cứng đầu cứng cổ này rất giống Mục Anh Húc như đúc từ một khuôn.

Mục Niệm vừa thò mặt vào phòng bệnh đã chạy ào đến bên giường, miệng lách chách. “Bố lại đi uống rượu ạ? Bố cứ uống rượu nhiều sẽ hại thận, không sinh em bé với mẹ được nữa đâu.”

Mục Anh Húc đang đưa tay muốn ôm con trai lên giường liền cứng đờ bất động, khóe miệng anh giật giật. “Ai dạy con chuyện này?”

“Ông Quách ạ. Ông bảo con phải khuyên bố, nếu bố hư không nghe lời, bố sẽ ốm, sẽ không sinh được em bé với mẹ, rồi bố chết sớm, mẹ lấy người khác.” Mục Niệm đánh đu trên mép giường, chân đung đưa qua lại, miệng nói không ngừng. “Bố hứa với con sẽ uống ít rượu đi được không ạ? Con không muốn nhìn thấy bố chết.”

“Là do bố không tốt. Bố uống quá nhiều khiến Mục Niệm lo lắng. Bố hứa với con, sẽ không uống rượu nhiều nữa.” Mục Anh Húc từng dặn dò Quách quản gia giảm thời gian xem tivi của Mục Niệm, cuối cùng ông lại nhồi vào đầu bé những thứ gì đây.

“Nhân tiện, ai đã đưa con đến đây?” Mục Anh Húc nhìn ra cửa phòng, không thấy ai vào cùng bé. Anh nhíu mày nghi ngờ thì giọng tự hào của Mục Niệm vang lên.

“Chú Trần đưa con đến bệnh viện, nhưng tự con bấm thang máy một mình.”

Nhìn vẻ mặt đầy háo hức khen ngợi của Mục Niệm, Mục Anh Húc thấy lòng rất dễ chịu, mỉm cười cưng chiều, anh xoa đầu bé. “Mục Niệm của chúng ta ngày càng lớn và dũng cảm. Một mình vào bệnh viện thăm bố, thật can đảm và giỏi.”

Mục Niệm cười toe toét khi được khen ngợi, mắt bé cong lại vì cười khi đặt câu hỏi. “Bố đoán xem vừa nãy con gặp ai ở cửa thang máy?”

“Ai nào?”

“Là mẹ!” Mục Niệm la to tràn đầy vui vẻ, nhưng lại bị sự cô đơn nuốt chửng trong giây tiếp theo. Mẹ nói chuyện với con một lúc rồi phải đi. Ước gì mẹ vĩnh viễn ở bên con.”

Dáng vẻ tủi thân ấm ức của bé làm Mục Anh Húc không biết an ủi dỗ dành thế nào mới hợp lý.

Mục Niệm vốn là trẻ con, cùng lúc suy nghĩ rất nhiều thứ linh tinh không theo thứ tự trong đầu, bé níu tay anh cầu xin. “Bố, bố đuổi việc chú Thẩm Ngạn được không ạ?” Anh sửng sốt, ý tưởng của bé làm anh khó hiểu. “Tại sao? Con không thích chú Thẩm Ngạn?”

Mục Niệm thành thật lắc đầu, trả lời rất nghiêm túc. “Con không thích chú Thẩm Ngạn. Chú ấy ghét mẹ, nói với mẹ toàn điều xấu khiến mẹ không vui bỏ đi. Con ghét chú ấy!”

Lời nói của Mục Niệm chưa kết thúc, Quách Thẩm Ngạn đã quay trở lại phòng, bước chân khựng lại lưỡng lự ở cửa, nghe trọn vẹn lời ghét bỏ của bé.

Mục Anh Húc nhìn Quách Thẩm Ngạn, cười xấu hổ. “A Ngạn, đừng suy nghĩ nhiều. Trẻ con nói không lựa lời là do chưa hiểu chuyện. Cậu đừng giận.”

Mục Niệm không ngờ Quách Thẩm Ngạn sẽ quay về phòng, bản năng khiến bé trèo vội lên giường, chui vào chăn của bố, thò đúng hai mắt ra quan sát hắn. Bé không nghĩ việc ghét chú Thẩm Ngạn có gì sai, nhưng bé biết nói xấu sau lưng người khác là không tốt.

Quách Thẩm Ngạn trực tiếp nghe người khác nói xấu mình, trong lòng rất bực bội tức giận, nhưng bên ngoài hắn vẫn giữ vẻ bình thản, cười nói như không bận tâm. “Được rồi, không cần lo lắng. Là do tôi chưa thể hiện được sự quý mến của mình với Mục Niệm khiến bé chưa hiểu hết về tôi. Không sao, không cần an ủi tôi.”

Trong khi nói, hắn đưa vài tờ giấy cho Mục Anh Húc. “Thủ tục xuất viện đã hoàn tất, cậu có thể ra viện ngay bây giờ. Mục Niệm là chú Trần đưa đến đúng không? Vậy tôi không quấy rầy hai bố con cậu. Tôi đến công ty trước.”

Tận mắt nhìn Quách Thẩm Ngạn bước ra khỏi phòng, Mục Niệm từ trong chăn bò ra, chớp chớp mắt. “Chú Thẩm Ngạn giận con hả bố? Chú ấy bị con ghét nên giận à?”

Mục Anh Húc không biết trả lời như thế nào với cậu con trai nghịch ngợm và lém lỉnh của mình, chỉ biết cảnh cáo. “Lần sau không được nói xấu sau lưng người khác, nghe chưa? Chú Thẩm Ngạn không phải người xấu.”

Mục Niệm phồng má gật đầu, Mục Anh Húc không biết bé có thật sự hiểu lời anh không.

Sau khi Uông Trữ Hạ rời khỏi bệnh viện, cô trực tiếp đến tập đoàn Thánh Hâm. Vừa ra khỏi thang máy đã đụng phải Hứa Cao Lãng đang muốn đi ra ngoài.

Hắn chặn ngay trước mặt cô, chất vấn. “Đêm qua em đi đâu? Sao sáng nay tôi đến đón mà em không có ở nhà? Điện thoại cũng không nghe?”

“Điện thoại?” Uông Trữ Hạ lẩm bẩm, móc điện thoại ra nhìn, phát hiện máy hết pin. Cô vô tội giơ điện thoại lên, vẻ mặt buồn bực giải thích. “Kỳ thật không thể trách tôi, điện thoại hết pin, tôi không để ý”

“Vậy đêm qua em đi đâu? Cả đêm không trở về? Sáng tôi qua nhà từ rất sớm, đã không thấy người.”

Uông Trữ Hạ bị hắn công khai kiểm tra sinh hoạt, trong lòng cô vừa không vui vừa khó xử, cô luôn vô thức cảnh giác nhìn đồng nghiệp đi lại xung quanh.

Tuy nhiên, thái độ Hứa Cao Lãng rất kiên quyết, không định để cô đi dễ dàng nếu chưa nhận được câu trả lời. Uông Trữ Hạ đành hạ giọng nài nỉ. “Quay về văn phòng của anh nói chuyện, được không?”

Trong phòng làm việc, sau khi nghe Uông Trữ Hạ kể lại toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua, Hứa Cao Lãng nặng nề đập tay xuống bàn.

“Cái gì? Hai giờ đêm, em dám một mình ra đường? Lại còn gặp côn đồ chặn đường? Em chán sống hay ngại mạng ( mình sống quá lâu?”

“Không phải tôi vẫn bình an sao?”

Uông Trữ Hạ ngẫm lại cũng thấy bản thân liều mạng, nên trả lời lí nhí không có sức thuyết phục.

“Em thực sự chăm sóc Mục Anh Húc say rượu cả đêm? Em không nghĩ đến anh †a say rượu loạn tính, lợi dụng giở trò đồi bại với em sao?

“Anh ta uống xong là bất tỉnh…” Giọng cô không mấy tự tin.

“Bất tỉnh? Ai là người đánh gục hai gã côn đồ? Người bất tỉnh làm được việc đấy hả?” Hứa Cao Lãng chỉ cần nghĩ đến hậu quả xấu là không ngừng sợ hãi, liên tục trách móc Uông Trữ Hạ. “Sao hôm qua không gọi điện cho tôi? Phụ nữ chân yếu †ay mềm, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao? Layla, em quá thiếu cảnh giác!”

“Không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.” Uông Trữ Hạ vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Mục Anh Húc, anh biết cô nhiều năm như vậy, dù có say anh cũng không có hành động bừa bãi với cô.

Thấy Uông Trữ Hạ lúc này vẫn bảo vệ _ Mục Anh Húc, sắc mặt Hứa Cao Lãng lập tức chìm xuống, nhìn chằm chằm cô, hỏi rõ ràng. “Em chăm sóc anh ta cả đêm, có phải chứng minh bản thân còn quan tâm anh ta? Em vẫn chưa quên được anh ta, hả Layla?”