Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 264: Chữ ghen viết thế nào?



“Cô đừng lừa gạt dư luận. Xin hãy giải đáp giúp chúng tôi.”

Các phóng viên nhao nhao đặt câu hỏi, không ai tin lời giải thích của Uông Trữ Hạ.

Âu Dương Trạch hoảng hốt, vốn tưởng bản thân giúp đỡ bảo vệ được Uông Trữ Hạ, không nghĩ đến khiến cô thêm phiền phức. Hắn mấp máy môi muốn nói thì bị một giọng nói khỏe khoắn đầy ma lực từ phía sau phóng viên dập tắt.

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm chuyện riêng tư của gia đình tôi. Tình cảm của tôi và Hạ Hạ rất tốt.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mục Anh Húc chậm rãi đi tới chỗ Uông Trữ Hạ, không hề liếc mắt nhìn Âu Dương Trạch ở bên cạnh, cứ như hắn không hề tồn tại trong mắt anh. Mục Anh Húc nắm lấy tay Uông Trữ Hạ, các ngón tay đan vào nhau âu yếm, lần đầu tiên truyền thông được chứng kiến nụ cười của anh.

“Chuyện không may của Lộ Thanh Phong không liên quan gì đến chúng tôi, vui lòng không đặt điều vì những suy đoán vô căn cứ. Tôi cảm ơn mọi người đã chú ý đến vấn đề của chúng tôi. Hiện chúng tôi đang thảo luận chọn ngày tốt để tổ chức hôn lễ, hy vọng sẽ nhận được chúc phúc của mọi người.”

Uông Trữ Hạ ngờ ngợ anh cố tình mượn truyền thông để thúc giục cô kết hôn. Mục Anh Húc luôn rất thông minh khéo léo trong ứng xử với truyền thông.

Sau khi Mục Anh Húc uyển chuyển tránh được sự đeo bám của phóng viên, một phần vì mọi người sợ anh trả thù tòa soạn, Uông Trữ Hạ ngồi lên xe với vẻ ngơ ngác. “Chúng ta thực sự sẽ kết hôn?”

Mục Anh Húc coi đó là điều hiển nhiên. “Ngoài tôi ra, em còn muốn kết hôn với người khác?

Cô chớp chớp mắt nhìn anh.

Mục Anh Húc nhìn Uông Trữ Hạ chăm chú rồi cười nguy hiểm. “Loại suy nghĩ ngốc nghếch này bỏ đi, nghe chưa? Ngoại trừ tôi, em không thể gả cho người khác. Kiếp này, kiếp sau và chục kiếp tiếp theo, em đều là của tôi.”

“Anh thật độc đoán!” Uông Trữ Hạ bĩu môi, nhưng mắt cô đong đầy tia sáng hạnh phúc. Nhưng ngay sau đó, Uông Trữ Hạ nghi ngờ hỏi anh. “Sao anh biết em ở đây? Đừng nói anh lại cho người theo dõi kiểm soát em?”

Mục Anh Húc quay sang nhìn cô nghiêm khắc khiến cô chột dạ, giọng nói trở nên lí nhí. “Em biết anh cho người đi theo vì an toàn của em, nhưng cảm giác bị nắm giữ mọi hành vi cử chỉ, em. không quen.”

Tuy nhiên lần này cô đã hiểu lầm, Mục Anh Húc không cử ai theo dõi cô.

“Đàm Hân Nghiên gọi điện cho tôi, bảo nhanh đến bệnh viện đón em. Cô ấy sợ em ra ngoài lâu sẽ gặp rắc rối, cuối cùng lo lắng của cô ấy không thừa.”

Uông Trữ Hạ kinh ngạc, hóa ra là Đàm Hân Nghiên đã nhìn thấy.

“Sao Đàm Hân Nghiên phải ở bệnh viện? Cô ấy bị bệnh à?” Giọng Mục Anh Húc không quá quan tâm vồ vập, đơn giản là thắc mắc.

Uông Trữ Hạ do dự có nên nói cho anh biết hay không. Đàm Hân Nghiên không kể việc này với anh, chắc chắn có suy nghĩ riêng hoặc không muốn mang chuyện gia đình ra để thu lấy quan tâm thương hại của bạn bè.

Cô thầm xin lỗi Đàm Hân Nghiên trong lòng vì không giúp che giấu, dù sao có thể Mục Anh Húc thực sự có cách giúp đỡ.

“A Húc, anh biết Đàm Vu Thịnh không?”

“Ừ, có chuyện gì với thằng bé?”

“Thằng bé bị tim bẩm sinh, đang chữa trị trong bệnh viện đó.”

Uông Trữ Hạ kể chi tiết về tình trạng của Đàm Vu Thịnh, rồi đặc biệt nhấn mạnh. “Chúng ta nếu giúp đỡ được gì cho A Nghiên thì nên giúp. Chứ bao năm qua cô ấy vất vả nhiều rồi. Anh không thấy bộ dạng thằng bé đâu, trông tiều tụy yếu nhớt như cành cây khô. Thương lắm.”

Mục Anh Húc gật đầu. “Đó là điều đương nhiên.”

Anh coi Đàm Hân Nghiên như một người bạn tri kỷ, bất cứ điều gì trợ giúp được, anh luôn sẵn lòng. Anh không có bạn bè làm ngành y, nên muốn trợ giúp cũng cần thời gian giao cho cấp dưới đi làm.

Uông Trữ Hạ hài lòng mỉm cười, im lặng nhìn về phía trước. Cô không hề biết trong đầu Mục Anh Húc đang quay cuồng nghĩ đến người đàn ông đã bảo vệ cô ở bãi gửi xe. Nhớ đến nhận xét của phóng viên, sắc mặt anh sa sầm, giọng chua loét. “Người đàn ông ban nãy là ai?”

“Mục tổng của em sao luôn ghen tuông vậy?” Cô bật cười đùa giỡn.

“Nhanh trả lời tôi.” Anh quát nạt lớn hơn nhưng giọng điệu không hề tức giận.

Anh tin tưởng Uông Trữ Hạ, cho dù dư luận đồn thổi linh tinh, anh vẫn tin tưởng cô. Anh biết cô là mẫu phụ nữ chung tình truyền thống.

Nhìn bộ dạng ghen tuông của anh, Uông Trữ Hạ ngừng trêu chọc, thành thật trả lời. “Đó là bạn học khi em theo học khóa đào tạo ngắn hạn về thiết kế ở nước Z. Nhiều năm rồi không còn liên lạc, em cũng rất ngạc nhiên khi gặp anh ta ở bệnh viện.”

Nhắc đến Âu Dương Trạch, Uông Trữ Hạ vẫn thấy có chút không thể tin được, giọng cô hồ hởi liến thoắng.

“Anh không biết ngày xưa anh ta trông thế nào đâu. Tròn trịa khác hẳn dáng người cao ráo đẹp trai hiện tại. Anh ta là người có năng khiếu nghệ thuật, đầu óc sáng tạo cực phong phú, không nghĩ đến lại thành bác sĩ làm công việc cứu người ở một bệnh viện trong nước. Hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của em..”

Liếc thấy vẻ mặt đen kịt u uất của Mục Anh Húc, cô nhanh trí xoay chuyển đề tài sang hướng khác.

“Anh ta có quen chuyên gia nước ngoài chuyên điều trị bệnh tim bẩm sinh. Đặc biệt bệnh viện bên đó có nhiều nguồn tim với nhóm máu phù hợp hơn. Nếu có thời gian, hãy cùng em thuyết phục Đàm Hân Nghiên sớm đưa em trai ra nước ngoài điều trị. Càng sớm càng tốt.”

Mục Anh Húc biết việc Âu Dương Trạch giới thiệu, anh ngược lại là nghi ngờ. “Nhân phẩm của bạn học cũ có đáng tin không? Chuyên gia về tim đó không phải lừa đảo hay rởm chứ? Bệnh tim di chuyển bằng máy bay nhiều lần không tốt đâu.”

Thấy anh và Đàm Hân Nghiên có cùng câu hỏi, Uông Trữ Hạ bất đắc dĩ thở dài. “Âu Dương Trạch mà em biết tính cách đơn giản, không sân si vụ lợi.

Hồi trước, anh ta chưa từng nói dối em.

Đó là mẫu người chính trực. Em tin người anh ấy quen biết và đề cử, sẽ không có vấn đề gì.”

Mục Anh Húc không thích cô khen ngợi bất kỳ gã đàn ông nào, anh sẵng giọng nói lẫy. “Vậy thì cứ tin theo nhận định của em”

Như chưa đủ, Uông Trữ Hạ còn cố ý thông báo. “Em sẽ không ăn tối với hai bố con ngày mai. Em có hẹn ăn tối với Âu Dương Trạch”

“Cái gì?”

“Đáng nhẽ là ban nãy đi ăn nhưng do gặp phiền phức với phóng viên, bọn em đổi sang ngày mai.”

Mục Anh Húc đạp phanh đột ngột, quay sang trừng mắt nhìn cô bất mãn.

“Hôm nay hai người mới gặp lại, sao đã hẹn hò ăn tối? Anh ta chỉ là bạn học cũ, quan hệ tốt đến mức phải ăn mừng cùng nhau?”

Cô biết anh đã hiểu lầm, nhanh chóng giải thích, vừa nói vừa vuốt ve tay anh để trấn an cảm xúc nóng giận.

“Em mời anh ta ăn tối không phải để ăn mừng hội ngộ với bạn cũ, mà để cảm ơn anh ta đã giới thiệu một bác sĩ có chuyên môn về bệnh tim bẩm sinh ở nước ngoài cho A nghiên.”

“Muốn cảm ơn cũng là Đàm Hân Nghiên phải làm. Liên quan gì em?”

Mục Anh Húc vẫn vẻ mặt không vui, nghĩ bữa cơm này không nhất định phải mời.

Nhìn anh đột ngột giở tính trẻ con hờn lẫy, cô muốn cười mà không dám, đành thỏa hiệp. “Được rồi, để anh yên tâm, em sẽ gọi Đàm Hân Nghiên đi cùng. Tiện thể giới thiệu hai bên quen biết luôn.”

“Không. Tôi cũng đi ăn.” Giọng anh chắc nịch, dứt khoát và quyết đoán.

Đòi hỏi của anh làm cô xấu hổ, kiên nhẫn khuyên nhủ. “Anh không liên quan gì chuyện này, anh đi sẽ khiến mọi người gượng gạo. Có Đàm Hân Nghiên ở đó, anh còn sợ ai bắt mất em?”