Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 270: Đàm Hân Nghiên rời đi



Trợ lý Tiêu Tử Du nhìn Cao Trữ Mộc vênh váo cầm chi phiếu ra khỏi phòng, trong lòng lo lắng nói.

“Chị Uông, chị không sợ chị ta lấy hết tiền của công ty?”

“Chị ta sẽ không ngu ngốc đến thế đầu. Chúng ta chỉ cần chờ cá cắn câu.”

Bên phía Uông Trữ Hạ thì giăng lưới chờ con mồi. Phía bệnh viện, Âu Dương Trạch đã liên hệ với chuyên gia bệnh tim ở nước ngoài, Đàm Vu Thịnh có thể lập tức điều trị.

Uông Trữ Hạ không biết chuyện này, cô đến bệnh viện thăm hai chị em như mọi lần, nhưng tình cờ gặp Âu Dương Trạch ngoài hành lang. Hắn nhìn giỏ hoa quả trong tay cô, lập tức suy đoán được.

“Cô muốn gặp Đàm Vu Thịnh? Họ xuất viện và sắp xếp ra nước ngoài phẫu thuật rồi.”

“Ra nước ngoài? Sao tôi không nghe thấy A Nghiên nói gì?”

Thấy vẻ thất vọng của cô, hắn không nỡ để cô buồn, liền đề nghị. “Để tôi đưa cô ra sân bay. Giờ đi ngay vẫn còn kịp”

Tại sân bay. Đàm Hân Nghiên cầm vé trên tay, đứng cùng em trai đợi đến giờ. Cô đột nghe thấy tên mình trong tiếng hét gọi, vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Uông Trữ Hạ đang chạy nhanh về phía này.

Uông Trữ Hạ đến gần thở dốc, lên tiếng trách móc. “Cô muốn đi cũng không bảo tôi một tiếng. Bạn bè như thế là tôi không vui đâu.”

“Tôi dự định trước khi lên máy bay sẽ gọi điện tạm biệt cô.” Đàm Hân Nghiên mỉm cười xin lỗi. Nhưng sự thật là cô không hề có ý định nói chuyện này với Uông Trữ Hạ, người duy nhất cô thông báo là Mục Anh Húc, nhưng anh không đến tiễn.

Việc không vui này khiến cô không còn tâm trạng gọi cho bất kỳ ai.

Ngược lại là Uông Trữ Hạ, tình cảm và nhiệt tình đến mức không ai muốn cô tiễn, cô cũng đến gặp mặt cho bằng được. Cô thở phào nhẹ nhõm, cười tươi với Đàm Hân Nghiên.

“Cũng may Âu Dương Trạch nói cho tôi biết thời gian bay của cô, nếu không tôi thật sự không đến kịp để từ biệt.”

“Đừng nói như vĩnh viễn không gặp lại.” Đàm Hân Nghiên cười nhẹ. “Đợi A Thịnh phẫu thuật thành công, điều trị hồi phục sức khỏe, chúng tôi sẽ quay về nước. Đừng quên trường đào tạo của tôi vẫn còn cần cô đến thiết kế. Sự nghiệp đặt tại thành phố A, tôi còn đi đâu được nữa.”

Sự nghiệp mà Đàm Hân nghiên đặt trụ sở và bỏ vốn đầu tư đều nằm ở thành phố A, cô không thể rút cũng không thể bàn lùi. Việc Đàm Hân Nghiên sẽ quay lại thành phố A là chuyện chắc chắn.

Uông Trữ Hạ nhìn hai chị em đi vào cửa soát vé, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, cô hy vọng Đàm Vu Thịnh sớm khỏe mạnh.

Một bàn tay đặt lên vai cô, vỗ nhẹ an ủi. “Cô yên tâm, kỹ thuật và chuyên môn bên đó rất tốt, thằng bé sẽ không sao đầu.”

Cô xoay người, bắt gặp ánh mắt động viên của Âu Dương Trạch, cô biết hắn hiểu lầm nên giải thích. “Tôi tin tưởng Đàm Vu Thịnh sẽ sớm lành bệnh, chỉ là A Nghiên đột ngột rời đi nên không tránh khỏi có chút hụt hẫng.”

Âu Dương Trạch hiểu bản chất lương thiện và sống tình của của cô, nên rất rõ tâm tình lúc này của Uông Trữ Hạ, gật đầu khuyên nhủ. “Có duyên sẽ gặp lại. Giống như hai chúng ta, ai có thể nghĩ rằng sau bao nhiêu năm vẫn có thể gặp nhau ở thành phố này. Đây là duyên phận ông trời sắp đặt.”

“Anh cũng có lúc ăn nói phóng đại thế này?”

Uông Trữ Hạ bật cười, không để tâm câu nói của hắn, đưa ra đề nghị. “Cảm ơn anh đã đưa tôi ra sân bay kịp giờ. Cho phép tôi mời anh ăn tối.”

Sau khi rời sân bay, Uông Trữ Hạ chọn một nhà hàng không lớn nhưng khung cảnh bình dị và nổi tiếng về sạch sẽ, phù hợp với nghề bác sĩ của Âu Dương Trạch.

Nhìn Âu Dương Trạch không khách sáo, ăn uống tự nhiên, không hề kén chọn các món ăn trước mặt, cô cảm thấy thú vị nên nghiêng đầu nhìn hắn nhiều hơn.

Một thoáng buồn, một chút lặng trong đáy mắt Uông Trữ Hạ khiến Âu Dương Trạch không thể giả bộ không nhận ra. Hắn ngẩng đầu, ngập ngừng hỏi.

“Sao lại nhìn tôi mà không ăn? Có phải thấy bộ dạng tham ăn của tôi buồn cười lắm hả?”

Nụ cười của Uông Trữ Hạ nhẹ nhàng, vấn vương trong lòng cũng được cẩn thận cất vào tim. “Tôi chỉ không nghĩ anh sẽ ăn ở một nhà hàng nhỏ và bình thường như vậy.”

“Cô nghĩ tôi hách dịch khó gần?”

Uông Trữ Hạ biết hắn cố tình hỏi khó, nụ cười của cô không tắt, chậm rãi lắc đầu. “Tôi đơn giản nhớ đến một người bạn cũng là bác sĩ. Đa số các bác sĩ đều có tính sạch sẽ vì nghề nghiệp. Hóa ra ngoài người bạn kia, vẫn có người giống anh ấy.”

Âu Dương Trạch không tìm thấy sự chán ghét trong mắt cô, hắn biết cô không ghét tính ưa sạch sẽ của bác sĩ. Hắn giải thích. “Tôi vốn có chút bệnh về sạch sẽ thật, vì tôi thường cầm dao mổ hàng ngày. Nhưng khi ăn sẽ không kén chọn. Đặc biệt hôm nay là cô khao, dĩ nhiên tôi phải cho cô mặt mũi mà ăn sạch bách đồ ăn chứ.”

Hắn nháy mắt trêu làm Uông Trữ Hạ cười khanh khách. “Đúng đúng, phải cảm ơn bác sĩ Âu Dương giữ thể diện cho tôi.”

Hai người bật cười, vui vẻ dùng cơm với nhau.

Trong trung tâm mua sắm cách nhà hàng nơi hai người ăn tối không xa, chân của Lâm Mộng Như và thư ký Trần Hiên tê cứng vì mỏi. Trần Hiên nhăn nhó cầu xin. “Tình yêu, tôi thấy rất nhiều chiếc đầm hợp với em, sao không chọn một chiếc để mặc thử. Chứ đi ngắm nhìn suốt, sao biết hợp hay không?”

“Mấy bộ anh thích chắc chắn không hợp khí chất của em.” Lâm Mộng Như bĩu môi, ghì chặt tay hắn kéo đi, không cho thương lượng.

Để chuẩn bị cho việc làm phù dâu trong đám cưới Uông Trữ Hạ, tan làm hôm nay cô đã cố tình kéo Trần Hiên đi chọn lễ phục.

Là phù rể của Mục Anh Húc, Trần Hiên đương nhiên cũng cần chọn một bộ đồ phù hợp, hai người dạo qua rất nhiều cửa hàng, xem xét nhiều trang phục nhưng vẫn không chọn được một bộ ưng ý.

Ngay khi Lâm Mộng Như chuẩn bị rời trung tâm mua sắm vì thất vọng, một chiếc váy màu vàng hoàng yến đã thu hút mắt cô.

“A Hiên, anh thấy váy kia thế nào?”

Thư ký Trần Hiên nhìn vê hướng cô chỉ, mày xoắn chặt khi thấy kiểu dáng quá ít vải, đặc biệt phân ngực. Hắn đắn đo vài giây, vẫn nói ra suy nghĩ thật lòng. “Có nhất thiết mua một chiếc đầm nghèo vải thế không?”

“Ý anh là gì?” Lâm Mộng Như bối rối không hiểu ý hắn.

Trần Hiên ghé vào tai cô nói nhỏ: “Bởi vì tôi sẽ ghen.”

Lâm Mộng Như mặt đỏ bừng, đảo mắt qua nơi khác, tránh ánh mắt nóng rực của hắn, lúc này cô mới nhận ra phần ngực váy đúng là hơi hở hang. Cô bĩu môi nhấm nhẳng. “Mặc kệ anh.”

Cô quay sang gọi nhân viên bán hàng. “Xin lỗi, lấy giùm tôi chiếc váy này. Tôi muốn thử.”

Tuy Trân Hiên không thích nhưng hắn cũng không cấm đoán cô.

Thời điểm Lâm Mộng Như xinh đẹp bước ra, Trần Hiên lén thở phào trong lòng, hóa ra cổ áo không khoét sâu như hắn tưởng tượng.

“Thế nào?” Cô nháy mắt hỏi.

Trần Hiên muốn giả vờ tức giận chê bai, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hồi hộp rất con gái của Lâm Mộng Như, cuối cùng đành gật đầu nói thật lòng. “Tôi thực sự sẽ phải kè kè bên em suốt buổi kết hôn mất thôi. Ong bướm sẽ bắt công chúa của tôi mất.”

Hắn vừa dứt lời, cô đã kiễng chân và hôn lên má hắn, giọng nói nịnh nọt.

“Em lấy chiếc váy này nhé?”

Không để cô quay người chạy mất, Trần Hiên bắt lấy vòng eo nhỏ, bỏ qua hai đôi mắt tròn xoe của nhân viên bán hàng, hắn cúi xuống cưỡng ép cô thừa nhận nụ hôn thật dài.

Nếu có nhân viên Mục thị ở đây, mọi người đều sẽ ngỡ ngàng vì thư ký cáo già Trân Hiên hóa ra cũng là một người đàn ông có ham muốn canh giữ món đồ yêu thích.

Giữa răng môi quyện lấy hơi thở đứt quãng, giọng Trần Hiên khàn khàn kìm nén. “Như ý em.”