Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 273: Bắt tay với chủ nợ



Vẻ mặt đáng thương của Cao Trữ Mộc thuyết phục được mọi người, ai cũng đều cho rằng đồng nghiệp nam cố ý hãm hại ả, nên dùng sức kìm kẹp hắn hơn.

“Phạm pháp thì phải chịu tội, anh còn muốn vu oan cho đồng nghiệp, thật đáng ghét khi từng làm việc chung với anh.”

“Đàn ông đàn ang, sao lại xé áo của phụ nữ hả? Anh thật kinh khủng.”

“Ăn chặn tiền của công ty, anh đợi cảnh sát đến điều tra đi.”

“Gắp lửa bỏ tay người? Ôi trời, anh quá đáng sợ.”

Mỗi người một lời, vây quanh bảo vệ Cao Trữ Mộc, sỉ vả hắn không thương tiếc.

Nhìn phản ứng của mọi người, hắn mắng chửi thật to. “Cao Trữ Mộc, cô dám giở trò với tôi, sẽ chết không tử tế!”

Giữa những lời mắng mỏ ngày càng gay gắt, hắn bị ném ra khỏi công ty.

Lúc này Uông Trữ Hạ mới chậm rãi đến gần, nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thương tâm của Cao Trữ Mộc, cô dịu dàng nói. “Được rồi, sẽ không có chuyện gì rồi. Chúng ta còn rất nhiều việc để khắc phục hậu quả, cùng cố gắng lên.”

Thấy Uông Trữ Hạ không nghi ngờ, Cao Trữ Mộc yên tâm gật đầu, trở lại chỗ ngồi làm việc.

Thật ra, Cao Trữ Mộc trong lòng biết rõ Uông Trữ Hạ không tin tưởng ả 100%. Dù sao, đang yên đang lành, tên ngu ngốc kia lại đổ vấy lên đầu å, người bình thường sẽ sinh nghi. Có thể Uông Trữ Hã sẽ tìm gặp riêng tên ngu ngốc kia sau lưng ả, nên ả bắt buộc giả ngu, nhất định cắn chặt nhận định không biết gì về việc này.

Trong văn phòng, trợ lý Tiêu Tử Du tức giận nói. “Chị Uông, mọi chuyện đã kết thúc, sao chị không vạch trần chị ta? Nhân chứng ngay trước mặt.”

Uông Trữ Hạ thở dài lắc đầu. “Nếu chị ta phủ nhận, kiên quyết nói anh ta đổ lỗi cho mình, việc này không thể gấp gáp ngay được. Chắc chắn hai người có thỏa thuận sau lưng. Chúng ta không nên nóng vội.”

“Vậy lần này để chị ta chạy thoát thế sao?” Trợ lý không cam lòng, nghiến răng nói. “Chị ta bòn rút tiền của công ty, em chỉ muốn tống cổ chị ta đi thôi.”

Điều Uông Trữ Hạ muốn không phải là kết quả đơn giản như vậy.

Vừa gõ ngón tay lên bàn, cô vừa trầm ngâm nói. “Yên tâm, tôi sẽ không để chị ta thoát tội đơn giản như vậy. Vì chị ta muốn chơi, hãy cùng vui đùa thỏa mãn chị ta. Tôi muốn xem Cao Trữ Mộc còn quân cờ nào.”

Cao Trữ Mộc không ngờ Uông Trữ Hạ lại kiểm tra toàn bộ các dự án và công việc từ ngày cô nhờ ả quản lý đến nay. Mọi doạt động của ả bắt đầu bị bó chân bó tay, không thể bòn rút thêm đồng nào từ công ty. Dự án bị tráo đổi nguyên liệu là Cao Trữ Mộc phụ trách, ả phải giám sát toàn bộ quá trình khắc phục hậu quả. Hằng ngày, ả đi theo các công nhân sửa chữa trang trí từ sáng đến khi tan làm.

Mang theo cơ thể rã rượi về Mục gia, Cao Trữ Mộc nhận được cuộc gọi từ số lạ ngay cổng vào. Ả hoảng loạn đi vội về phòng, va phải dì Phương cũng không chú ý.

Sập mạnh cửa phòng, ả thở hổn hển, tim đập nhanh vì sợ, ngón tay bấm kết nối máy. “A lô.”

“Cô Cao, chúng tôi đã nhận được tiền, nhưng cô định giao số tiền còn lại cho chúng tôi khi nào? Đã qua ba hôm rồi, không thấy cô đả động gì.”

Áp lực từ phía đối phương đè ép xuống khiến ả đau đầu, Cao Trữ Mộc hít vào thở ra để kìm nén không gào thét. Ả bây giờ là con nợ, điểm yếu bị họ nắm trong tay, ả chỉ có cách nhún nhường. “Các anh phải cho tôi thời gian gom tiền. Nếu thúc ép quá, cả hai bên đều không có lợi. Không phải tôi không trả tiền, mà là chưa xoay đủ.”

Cao Trữ Mộc không thể đưa ra chính xác thời hạn trả tiền, chỉ có thể lươn lẹo van xin lòng thương hại của đối phương.

“Được, chúng tôi cho cô thêm thời gian” Ngạc nhiên là lần này đối phương không cưỡng ép dọa nạt, ngược lại còn hiến kế cho ả. “Cô Cao, vì số tiền gốc, để tôi chỉ cho cô cách có tiền nhanh nhất và dễ dàng.”

“Cách gì?” Cao Trữ Mộc nghi hoặc, hỏi lại với giọng thiếu tin tưởng.

“Cách này chỉ cô mới thực hiện được, và sẽ không có bất kỳ ai nghi ngờ.”

“Đừng dài dòng! Nói đi.”

“Cô làm như thế này… đúng, sau đó…”

Ý tưởng quá mạo hiểm và táo tợn, Cao Trữ Mộc há hốc miệng không nói lên lời. Tuy trước đây ra làm nhiều điều ác, nhưng lâu nay đóng vai ngoan hiền, ả quên mất bản chất thâm độc bên trong, bây giờ được đối phương khai sáng, å chợt nhận ra bản thân thật ngu ngốc khi không nghĩ đến phương pháp hữu hiệu này.

Đối phương đưa ra điều khoản hợp tác. “Cô Cao, nếu cô hợp tác với chúng tôi, những khoản nợ của cô sẽ được xóa sạch, phần còn lại sẽ chia đôi. Cô nghĩ sao? Vừa có tiền vừa hạ được cái gai trong mắt.”

Cao Trữ Mộc nói không động tâm là sai, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Ả chần chừ. “Anh cho tôi duy nghĩ thêm hai ngày. Tôi quyết định xong sẽ chủ động liên lạc.”

Đối phương cười khùng khục nham hiểm. “Không thành vấn đề. Cô quyết định sớm chừng nào tốt chừng đó. Kiên nhẫn của chúng tôi có giới hạn. Tiền của bọn này không bao giờ đứng im một chỗ trong thời gian dài.”

“Tôi hiểu.” Cao Trữ Mộc hiểu đối phương ám chỉ đến việc lãi mẹ đẻ lãi con, å mím môi tắt điện thoại.

Mục Anh Húc quay về sau chuyến công tác, nhận ra tâm trạng Uông Trữ Hạ xuống dốc. Sau nhiều lần năn nỉ cưỡng ép, anh cũng tìm hiểu được nguyên nhân.

“Tôi đã để lại giấy nhắn cho em trong phòng. Em không thấy?” “Anh để lúc nào?”

“Tôi có quay về nhà lấy đồ đạc, để trên tủ đầu giường. Lúc đó em đi làm rồi. Có phải nó bị rơi xuống gầm giường không?”

Phòng riêng của cô và Mục Anh Húc luôn được người làm dọn dẹp sạch sẽ, nếu có đồ vật rơi trên sàn, đặc biệt là giấy ghi chú, người làm sẽ báo lại với cô ngay. Trong đầu Uông Trữ Hạ nảy ra suy đoán, sau đó cô nhanh chóng cất tạm đi.

Khuôn mặt bình tĩnh của Mục Anh Húc cùng nhân phẩm lâu nay của anh đủ khiến cô tin tưởng, Uông Trữ Hạ không còn băn khoăn việc này nữa.

Ngày cưới đến gần, Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc đã chuẩn bị cho hôn lễ trong suốt thời gian dài. Lần kết hôn này khác hai lần trước, Uông Trữ Hạ muốn đến bệnh viện khám sức khỏe trước khi kết hôn. Mục Anh Húc nói không cần, nhưng không thay đổi được quyết định của cô. .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Sau khi kiểm tra tất cả các hạng mục, sắc mặt Uông Trữ Hạ không giảm bớt lo lắng. Mục Anh Húc không khỏi khoác vai cô, mỉm cười hỏi. “Trông em không được khỏe. Có phải đang giấu anh chuyện gì không?”

“Em… bất an…” Uông Trữ Hạ cắn môi, do dự mất một lúc nới nói ra điều trong lòng với giọng thận trọng. “Nếu.. em không thể sinh con được nữa thì sao?”

Lần sảy thai đã ảnh hưởng rất lớn đến thân thể Uông Trữ Hạ, thậm chí bác sĩ đã dự đoán xác suất mang thai rất thấp. Mục Anh Húc không dám nói với cô điều này. Nhưng bằng bản năng của phụ nữ, Uông Trữ Hạ có thể cảm nhận về cơ thể và suy đoán những khả năng xấu có thể xảy ra, nên đây đã trở thành nút thắt trái tim cô trong thời gian qua.

Mục Anh Húc không hy vọng cô sẽ lo lắng ảnh hưởng sức khỏe, nếu Uông Trữ Hạ không nhắc lại vào hôm nay, anh thực sự đã quên mất.

Tuy nhiên, anh không bận tâm.

“Chúng ta thật sự không thể có con, cũng đâu ảnh hưởng đến hạnh phúc của gia đình mình. Không phải chúng ta đã có Niệm Nhi, một đứa bé thông minh sao? Cưng chiêu một mình nó, không phải tốt hơn sao?”

Mục Anh Húc không ngừng an ủi cô, chuyển hướng đề tài sang hướng khác. “Nếu lại sinh thêm một bé trai, tôi sẽ có thêm hai đối thủ tranh giành em.

Phải chiến đấu với con ruột để giành vợ, cũng vất vả lắm đấy, em biết không hả?”

Uông Trữ Hạ bật cười xấu hổ trước lời nói đùa giỡn của anh, áp lực trong tim từ đó được xoa dịu rất nhiều. Cô đưa tay muốn nắm tay anh nhưng điện thoại đột ngột đổ chuông.

Anh bắt máy ngay trước mặt cô, là thư ký Trần Hiên gọi.

“Mục tổng, hai người đã kiểm tra xong chưa?”

“Xong rồi. Có chuyện gì?” Mục Anh Húc hờ hững trả lời, tay gạt vài sợi tóc mai cài ra sau tai giúp Uông Trữ Hạ.

“Đối tác đột xuất thay đổi thời gian gặp mặt, muốn hỏi anh có thể hẹn thảo luận trong khoảng ba mươi phút nữa không?”

“Ba mươi phút? Tại sao phải gấp như vậy?” Mục Anh Húc nhíu mày không vui, anh vô thức nhìn sang Uông Trữ Hạ.

Uông Trữ Hạ là người thông minh, chỉ nghe được lời anh nói và quan sát biểu hiện thay đổi rất nhỏ trên mặt anh, đã đoán được nội dung cuộc gọi. Cô vui vẻ nói. “Anh có việc gấp ở công ty thì đi trước đi. Em có thể tự lo được.”

Mục Anh Húc rất thích tính cách không mè nheo này, anh cúi đầu hôn lên trán cô, không bận tâm các ánh mắt tò mò xung quanh, cẩn thận dặn dò. “Về nhà cẩn thận, Có gì thì gọi điện cho tôi.”

Cô đỏ mặt đẩy người anh, nhưng trong lòng thì thích thú khi được anh âu yếm.

Mặc dù Uông Trữ Hạ tự tin cô có thể tự đi, nhưng cô quên mất bản thân là kẻ mù đường. Cô loay hoay giữa các hành lang trắng toát giống nhau, đột xuất chưa nhớ được đi hướng nào sẽ tới thang máy.

Ngay khi cô như một con ruồi mất đầu xoay tròn, một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng.

“Cô có cần giúp đỡ không?”