Hành Trình Sủng Thê

Chương 54: Vinh dự hồi phủ



Edit: windy

“Bệ hạ, hôm nay vi thần muốn mặc trực cư này về phủ, xin bệ hạ ân chuẩn…”

Thấy Tiêu Vãn chưa mặc quan phục, Sở Thiên Duyệt hơi hơi ngẩn ra. Một lát sau, bà mới tỉ mỉ đánh giá Tiêu Vãn tuấn lãng phi phàm, cười nói: “Bộ áo bào này kiểu dáng rất mới, giống như có chút tương tự với khúc cư, lại thay đổi thành khúc cư có dáng vẻ mềm mại thướt tha, có vẻ thần kì đoan trang đẹp đẽ. Không biết là ai lại có tay nghề tốt như vậy, còn thêu lên mấy đóa hoa mai trông rất sống động?”

Kì thật hôm qua, phục sức Tiêu Vãn mới mẻ độc đáo đã nổi bật ở trong đám người, chỉ là sau đó bà càng kinh ngạc với tài hoa của Tiêu Vãn, đã xem nhẹ y phục đoan trang này. Bây giờ càng nhìn Tiêu Vãn càng thấy thuận mắt, Sở Thiên Duyệt không khỏi khen vài câu.

Tiêu Vãn cung kính đáp lại: “Đây là trúc cư phu lang Tạ thị của vi thần may cho, mẫu thân hắn đã từng thiết kế ra khúc cư, Tạ Hân Toàn.”

“Tạ Hân Toàn…? Thảo nào trông quen mắt như thế, hóa ra là Tạ Ký y phô sao.” Nhớ tới trước kia, Sở Thiên Duyệt khẽ thở dài, “Thiết kế khúc cư năm đó của Tạ Hân Toàn từng khiến Trẫm kinh diễm vô cùng, không nghĩ tới trực cư sau khi sửa lại vẫn giữ được ưu điểm của khúc cư, lại thay đổi không ít, quả thật làm cho mắt người ta sáng lên.”

Thấy Sở Thiên Duyệt cảm thấy hứng thú, trong lòng Tiêu Vãn khẽ động, không khỏi tự tiến cử: “Bệ hạ, Tạ Ký y phô đã khai trương mở lại, nếu người thích phong cách của trực cư, vi thần có thể đặc biệt may cho người một bộ.”

Đoán được chủ ý của Tiêu Vãn, Sở Thiên Duyệt gật đầu cười nhẹ: “Được, mấy năm gần đây áo váy với áo cánh đã làm Trẫm mặc thấy chán rồi, là lúc nên đổi một bộ mới rồi. Trẫm, cực kì chờ mong.”

Không nghĩ tới Sở Thiên Duyệt đáp ứng sảng khoái như vậy, Tiêu Vãn vui vẻ nói: “Nhất định không phụ kì vọng của bệ hạ!”

Giờ Tỵ, Lễ bộ thượng thư Thôi Minh Ngọc đến ngoài cửa đông Trường An, đem bảng vàng lần thi này treo trên vách tường. Bảng vàng cao tầm nửa người, dài mười chín mét, trên giấy vàng là nét chữ rồng bay phượng múa của đương kim Nữ hoàng Sở Thiên Duyệt, góc phải bên dưới là con dấu càng quyền uy hơn. “Hoàng đế chi bảo”, chứng minh tính xác thực và hữu hiệu.

Trong nháy mắt bảng vàng được treo lên, ngoài cửa Trường An ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào. Tất cả dân chúng đều vây quanh trước bảng vàng, ngửa đầu nhìn danh sách tam giáp, nhưng sau khi nhìn thấy hai chữ “Tiêu Vãn” cao cao tại thượng, toàn bộ ngây ra như phỗng, nhất là đám thí sinh thi trượt thi hội xong đang chờ xem Tiêu Vãn xấu mặt.

Lần này chỉ có 130 danh sĩ lọt tam giáp, học tập bao năm ít nhất cũng có một lần nằm trong danh sách tam giáp, có thể thấy đề thi năm nay cực kì khó. Nhưng, Tiêu Vãn là kẻ vô dụng trong kinh thành chẳng những có tên trong bảng vàng, lại còn là tân khoa Trạng Nguyên?

Bệ hạ xác định không viết sai tên chứ?

“Tân khoa Trạng Nguyên đến!” Theo tiếng hô của thị vệ, đám người chen chúc chậm rãi chia ra hai bên. Bọn họ tò mò duỗi cổ ra, chỉ thấy bóng dáng y phục trắng thuần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Tư thế oai hùng y phục trắng thuần, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, da thịt trắng nõn, môi đỏ thắm như lửa. Tóc đen như thác nước được búi lên cao, rõ ràng chỉ cài một cây trâm hồng đàn đơn giản, lại cực kì tôn lên gương mặt tuấn tú oai hùng hiên ngang của nàng, lộ ra vẻ kiên nghị và lạnh lùng, lại cực kì tươi đẹp.

“Kẻ vô dụng nhất kinh thành mà lại trở thành Trạng Nguyên?”

Không biết là ai hô to một câu, đám người vừa mới trật tự ngay ngắn nháy mắt xao động. Mọi người ngươi tranh ta cướp muốn xem xem có phải thật sự là Tiêu Vãn không, chỉ thấy hàng đầu tiên có một hài tử bị đám người chen chúc đẩy ra ngoài, thất tha thất thểu ngã ngồi trên mặt đất.

Thân thể nhỏ gầy nhất thời không đứng dậy nổi, phụ thân hài tử thấy thế, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, vội vàng chạy lên. Nhưng đã quá trễ, trong nháy mắt hắn nhào lên, bạch mã của Tiêu Vãn đã tới gần trong gang tấc.

Vó ngựa chạy như điên, cuồn cuộn nổi lên từng đợt bụi đất, mắt thấy sắp có thảm kịch, đám người xôn xao như bị định thân, toàn bộ dừng động tác lại. Bọn họ kích động nín thở, có người nhát gan còn nhắm hai mắt lại.

“Hí” tại lúc vó ngựa sắp bước lên trên người hai phụ tử kia, ánh mắt Tiêu Vãn liền ngưng lại, hai tay kéo mạnh dây cương, cuối cùng chỉ trong gang tấc, mạnh mẽ thay đổi nơi vó ngựa đặt xuống.

Con ngựa phi nước đại bất thình lình bị kéo lại nháy mắt kinh ngạc. Trong khoảnh khắc, chân trước giơ lên cao, nó bị đau ngửa đầu hí dài, giận mà luống cuống.

Đúng lúc này, Tiêu Vãn nhẹ nhàng vỗ lên lưng con ngựa, sau đó kéo dây cương, xoay một vòng tròn hoàn mỹ, dừng con ngựa lại tại chỗ.

Nam tử ôm hài tử, giờ phút này còn chưa thể hoàn hồn lại từ trong kinh hãi, mà vẻ mặt ngây ngốc nhìn tư thế anh hùng hiên ngang của Tiêu Vãn.

Gió nhẹ thổi bay vạt áo của Tiêu Vãn, đóa hoa mai thêu trên vạt áo tung bay, giống như bông hoa mai duy nhất đứng giữa trời đông giá lạnh, thanh nhã mà quý giá. Đường cong ấm áp chiếu lên mái tóc đen, viền vàng khiến mọi người kinh diễm, trong nháy mắt làm cho cả Trường An như sáng ngời.

Trấn an ngựa xong, Tiêu Vãn cúi xuống nhìn nam tử đang bị dọa ngốc vuốt cằm mỉm cười, lại quan tâm hỏi han vết thương của hài tử. Thấy hài tử chỉ bị xước tay, trái tim lơ lửng của Tiêu Vãn mới hạ xuống. Nhưng rất nhanh, khi thấy mảnh vải vụn trong tay đứa nhỏ, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn một vòng, cuối cùng dừng trên một nữ tử quen thuộc.

Thấy Lý Nhược Hoa lén lút trốn trong đám người muốn chạy, Tiêu Vãn ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng mở miệng, khinh thường nói: "Lý tiểu thư, trong kỳ thi ngươi đã bại dưới tay ta, không ngờ hôm nay ngươi lại ở đây vì muốn ta xấu mặt trước mặt mọi người, lại ti tiện tới mức đẩy một đứa nhỏ ra. Nếu không phải ta thắng ngựa lại kịp thời, đứa nhỏ vô tội này sẽ mất mạng hoặc trọng thương dưới vó ngựa rồi."

Bị vạch mặt tại chỗ, còn bị Tiêu Vãn trách mắng, mặt Lý Nhược Hoa đỏ bừng, không cam lòng nói: "Ta đẩy người khi nào, ngươi đừng có ngậm máu phun người!"

Tiêu Vãn hừ lạnh một tiếng, chỉ vào mảnh vải vụn trong tay đứa nhỏ, giọng nói lạnh băng: "Mảnh vải trong tay hắn có trùng hoa văn và màu sắc với vị trí bị rách trên ống tay áo của ngươi, đây là chứng cứ!" Nói xong, ánh mắt nàng nghiêm khắc, lạnh giọng nói: "Thân là đệ nhất tài nữ, ngươi lại có thể làm ra chuyện gây tổn hại tới mạng người, bảo sao bệ hạ nói ngươi không xứng đáng với danh hiệu này!"

Sắc mặt Lý Nhược Hoa trắng nhợt, nhìn chằm chằm vào mảnh vải kia. Nàng ta không suy nghĩ cẩn thận, chỉ ở vài giây ngắn ngủi, Tiêu Vãn chẳng những thành công thắng ngựa lại, còn nhìn thấu được quá trình hãm hại của nàng ta!

"Ngươi!" Sau khi biết có người cố ý đẩy con của mình, nam tử đỏ mắt, chỉ vào Lý Nhược Hoa chửi ầm lên: "Cái gì mà đệ nhất tài nữ, lại dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy! Nếu con ta có xảy ra chuyện gì, ngươi lấy cái gì để đền cho con ta!"

Những thiếu niên đã từng ái mộ Lý Nhược Hoa, hoàn toàn không ngờ tới chuyện lại như vậy, lập tức dùng ánh mắt xa lạ và thất vọng nhìn nàng ta. Lý Nhược Hoa nhất thời cảm thấy không chịu nổi, vội vàng muốn thừa dịp chạy khỏi, ai ngờ mọi người liền xông lên bịt kín lối thoát, nhao nhao ầm ĩ muốn áp giải nàng lên gặp quan.

"Tiêu Trạng Nguyên, vừa rồi cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta." Nghĩ tới tình cảnh nguy hiểm lúc đó, nam tử liền thấy lo sợ, vội cúi đầu không ngừng nói lời cảm tạ Tiêu Vãn.

Tiêu Vãn nhẹ giọng nói: "Ngoài cửa Trường An ngựa xe như nước, lúc xem bảng phải chú ý an toàn, đặc biệt là mấy đứa nhỏ bên cạnh, phải chú ý cẩn thận hơn nữa. Đừng có tranh nhau xô đẩy, tạo thành tình hình nguy hiểm."

"Tiêu Trạng Nguyên nói đúng." Hai mắt nam tử đẫm lên, cảm động nói, "Ta từng nghe đồn nói Trạng Nguyên ngài ngang ngược vô lý ăn chơi trác táng khinh nữ bá nam tới mức nào, hôm nay vừa gặp mới biết người bình dị gần gũi, lời đồn đều là giả hết..."

Không ngờ vừa mới tùy ý ra tay đã làm cho người khác thay đổi cái nhìn về mình, Tiêu Vãn mỉm cười, nói: "Tiêu Vãn đã trưởng thành rồi, không phải là kẻ ăn chơi trác táng nữa."

Nói xong, dưới tiếng nhạc vang lên, nàng nhẹ nhàng vung roi ngựa, rời đi.

Phong thái phóng khoáng này làm mọi người ấn tượng không thôi, hoàn toàn quên mất người này ngày xưa chính là kẻ vô dụng nổi tiếng của kinh thành. Lại có thêm rất nhiều thiếu niên sau khi trở về chỗ cũ xong, hai tay bỗng nhiên đặt lên trái tim, nhìn bóng dáng Tiêu Vãn cưỡi ngựa tiêu sái rời đi mà bốc lên đào hoa khắp nơi.

"Đó là Tiêu Vãn sao? Không phải ta đang nằm mơ chứ!"

"Y phục thật là đẹp! Sao trước đây ta chưa thấy qua vậy, rốt cuộc là mua ở đâu?"

"Hình như là ở Tạ Ký y phô, gọi là trực cư?" Một người buồn bực nói, "Khi đó ta đi ngang qua thấy kiểu dáng cũng được, sao hôm nay Tiêu Vãn mặc lại soái khí tới vậy...?”

"Trong cuộc thi đình hôm qua đã xảy ra chuyện gì, vì sao Tiêu Vãn lại thành Trạng Nguyên?"

Đề thi đình đề cập tới quân lược, cho nên chưa công bố với dân chúng vội. Nhưng có một số thí sinh tham gia thi đình thấy mọi người tò mò như vậy, lập tức thêm mắm thêm muối kể chuyện Tiêu Vãn đã bác bỏ lời của Nữ hoàng như thế nào, làm cho Nữ hoàng vui lòng bỏ đi việc tự mình xuất trận mà vốn rất chắc chắn muốn làm đem nói hết ra, thậm chí còn bổ sung việc Nữ hoàng mắng Lý Nhược Hoa một cách khoa trương thế nào.

Trong nháy mắt, hình tượng đệ nhất tài nữ của Lý Nhược Hoa trước mặt mọi người sụp đổ, mà đối với Trạng Nguyên Tiêu Vãn, mọi người vừa kinh sợ vừa nghi ngờ, cảm thấy không thể nào tiêu hóa nổi sự thật kẻ vô dụng này đã biến thành tài nữ này...

Nhưng lại bị tư thế oai hùng hiên ngang của Tiêu Vãn làm cho kinh diễm rồi! Thế nên mới chỉ qua một buổi sáng, lời đồn đãi càng khoa trương, đủ lời kể chuyện Tiêu Vãn làm thế nào trở thành tân khoa Trạng Nguyên càng ngày càng nhiều.

Cùng lúc đó, Tiêu phủ giăng đèn kết hoa, pháo nổ rung trời. Dưới đủ các loại hô hào, cờ trống mở đường, Tiêu Vãn tay nâng khâm điểm được Hoàng thánh chiếu, cưỡi ngựa trắng, thuận lợi về phủ.

Không nghĩ tới có một ngày mình có thể ghi danh bảng vàng! Tiêu Vãn kích động, đồng thời nhớ lại thời gian kiếp trước mình ăn chơi trác táng, cũng muốn rơi lệ vì hai tháng cố gắng của mình trong kiếp này.

Nếu kiếp trước nàng cũng phấn đấu nỗ lực như thế, vẻ vang tổ tiên, làm sao Tiêu gia có thể rơi vào thảm cảnh cả nhà Tiêu gia bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội được...

"Vãn nhi!"

Khi nhìn thấy Tiêu Ngọc Dung và Trần thái công mang vẻ mặt sốt ruột chờ ở cửa, Tiêu Vãn vội ghìm dây cương, xoay người xuống ngựa, chạy vội tới trước hai người. Nàng quỳ gối xuống, giơ khâm điểm tới trước mặt hai người.

“Nương, tổ phủ, Vãn nhi không phụ kỳ vọng của mọi người, đã ghi danh bảng vàng trở về."

Không ngờ nữ nhi hai tháng trước vẫn còn là một người ăn chơi trác táng, mà lại trở nên xuất chúng tới như vậy, trong lòng Tiêu Ngọc Dung vừa vui sướng vừa tự hào. Bà vội vàng nâng Tiêu Vãn đang quỳ trên đất dậy, vỗ vai nàng, nói: "Không hổ là nữ nhi ngoan của ta. Nào, vào nhà thôi."

Nghĩ đến việc Tiêu Vãn đã mệt mỏi cả một ngày, Tiêu Ngọc Dung cũng không mời khách khứa tới chúc mừng vào hôm nay, mà nhỏ giọng dặn dò nàng xong, liền cho nàng về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi Tiêu Vãn nhìn Tiêu Ngọc Dung và Trần thái công đi rồi, ánh mắt không chớp nhìn Tạ Sơ Thần đang yên lặng ngóng nhìn mình, hoàn toàn bỏ qua Quý Thư Mặc mang sắc mặt phức tạp, cũng đã đứng chờ ở cửa từ lâu.

"Sơ Thần, ngươi chưa khỏe hẳn, sao lại ra khỏi phòng rồi!" Tiêu Vãn lo lắng tới gần, oán trách nói, "Chiêu Nhi, sao ngươi không chăm sóc công tử của ngươi cẩn thận một chút! Cẩn thận bản tiểu thư trừ sạch tiền lương tháng này của ngươi!"

Chiêu Nhi vô tội kêu: "Là công tử đòi phải chờ tiểu thư, ta khuyên thế nào cũng không nghe... Người không biết đâu, tính tình công tử cứng đầu lắm, trừ tiểu thư người nói, hắn căn bản không nghe lời người khác nói..."

Nghĩ tới việc Tiêu Vãn một đêm chưa về, Tạ Sơ Thần lo lắng suốt đêm. Giờ phút này, bị Chiêu Nhi nói mà đỏ mặt, hắn ấp úng nói: "Thê chủ, đừng trách Chiêu Nhi, là ta muốn đợi người…"

Nói xong, hắn ngượng ngùng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt hiền lành sáng như sao trời của Tiêu Vãn, chỉ cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình đã bị ôn nhu dịu dàng che lấp cả trời đất này hút vào rồi. Ánh mắt ngập nước khẽ chớp, khóe miệng nâng lên, cao hứng mở miệng: "Chúc mừng Thê chủ, ghi danh bảng vàng."

Lời chúc mừng dịu dàng ấm áp như thế khiến cho Tiêu Vãn hạnh phúc hơn so với bất cứ lời nói của người nào khác, vô cùng phấn chấn, nàng vui vẻ mở miệng, vừa muốn nói chuyện, lại bị Tạ Sơ Thần nắm lấy tay.

Hắn kinh ngạc hô lên: "Thê chủ, tay ngài bị làm sao vậy?"

Tiêu Vãn cúi đầu nhìn lòng bàn tay phải của mình, chỉ thấy giữa lòng bàn tay có một vài đường vết xanh tím do giật dây cương quá mạnh gây nên. Chút thương tích này đối với nàng thì không tính là gì, dù sao bây giờ vừa nhìn thấy Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn đã cực kì hưng phấn, cảm thấy mình không thể nào nói hết những lời muốn nói cho hắn.

"Sơ Thần, cảm ơn ngươi đã ở bên cạnh ta vượt qua gian nan mấy ngày nay. Bây giờ, chúng ta…”

Tạ Sơ Thần khẩn trương hô lên: "Thê chủ, vết thương này phải bôi thuốc, có sẹo là không được!" Nói xong, hắn vội kéo Tiêu Vãn tới Mai Viên, thế nên lời thâm tình Tiêu Vãn muốn nói đã mắc nghẹn lại trong miệng.

Nhìn Tạ Sơ Thần bận trước bận sau băng bó cho mình, vẻ mặt lo lắng cẩn thận, Tiêu Vãn vui sướng hài lòng nheo mắt lại, nhớ lại câu danh ngôn thiên cổ kia.

Đời người có bốn việc vui, hạn hán gặp mưa lành, tha hương gặp người quen, đêm động phòng hoa chúc, ghi danh trên bảng vàng.

Bây giờ nàng đã ghi danh bảng vàng, công thành danh toại. Đêm động phòng hoa chúc cũng là lúc nên làm rồi!

Trong lúc đang bận rộn suy nghĩ làm thế nào đẩy ngã Sơ Thần, suy nghĩ về những tư thế đẹp nhất trong sách cấm, bỗng Tiêu Vãn để mắt tới bức tranh được cuốn tròn cũ kỹ ở mép giường.

Trước khi nàng chưa ở cùng Tạ Sơ Thần, bức họa này, luôn được Tạ Sơ Thần để cẩn thận ở cạnh đầu giường. Nhưng từ khi Tạ Sơ Thần bị thương dưỡng bệnh, Tiêu Vãn từng giờ từng phút chăm sóc hắn, hoàn toàn không thấy bức tranh này. Bây giờ lại thấy nó xuất hiện ở đầu giường, trong lòng Tiêu Vãn cảm thấy không có cảm xúc gì.

Nàng từng hỏi qua Tạ Sơ Thần, rằng ai là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng vì Quý Thư Mặc bất ngờ về phủ nên không hỏi được.

Sau đó, có mấy lần nàng cũng muốn hỏi lại Tạ Sơ Thần, nhưng rồi lại sợ mình vạch trần vết sẹo của hắn, hoặc sợ nghe được đáp án mình không muốn nghe. Ví dụ như, đối phương là một thiên kim tài nữ nào đó, vượt xa so với kẻ vô dụng như nàng.

Nhưng mà bây giờ, nàng đã là Trạng Nguyên rồi! Sơ Thần là phu lang của nàng, tức là phu lang của Trạng Nguyên, cho dù thế nào, nàng cũng có tư cách và năng lực để so cao thấp với vị ân nhân cứu mạng này!

Vì thế, khi Tạ Sơ Thần đang bôi thuốc lên cho mình, Tiêu Vãn hắng giọng, dùng hết can đảm mở miệng hỏi: "Sơ Thần, bức họa này..."

Thấy đôi mắt xinh đẹp của Tạ Sơ Thần nâng lên nhìn mình, Tiêu Vãn nuốt nước miếng, toàn bộ khí thế lúc đi thi đình nháy mắt héo hết. Nàng chột dạ nhìn sang hướng khác, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Trước đó ta đã nói, nếu ngươi muốn tìm nàng báo ân, ta sẽ phái người đi tìm giúp ngươi. Ngươi không cần mỗi ngày phải ôm bức tranh, ta... sẽ giúp ngươi báo đáp nàng..."

Nàng nói một hơi xong, bỗng thấy động tác của Tạ Sơ Thần cứng đờ. Rất lâu sau, Tạ Sơ Thần mới cúi đầu mở miệng: "Thê Chủ, nữ tử trong bức tranh kia chính là ngươi." Hắn nâng mắt lên, nụ cười có hơi miễn cưỡng, âm thanh lại hỗn loạn, "Năm đó, người cứu ta chính là người."

"Ta?” Tiếng nói của Tiêu Vãn nghẹn trong họng, cả người đờ đẫn ở trên giường.

Thấy vẻ mặt Tiêu Vãn mờ mịt, Tạ Sơ Thần nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thê Chủ, ta người suốt ba năm, cho nên người muốn báo ân, chỉ có người. Người ta thích cũng chỉ có người..."

… Người chưa bao giờ biết, ta thích người tới mức nào. Vì muốn gả cho ngài, ta đã đợi suốt ba năm...

Ba năm...?

Đầu Tiêu Vãn bỗng dưng đau nhói, cảm thấy những lời này đã từng nghe được ở đâu đó... Nhưng càng nghĩ, đầu nàng càng đau, giống như có thứ gì trong đầu đang muốn xé rách để xông ra, mà cùng lúc đó, những hồi ức trước khi chết lục tục hiện lên trong đầu.

Hô hấp của nàng cứng lại, bỗng nhiên nhận ra, trong khoảng thời gian trước nàng đã xem nhẹ một tin tức cực kỳ quan trọng, mà đó chính là câu nói của Tạ Sơ Thần ngay trước khi nàng chết.

Sơ Thần thích nàng suốt ba năm?

Mà nàng lại chính là vị ân nhân Sơ Thần luôn nhớ trong lòng?

Không thể nào, kiếp trước nàng luôn có thái độ xa cách đối với Tạ Sơ Thần có danh tiếng xấu kia... Sao lại cứu hắn được? Trước kia phải là chưa từng gặp mới đúng... Vì sao nàng lại không thể nhớ ra nổi...

Ba năm? Ba năm? Ngọc bội của nàng...

Trong lòng Tiêu Vãn trầm xuống.

Chẳng lẽ chính là lúc đó?