Hành Trình Theo Đuổi Đại Ca Của Nam Chính

Chương 45



Bữa tiệc cũng xem như party ngoài trời của những người giàu và quyền lực, phong cách cứ như hiện đại, An An không nghĩ người ở phủ tướng quân lại có cái đầu tiến bộ như vậy! Sau này theo như cô biết được bữa tiệc hôm đó là do một người bạn ngoại quốc của Manh Hạo Nhiên phụ trách bày trí.

Lần đầu tiên cô được gặp qua Thái tử, đúng là phong thái hoàng tộc, người ta thở thôi cũng biết là con vua, còn An An cô thở thôi cũng biết con dân thường, cô vừa nghĩ mà tự cười một mình! Đột nhiên Cố Nam Viễn kề sát tai cô mà nói nhỏ chỉ đủ 2 người nghe:

- Thái tử đẹp hơn ta hửm?

An An giật mình xoay người lại xém tý hai người đã kiss me nhau giữa bàn dân thiên hạ rồi, cô vội giữ khoảng cách nhất định với Cố Nam Viễn rồi nói:

- Tất nhiên là không rồi!

- Vậy sao nàng nhìn thái tử không chớp mắt, lại còn cười nữa chứ!

An An vội xua tay cười nói nhưng mắt vẫn hướng về thái tử:

- Không, không vì nhỏ lớn mới thấy thái tử ở bên ngoài, đó giờ chỉ thấy trên tivi thôi! Nên giờ thấy hay hay nên nhìn lâu chút!

Cố Nam Viễn cũng không thắc mắc những từ kỳ lạ được thốt ra từ cái miệng nhỏ xinh của cô, hắn nắm lấy tay cô đi về hướng Manh Hạo Nhiên cùng thái tử, ngoại trừ Manh tướng quân còn lại ai cũng nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ, tiểu cô nương xinh xắn, ánh mắt long lanh nhìn từ gốc cạnh nào cũng hơn hẳn những vị tiểu thư công chúa ở đây! Thái tử nhẹ mỉm cười với An An rồi nói:

- Cố Nam Viễn ta không nghĩ ngươi lại dấu bọn ta kỹ như vậy!

Manh Hạo Nhiên bày tỏ sự đồng tình, hắn cười nói:

- Đại cung chủ, ngươi thấy chưa! không phải riêng mình ta! Mọi người cũng đến đủ rồi vào trong thôi.

Nói rồi mấy người nam nhân di chuyển vào hướng dãy phòng trong, Cô Nam Viễn nhẹ nói với cô:

- Nàng ở đây đợi ta một lát, nếu buồn thì đi dạo vài vòng. Lộ Nhi người ở đây cùng An An!

Ngồi mãi một chỗ cũng chán, An An đi qua bên kia hoa viên, nhìn mấy tiểu cô nương đang thả thuyền xuống hồ, tiếng cười nói vui vẻ vang khắp mọi nơi, vừa mừng chiến công lại vừa chào mừng năm mới! Không khí muốn buồn cũng khó. Đột nhiên xung quanh trở nên yên lặng đến kỳ lạ, Lộ Nhi ngay lập tức tuốc kiếm kéo An An ra phía sau lưng! Tiếng phá cửa, tiếng quân lính la hét, kèm theo là những tiếng binh khí va chạm lẫn nhau, một giọng nói như hổ gầm vang:

- Bắt ta cả lại cho ta, kẻ nào chống đối giết chết không tha!

Hàng trăm tiếng reo hò của binh lính vang lên, An An lại được trải nghiệm cảnh giết chóc này thêm lần thứ 2, tay chân cô cứ rung lẩy bẩy nhìn trên ti vi là một chuyện trãi nghiệm thực tế lại là 1 chuyện khác nữa! Cô được Lộ Nhi hộ tống chạy ngược lại bên cầu, nhìn đến nơi mấy cô nương lúc nãy còn thả thuyền giờ xác chết nằm ngổn ngang! Máu tanh cả một vùng, bắn lên cả váy áo của An An, Lộ Nhi ra sức bảo vệ chủ nhân chu toàn!

Mấy người Cố Nam Viễn không nghĩ quân của tứ vương gia lại liều lĩnh như vậy! Cờ của Tây Trần, Thái tử có chút bất ngờ hắn nhìn Manh Hạo Nhiên nói:

- Bọn chúng lại manh động như vậy! Hai người cố thủ ở đây ta vào cung xem tình hình phụ hoàng của ta thế nào?

Một tiếng nổ lớn vang trên bầu trời đêm, ánh sáng như xé tan màn đêm mở ra một cuộc nội chiến nổ ra! Thái tử đứng chết trân, giọng hắn run run:

- Tứ đệ hắn đang dẫn quân vào cung, nhanh A Nhất chúng ta phải đến chỗ phụ hoàng trước hắn!

Cố Nam Viễn nhìn một lượt xung quanh tìm thân ảnh quen thuộc nhưng mãi vẫn không thấy cô, Manh Hạo Nhiên cũng phát tín hiệu cho lính ở ngoài thành tiến vào, người của Cố Nam Viễn từ trên tường rào bay xuống, họ là sát thủ được huấn luyện rất xuất sắc 1 có thể địch 20.

Tình hình bắt đầu được kiểm soát dần, Cố Nam Viễn nói với Hạo Nhiên:

- Ngươi cứ y kế hoạch mà làm, ta dẫn người tìm An An sau đó sẽ vào cung xem tình hình của Thái tử, hắn thật muốn kéo mọi người chết chung!

An An được Lộ Nhi đưa ra phía sau hậu viện tránh binh đao loạn lạc, hắn nhìn lên bầu trời thấy tín hiệu của Cung Chủ lập tức kéo An An đi về hướng đó, quân Tây Trần dưới sự giúp sức của tứ vương gia đã dễ dàng vào tận nội thành còn ngang nhiên trốn bên ngoài phủ tướng quân vừa nghe lệnh lập tức tấn công chúng chém giết không thương tiếc.