Hành Trình Tìm Lại Sắc Màu

Chương 14: Cậu đã chuẩn bị chu đáo để tỏ tình chưa?



"Chết rồi! Tình địch của tao xuất hiện rồi!"

Vừa bước vào lớp, tiếng nói vang vảng của con Ngọc đã lọt vào tai tôi đầu tiên. Nó đã ngồi ở lớp tôi, chỗ ngồi của tôi từ lâu để chờ tôi đến mà thông báo một cái tin nghe rất ngớ ngẩn. Vẻ mặt nó nghiêm trọng như thể nó là một nhân vật nữ chính trong ngôn tình phát hiện ra nam chính của mình đang ngoại tình vậy.

"Chuyện là sao? Kể từ từ thôi."

Nhưng tôi cũng rất tò mò câu chuyện ngôn tình ảo tưởng của nó lắm, thế là tôi đẩy nó sang bàn bên cạnh, nơi mà bạn cùng bàn của tôi còn chưa đến lớp. Tôi cất lẹ cặp rồi ngồi chờ câu chuyện của nó.

"Con nhỏ bên lớp tao cũng thích thầm Minh Huy kìa! Giờ sao?"

"Chuyện bình thường như ở huyện, ai mà chả thích cậu ta, làm như đây là lần đầu á."

Tôi nhìn vẻ hốt hoảng của nó mà mỉa mai, con Ngọc thậm chí cũng chỉ là một trong vô số nữ sinh có cùng niềm yêu thích đối với Minh Huy mà thôi.

"Không, không! Tao nghe bạn đó nói với tụi bạn nó là chiều nay nó sẽ đi tỏ tình trực tiếp."

Ngọc ghé sát tai tôi thì thầm những lời hoang mang của chính nó. Như thể mọi chuyện đang gấp đến độ sắp hết giờ làm bài đến nơi nhưng nó còn chưa làm xong câu 1.

"Thật hả?"

Tôi cũng ngạc nhiên, bởi có rất nhiều người thích chàng trai Minh Huy chuẩn nam chính ngôn tình ấy nhưng bởi vì sự hoàn hảo đến từ cậu ta mà khiến rất nhiều cô gái bỏ cuộc, không dám tỏ tình bởi chính họ tự ngầm nhận được câu trả lời nếu họ nói ra tình cảm của mình, tỷ lệ thành công rất ít đối với một chàng hotboy của trường. Nhưng cũng chính vì lý do ấy mà tôi cũng thầm an tâm rằng con nhỏ tình địch của Ngọc cũng sẽ bị từ chối thôi.

"Mà tao nghĩ Minh Huy không đồng ý đâu! Cậu ta là hotboy đó, làm như dễ cua được lắm."

"Nhưng mà.. nhỏ đó xinh lắm, lại học giỏi nữa, nếu lỡ Minh Huy đồng ý thì sao?"

Tôi thấy được sự thất vọng đang tràn ngập trong đôi mắt của Ngọc. Chỉ cần nghĩ đến người mình thích đã có người yêu rồi cũng khiến trái tim đơn phương của những cô gái như tôi và Ngọc sẽ buồn và thất vọng đến độ nào. Nhưng có vẻ tôi thật sự tôi không thể trả lời câu hỏi ấy của Ngọc, nếu nó xảy ra thì điều gì sẽ xảy ra với trái tim chỉ vừa mới biết rung động là gì, tôi còn chưa trải qua nó.

"Mày cũng xinh mà, học giỏi thì dễ thôi, mày chỉ cần quyết tâm là không thua ai, sao phải sợ? Mày thậm chí còn tặng milo cho cậu ta mỗi ngày, lỡ nếu sau này cậu ta biết được tất cả, thì tỉ lệ tỏ tình thành công của mày cao hơn rất nhiều so với mấy nhỏ khác đó."

Tôi nắm lấy hai vai đó kéo nó ngồi thẳng lên, không ủ rủ nữa. Mọi chuyện còn chưa xảy ra sao mà phải sợ thất bại. Tôi ủng hộ tình cảm đơn phương của con Ngọc vì thế tôi tin chắc sẽ có ngày nó sẽ cua được hotboy của trường, lúc đó một đứa bạn thân như tôi sẽ vô cùng hãnh diện về nó.

"Nhưng mà.. tôi học ngu lắm."

"Mày chỉ cần quyết tâm thì việc gì cũng làm được, mày có thật sự thích cậu ta không?" Tôi hừng hực nắm lấy vai nó, nhìn thẳng vào mắt nó chờ câu trả lời.

"Có! Tao thật sự rất thích Minh Huy."

Cuối cùng nó cũng thay đổi ánh mắt, vứt bỏ sự tự ti của bản thân mà thay vào đó ngọn lửa rực rỡ trong đôi mắt của nó. Hai bọn tôi nhìn nhau với một ánh mắt quyết liệt, chúng tôi tin tưởng nhau đến mức có thể cùng nhau thay đổi cả thế giới, chứ đừng nói gì đến những con điểm trong học bạ của con Ngọc.

* * *

Tôi đã từng tin tưởng con nhỏ bạn thân có thể thay đổi đến như vậy đấy. Nhưng.. đúng đấy, bạn không nghe nhầm đâu, từ "nhưng" phải được viết hoa và in đậm mới thể hiện được sự bất lực vượt ngoài sức mong đợi của tôi.

"Chỗ này mày chỉ cần áp dụng công thức là ra mà." Tôi hằn học nói.

"Áp dụng sao? Công thức toàn chữ cái 'a, b' mà cái đề cho số rồi sao tao biết thế!" Ngọc vò đầu bứt tay phản kháng.

"Cái này là bài hằng đẳng thức học ở cấp hai rồi đó, giờ mà mày còn không biết làm? Mày lên lớp bằng cách nào vậy hả con Ngọc 'ngu ngục'!"

Tôi thở dài một cái rất sâu, tôi không ngờ kèm học cho một con ngốc lại gây ức chế đến như vậy, tôi đã suy nghĩ hão huyền rằng con Ngọc sẽ thay đổi trở thành một cô gái chuẩn 'nữ chính ngôn tình' vừa xinh đẹp lại học giỏi.

"Chịu! Tao không biết làm, tao đâu có muốn bị học ngu đâu!"

Ngọc bưng ra bộ mặt ê chề, nó buông bút rồi nằm ườn ra bàn càu nhàu, than thân trách phận. Có lẽ, nó không có ý chí đến mức thay đổi cả thế giới đâu, tôi cũng vứt bỏ đi niềm tin tưởng đối với nó. Bất lực tòng tâm, giờ đây tôi chỉ biết nói với nó bằng những câu vực dậy tinh thần cuối cùng.

"Okay! Vậy thì đành đứng nhìn Minh Huy nắm tay một cô bạn gái khác hoàn hảo gấp đôi mày. Thôi đừng có buồn mà khóc! Người ta buồn vì người ta có cố gắng còn mày có làm gì đâu mà buồn."

"Không chịu đâu! Tao phải học, tao thật sự rất thích Minh Huy đó, mày đừng có coi thường tình cảm của tao!"

Nghe vậy, Ngọc lập tức bật dậy, nó cầm lấy cuốn sách giáo khoa mà đọc lấy đọc để, mặc dù tôi không biết nó có hiểu gì trong đó không.

"Aaaaaaa! Chắc chắn là do mày không có kĩ năng dạy kèm thì có, tao sẽ tìm đến Thư kèm tao."

Và đúng như suy nghĩ của tôi, sau vài phút nó bật dậy mà vứt cuốn sách đáng thương lăn lóc ra bàn, thì cuối cùng nó lại đổ lại cho người bạn thân đang cố gắng giúp nó bằng một câu vô ơn thế đấy.

"Tao chắn chắn là do mày ngu. Bớt đổ thừa lại!"

* * *

Hôm sau, tại câu lạc bộ mỹ thuật của trường, tôi cùng Ngọc lại đến đó thay vì đến phòng tự học hay nhà riêng để ôn bài sau giờ học. Tôi kéo Ngọc đến đây học vì đơn giản tôi nhớ đến người tôi thầm thích, tôi có thể tranh thủ dạy kèm con Ngọc mà thể hiện cho anh Thiện thấy tôi học giỏi thế nào, chắc chắn anh ấy sẽ có thiện cảm với tôi hơn.

"Ủa? Từ khi nào mà phòng vẽ lại trở thành phòng học rồi hả?"

Từ ở phía cửa vào, tôi nghe thấy tiếng nói của Thư vọng vào. Nhìn ra hướng cửa ra vào, ngoài Thư ra thì có cả chị Như cũng bước vào bên cạnh, hai người họ đang nhìn tôi một cách tò mò.

"Sắp tới kiểm tra 1 tiết rồi nên tao đang ôn bài giúp con Ngọc. Hết tiền ra quán cà phê rồi nên tao với nó đến đây ngồi học."

Vừa lôi sách vở cần học ra tôi vừa giải thích cặn kẽ với Thư.

"Ủa? Tự nhiên nay Ngọc siêng vậy ta? Để tao đoán nha.."

Tôi chỉ thấy Thư cười một điệu cười mờ ám, như kiểu nó nắm thóp được điểm yếu của con Ngọc từ lâu vậy. Vì vậy mà nó hả hê tiến lại gần chỗ tôi và Ngọc, ghé sát vào tai Ngọc nhưng lại nói to hơn.

".. Mày đang thích anh chàng nào đúng không? Là ai? Là ai? Khai mau."

"Aaaa! Bé mồm thôi! Mày điên hả?"

Ngọc mắc cỡ đứng phắt dậy bịt ngay miệng con Thư. Thư vốn mang tính cách thoải mái như vậy đấy, nếu chỉ nhìn từ vẻ ngoài và từ lần đầu tiên tiếp xúc, nhiều người lầm tưởng nó khá trầm tính hay kiêu hãnh như những cô gái 'hotgirl' khó gần. Vậy mà khi, càng thân thiết hơn với Thư, nhỏ mới dần bộc lộ tính cách vô tư và thoải mái của mình, nhỏ chẳng kiêng dè gì nữa, săn sàng chia sẻ với bạn bè mọi thứ. Có lẽ, nhỏ không khó gần như mọi người nghĩ, hay chỉ là do mọi người chỉ thích nghĩ rằng những bạn xinh đẹp thường rất khó gần.

"Mày xinh như vậy, chắc cũng phải có nhiều người thích mày ha?" Tôi hỏi Thư.

"Đúng đó! Mày chắc cả tá anh theo!" Con Ngọc bồi vào.

"Không! Hai bây biết mặt trăng và tao có điểm gì giống nhau không?"

Đột nhiên, nhỏ Thư hỏi câu hỏi chẳng liên quan gì, mà chúng tôi cũng chẳng biết câu trả lời nên cả tôi và Ngọc đều ngơ ngắc lắc đầu.

"Đó là tao và nó đều tròn và cô đơn lẻ loi một mình đó! Tao đây vừa mập vừa ế, chẳng ai để ý."

Tôi nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ, những người đẹp thường khiêm tốn đến vậy sao? Đến cả nó mà còn không ai theo đuổi chắc tôi và con Ngọc ngu ngốc chắc chỉ có chó mới yêu.

"Mà đừng đánh trống lảng, mày thích ai? Tao rành mấy cái này lắm, tự nhiên cố gắng đạt điểm cao chỉ có cố tình gây chú ý đến crush đúng không?"

"Không giấu gì mày, tao thích một bạn hotboy của lớp con Mai nè!"

Ngọc thở dài chịu thua, nó ngồi xuống ghế rồi thủ thỉ bằng giọng nhỏ nhất cho Thư nghe.

"Cái bạn Minh Huy chuẩn soái ca lạnh lùng khó gần đúng không? Ca này khó à nha."

Thư trầm trồ rồi lại trầm tư lo lắng, nó giống hệt cảm xúc của tôi ngày mà tôi lần đầu tiên biết đến danh tính 'crush' của con Ngọc.

"Mày đừng coi thường tao vậy chứ! Tao kiên quyết theo đuổi cậu ta thật lòng, tao là người duy nhất kiên trì tặng hộp sữa milo kèm thư tình nặc danh mỗi tuần đó, đến giờ tao vẫn tặng cậu ấy mặc cho cậu ấy chưa bao giờ đọc thư của tao lấy một lần."

Tôi và Thư ngồi im lặng nghe nhỏ kể, trong bụng đầy thương xót. Số yêu đơn phương khổ sở thế đấy, vậy mà người như tụi tôi lại cứ thích đâm đầu lao vào.

"Tao không coi thường mày mà sau khi nghe mày kể tao mới coi thường mày đó. Sao lại ngu như vậy, không thằng này thì thằng khác, tên Minh Huy đó chảnh chó lắm, không đáng để theo đuổi đến vậy đâu."

Nghe Thư hậm hực bức xúc dạy cho con Ngọc một bài học đắt giá, thì tôi cũng gật gù đồng ý, kiên trì đến vậy mà cậu ta còn chẳng thèm để ý đến. Càng tặng hộp sữa cho Minh Huy, tôi để ý thấy con Ngọc chỉ đang vỗ béo con nhỏ ngồi sau Minh Huy, cậu ta luôn đưa lại hộp sữa cho nhỏ bàn sau, thư thì lại luôn nằm yên vị ở thùng rác của lớp.

"Tao thích cậu ấy lắm! Nhiều lúc tao nghĩ sẽ từ bỏ lắm rồi, nhưng khó lắm, tao vẫn chưa tỏ tình mà. Nên, tao quyết định sẽ chuẩn bị thật chu đáo để mạnh dạn tỏ tình một lần, nếu bị từ chối thì tao sẽ cam tâm chấp nhận từ bỏ mà không hối tiếc nữa."

Tôi hơi giật thót mình khi nghe giọng của Ngọc thầm thì giải bày. Suy nghĩ của Ngọc nhiều khi vượt ngoài sức mong đợi của tôi, nhỏ lắm lúc suy nghĩ còn thông minh hơn cả tôi. Nghe những lời ấy, tôi thầm nghĩ mình đã nghĩ đến việc phải chuẩn bị chu đáo nhất để tỏ tình một lần với người mình thích chưa, hay cứ ôm hoài niềm rung động đơn phương lặng lẽ quan sát người ta, rồi sẽ có ngày tôi sẽ tận mắt chứng kiến thấy anh ấy nắm lấy tay một bạn nữ khác mà anh ấy thích. Phải đến khi đó, tôi mới giật mình trong đau khổ nhận ra mình còn chưa kịp nói hết ra cảm xúc của mình cho anh ấy nghe, khi đó chắc chắn tôi sẽ chìm sâu trong nỗi dằn vặt và hối tiếc mất.

"Ôi! Con nhỏ si tình đáng thương của tao."

Thư bịn rịn đưa tay ôm lấy cả người con Ngọc vào lòng, tay đưa lên mái tóc vuốt ve an ủi nhỏ.

"Mấy đứa có muốn học thêm với chị không? Chị lấy rẻ cho."

Ngước nhìn theo giọng nói của người mà chúng tôi quên mất đi sự hiện diện của họ từ nãy giờ, đó là chị Như. Chị nở nụ cười đầy háo hức và vô cùng tự tin.

"Chị Như! Cứu em! Bao nhiêu em cũng trả." Ngọc buông con Thư ra rồi lại ôm lấy chị Như.

"Chị Như lấy mày bao nhiêu thì tao lấy rẻ gấp đôi chị Như." Thư khoanh tay đưa mắt về phía chị Thư nói.

Con Thư như bị phản bội nên nó đành lên tiếng dụ dỗ Ngọc về phe nó, dù cho tôi thấy việc giành nhau dạy kèm con nhỏ Ngọc thật vô nghĩa.

"Chị dạy em miễn phí luôn." Chị Như cũng khoanh tay liếc mắt với nhỏ Thư.

"Tao cho bao mày trà sữa sau mỗi bữa học luôn."

"Chị dẫn mày đi ăn lấy sức học luôn."

Tôi thấy có chút gì đó không đúng nên đành lên tiếng can ngăn.

"Chi vậy ạ! Dạy nhỏ này không phải dễ vậy đâu mà hai người giành nhau dữ vậy! Coi chừng hối hận đó ạ."

"Ê!" Ngọc trợn mắt gọi tôi.

"Ờ ha tao quên! Thôi nhường chị!"

"Nghe bây 'review' sợ thế! Thôi nhường mày đó Thư."

Cả bọn tôi phá lên cười chẳng hiểu vì sao, chỉ thấy vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa tức giận của Ngọc làm chúng tôi cứ phá lên cười. Nếu chúng tôi được học chung lớp với nhau thế này, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ ghét đến lớp cả.

Chúng tôi quyết định sẽ cùng nhau dạy kèm cho Ngọc theo môn mà bản thân chúng tôi giỏi, đổi lại nhỏ Ngọc phải khao chúng tôi một chầu bánh tráng và trà sữa, bên cạnh đó là kể hết câu chuyện tình yêu đơn phương của nó cho chúng tôi nghe. Bạn biết không được lắng nghe câu chuyện cuộc đời người khác luôn khiến người ta cảm thấy thú vị hơn cả chính cuộc đời mình, có thể vì đó là câu chuyện của người khác mà, chúng ta đâu cần phải giải quyết nó, chỉ cần nghe và cảm thán nó thôi. Khi câu chuyện càng éo le hay kinh khủng nó càng khiến tôi khao khát muốn nghe hơn, vì nó chẳng phải chuyện của tôi, cùng lắm tôi chỉ đồng cảm và an ủi họ.