Hành Trình Tự Vả Của Chồng Tôi

Chương 7



14.

Cả đêm tôi trằn trọc mãi không ngủ được.

Tôi mỗi ngày đều bận rộn, Giang Thần rốt cuộc hiểu lầm cái gì chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, điều duy nhất tôi nói cách đây hai ngày là con trai tôi ghét ông chú Hôi.

Tôi che đầu bằng một cái gối.

Đây đúng là một vấn đề lớn, và tôi đang giấu anh.

Nhưng không còn cách nào nữa, tôi còn phải trả nợ cho người ta.

Sau khi tôi đi sớm và về muộn một tuần, Giang Thần đã hoàn toàn không để ý đến tôi.

Đối với anh ấy, có vẻ như tôi đã cam chịu điều đó.

Mỗi ngày về nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, tôi lại thấy tủi thân.

Tôi muốn đợi đến khi trả hết nợ mới nhẹ nhõm nói cho anh ấy sự thật.

Nhưng không ngờ cơ thể tôi không thể chịu đựng được nữa.

Khi tôi mang thai đứa đầu lòng, tôi không gặp vấn đề gì về thai kỳ cả.

Nhưng lần mang thai này, mỗi lần ăn cơm gần như tôi đều n.ô.n hết ra.

Giang Thần luôn ở bên cạnh giúp đỡ lấy nước cho tôi, nhưng mỗi lần nhìn tôi, anh đều lại do dự không dám nói.

"Anh muốn nói gì thì nói đi."

Giang Thần rũ mắt xuống, trong mắt hiện ra cảm xúc không rõ ràng.

Một lúc sau anh mới đỡ tôi dậy.

"Anh đã làm cho em một ít món dễ tiêu, em ăn một chút đi."

Kể từ khi tôi mang bầu, trên bàn ăn luôn có những món ăn ngon.

Tiếc là sau khi ăn hai quả cà chua với mận đen, tôi lại không ăn nổi nữa.

"Cám ơn anh vì bữa ăn, hiện tại em không ăn được thêm nữa."

Trước khi tôi vội vã rời đi, Giang Thần đã nhỏ giọng nói với tôi.

“Tối nay em về sớm nhé.”

Khoảnh khắc cửa đóng lại, tôi đã nhìn thấy vẻ bất lực trên mặt Giang Thần.

15.

Tôi tưởng mình có thể kiên trì.

Nhưng khi tôi dạy ở lớp khiêu vũ vào buổi tối, lúc tôi trở về tôi đã cảm thấy vô cùng chóng mặt.

Trước khi ngất đi, tôi chỉ nghe thấy tiếng gió xung quanh mình.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì tôi đã ở trong bệnh viện rồi.

"A, đầu tôi đau quá."

Tôi vô thức muốn che lại phía sau đầu, nhưng một đôi bàn tay to lớn đã ghì chặt cổ tay tôi.

"Đừng nhúc nhích."

Nhìn sang bên cạnh, Giang Thần đang ngồi cạnh tôi.

Tôi không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy anh ấy, mắt tôi đã đỏ hoe.

Giang Thần nhẹ nhàng xoa đầu tôi, cau mày nói.

“Sau đầu em có một vết sưng lớn, không đau mới là lạ.”

Tôi mím môi không phản bác.

Có lẽ vì gần đây tôi đang mang thai và mệt mỏi nên tôi không thể dạy lớp khiêu vũ và luôn bị ngất đi.

Nhưng……

"Tại sao anh lại ở đây?"

Giang Thần thu tay lại, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

"Bằng không, em muốn được người đàn ông khác giúp à?"

Tôi:"……"

“Hiện tại em không có người đàn ông nào khác.”

Thực ra, tôi đã không yêu người khác kể từ khi chúng tôi chia tay.

Nhưng sẽ thật xấu hổ nếu tôi nói ra điều đó.

Giang Thần không có chút nào thả lỏng mà trở nên nghiêm túc hơn một chút.

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm và hỏi: "Lâm Thanh, em thiếu tiền đến thế à?"

Tôi gần như muốn bật khóc khi được hỏi câu đó.

Nhưng ở trước mặt Giang Thần, tôi lại nhịn xuống.

"Khi đang mang thai, em vẫn đi dạy khiêu vũ và làm hai công việc một ngày. Tại sao chứ?"

Tại sao hả? Tôi đang thiếu tiền.

Nhưng khi gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Giang Thần, tôi lại cố ý mỉm cười.

"Mang thai ảnh hưởng rất nhiều đến vóc dáng của em."

"Em đi dạy khiêu vũ để giữ dáng và đồng thời kiếm tiền. Thật là một ý tưởng tuyệt vời."

Giang Thần nghe được lời này tức giận nghiến răng nghiến lợi, trên trán mơ hồ hiện lên gân xanh.

"Ừ, em muốn xinh đẹp đến mức phải vào bệnh viện à?"

Tôi không nghĩ ra điều gì để nói mà tiếp tục nói: “Không phải đàn ông các anh chỉ thích những người đẹp mảnh mai sao?”

Vừa dứt lời, tôi đã hối hận.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Thần, tôi muốn tự tát mình một cái.

Ch.ú.a ơi, tôi đã nói gì thế này?

"Không, ý em là phụ nữ muốn làm đẹp chính mình..."

Giang Thần xoay người rời đi.

Khi tôi xuất viện, bảo mẫu đã đón tôi.