[Hảo Đa Vũ] Ở Thế Giới Không Có Em

Chương 25: Ngoại Truyện 1



Chuyện tối hôm qua là ngoài ý muốn, áo mưa vô tình bị rách, cũng không biết nó vốn dĩ đã rách, hay là do hai người quá nóng vội làm rách, dù sao rách rồi cũng không dùng được nữa. Đang lái xe không thể đột nhiên hãm lại, vì vậy hai người trực tiếp làm trần. Sau đó Santa vô cùng ân cần giúp Lưu Vũ thanh tẩy sạch sẽ. Phương diện này Lưu Vũ hoàn toàn không cần để ý, trực tiếp ngủ cũng không có việc gì, trên thực tế cậu cũng là bất tỉnh lúc nào không biết.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Santa đã đang mặc quần áo, anh còn chọn đồ theo phong cách bản thân thích, tâm tình có vẻ không tệ. Lưu Vũ đột nhiên muốn trêu chọc anh, ngẩng đầu giả bộ ngây ngô gọi tên anh: "Santa..."

"Đây!" Santa thấy cậu tỉnh, vẫn theo thường lệ muốn xác nhận cậu có khó chịu không, một bên xoa eo Lưu Vũ một bên hỏi: "Có thoải mái không? Còn đau không? "

"Không có." Lưu Vũ lôi kéo cánh tay Santa, ngữ khí lo lắng: "Nhưng mà không mang đồ bảo hộ, liệu có mang thai không?"

"Làm sao có khả năng, " Santa bật cười, " Em cũng không phải nữ giới, sao mang thai được!"

"Hầy..." Lưu Vũ trông vẫn rất lo lắng, "Thế nhưng nếu là hai chúng ta, phát sinh thêm chuyện kỳ quái gì cũng không lạ nha?"

"..."

Santa cứng đờ, vốn dĩ đang cười lại đột nhiên im lặng, anh thật sự bắt đầu tự hỏi, nghĩ tới những việc hai người đã trải qua, so với việc Lưu Vũ biến mất, Lưu Vũ mang thai cũng không tính là tin tức gì lớn, cùng lắm thì coi như kỳ tích y học.

Santa nuốt nước bọt, không khỏi khẩn trương.

Vẻ mặt của Santa thật sự là buồn cười quá, Lưu Vũ nửa ngày mới nhịn xuống được, tiếp tục lừa anh: " Em có thể gặp được một Lưu Vũ khác, thì biết đâu ở một thế giới song song nào đó, chúng ta có con!"

"..."

Santa cảm thấy lưng mình bắt đầu đổ mồ hôi, anh đứng lên đi qua đi lại, bộ dạng như sắp gặp đại nạn tới nơi, từ đâu đến chân đều viết rõ hai chữ "hoảng loạn".

Giống như ức hiếp một chú cún bự vậy, Lưu Vũ có chút không đành lòng, vừa định nói với Santa chỉ là nói đùa, không ngờ anh đã nhào tới, đáng thương nói: " Không phải có thuốc tránh thai sao? Bây giờ uống còn kịp không? Nam nhân uống có tác dụng không? "

"..."

Lưu Vũ tức giận, ngồi dậy nghiêm túc trách cứ: "Anh có ý gì Uno Santa? Anh đây là nói tiếng người sao? Đây không phải lời của tra nam sao? Còn để cho em uống thuốc, em thấy anh mới là người phải đi uống thuốc thì có!"

Santa ỉu xìu nghe Lưu Vũ mắng xong, nhìn cậu nói: "Anh cũng rất muốn nuôi, nhưng em không thể sinh con lúc này, đúng không?"

Lưu Vũ đã hoàn toàn bị anh chọc giận, nói: "Anh nghĩ hay lắm! Còn muốn nuôi, đến lượt anh nuôi sao? "

"...Vậy thì không cần uống nữa..." Santa khẽ nói.

Lưu Vũ lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra: "Anh có vẻ rất am hiểu nha, Santa? Nghĩ lại thì, làm sao anh biết bôi trơn còn có loại không mùi? Làm sao anh biết loại chuyện này có thể dùng thuốc để giải quyết?"

"..." Santa cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi, làm sao mà tội danh càng ngày càng nhiều như vậy, anh bắt đầu thử giải thích: "Đây là kiến thức thông thường mà, không phải tất cả mọi người đều biết sao?"

" Em thấy anh kinh nghiệm rất phong phú nhỉ?" Lưu Vũ ngồi ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng rất là uy phong, "Anh thành thật khai ra, ngủ qua mấy lần rồi?"

"..." Santa cả người chấn kinh, hận không thể quỳ xuống trước mặt bảo bối, thấp thỏm giải thích: "Không có, là lần đầu, tuyệt đối là lần đầu, cùng em là lần đầu."

"Còn bạn gái cũ?"

"..Trước kia không có bạn gái..."

Lưu Vũ trừng mắt trước lời bịa đặt này, cái video ở biển đó cậu đã xem rồi, cậu không ngốc mà không hiểu.

"...Lúc đó anh còn nhỏ, còn rất nhỏ, không dám..."

Lưu Vũ lại trừng.

"Không muốn! Không phải không dám, là không muốn! Không muốn!" Santa gần như thề ngay tại chỗ.

Các đồng đội giục bọn họ xuất phát, Lưu Vũ còn chưa kịp xử lý Santa, chưa thể nuốt trôi cơn giận, nói: "Vậy anh sẽ đi mua thuốc sao? Anh làm sao mà mua? Ung dung vào tiệm thuốc mua, ngày mai anh cũng không cần ở trong ngành giải trí lăn lộn nữa."

" Xin lỗi xin lỗi xin lỗi..." Tội danh quá nhiều, Santa cũng không biết rốt cuộc bản thân là đang xin lỗi về chuyện gì.

Lưu Vũ tiếp tục nói: " Được rồi, cũng không phải trách nhiệm của một mình anh, anh nhờ Kiệt ca đi mua đi, không ai biết anh ấy."

"...Sẽ không bị mắng chứ?"

"Đương nhiên là sẽ bị mắng!" Lưu Vũ nghiêng người nói: "Cho nên anh gọi điện thoại đi, chẳng lẽ để em bị anh ấy mắng sao? "

Santa nghĩ lại thì cũng có lý, Lưu Vũ đã vô tội bị liên lụy, không có lý do gì đem cậu đẩy lên đầu ngọn sóng, mình dù sao da mặt cũng dày, bị mắng vài câu cũng không sao.

Nói thì nói vậy nhưng Santa cũng không dám gọi điện thoại, lấy hết dũng khí cũng chỉ dám gửi wechat cho Tô Kiệt, đi thẳng vào vấn đề nhờ anh ấy đi mua hộ thuốc tránh thai...

30 giây sau Tô Kiệt liền gọi điện thoại tới, Santa chấp nhận cuộc gọi, còn chưa kịp ghé tai nghe, Tô Kiệt ở bên kia đã mắng té tát: "Uno Santa cậu vẫn là con người sao? Cậu là đang nói tiếng người sao? Cái đồ tra nam nhập khẩu này!"

Santa nghĩ, không hổ là hai anh em, mắng người cũng có chút giống nhau.

"Cậu mới ở cạnh Tiểu Vũ nhà chúng tôi mấy ngày mà đã dám làm ra loại chuyện này? Cậu còn thề với tôi rằng đối với Tiểu Vũ là thật lòng, bây giờ liền đã không quản nổi dây thắt lưng rồi? Cậu tin tôi đánh gãy chân cậu không..."

May mắn đi chung xe với Santa là Riki, tốc độ nói và từ ngữ kiểu này Riki nghe không hiểu. Mà đừng nói là Riki nghe không hiểu, Tô Kiệt mắng 20 phút Santa cũng chỉ nghe hiểu được vài câu.

Một bên khác, Lưu Vũ nhận được điện thoại của Tô Kiệt, thái độ của Tô Kiệt đối với em trai dĩ nhiên là hòa hoãn hơn rất nhiều: "Biết bạn trai em đã làm ra chuyện tốt gì không?"

"... Nhờ anh mua thuốc tránh thai đúng không?"

Ngữ khí của Lưu Vũ quá bình thản, Tô Kiệt còn tưởng rằng cậu quá đau lòng, không tự giác mà khẽ nói: "Em cũng biết rồi? Lúc đầu anh đã nói với em là không được, phải chia tay, em còn không nghe, hai nam nhân, làm sao có thể lâu dài."

" Đó không phải.."

"Làm sao không phải, cả hai mới ở bên nhau mấy tháng? Cậu ta liền lừa dối em, còn...thuốc tránh thai, cái này chẳng những là không có tránh nhiệm với em, cũng là không có trách nhiệm với con gái nhà người ta!"

" Anh ấy định mua cho em uống." Lưu Vũ trả lời.

"..." Tô Kiệt lâm vào trầm mặc một lúc lâu, cực kỳ lâu sau mới nói: "Món đồ kia còn có tác dụng dưỡng nhan gì sao? "

"Không có! Chỉ là anh ấy sợ em mang thai, bây giờ không phải thời điểm thích hợp, nên muốn cho em uống."

"Em có thể mang thai?!" Tô Kiệt cảm thấy tam quan của mình có thể lao ra khỏi vũ trụ luôn rồi.

"Đương nhiên là không thể!" Lưu Vũ bất lực, "Em chỉ là trêu anh ấy, ai biết em nói gì anh ấy đều tin đâu!"

...

Thời điểm này, Tô Kiệt mơ hồ cảm thấy trong lời nói của đệ đệ bảo bối nhà anh, như đang ám chỉ: Trên đời này, chỉ cần là lời Lưu Vũ nói, Santa nhất định sẽ tin!

" Lưu Vũ, " Tô Kiệt nghiêm túc nói, " Anh hôm nay thề với em, về sau nếu anh còn xen vào chuyện của hai người, anh sẽ theo họ của em! Không! Anh, mẹ nó, sẽ theo họ của Uno Santa!"

Tô Kiệt tức giận cúp điện thoại, Lưu Vũ cảm thấy phải mua cho anh chiếc xe sang trọng triệu đô may ra mới có thể làm anh hết giận.

Mang thai là điều chắc chắn không thể xảy ra, sau khi Santa giải thích và thú nhận về bạn gái cũ của mình, Lưu Vũ cuối cùng cũng buông tha cho anh. Chỉ là sau khi Lưu Vũ nói rõ sự việc, ngoài sự thở phào nhẹ nhõm, trong mắt Santa rõ ràng hiện lên một tia tiếc nuối.

Lưu Vũ trầm mặc hồi lâu, đến khi đi ngủ vẫn còn nghĩ đến ánh mắt kia của Santa, cậu nhìn Santa vừa mới tắm xong tóc còn chưa kịp lau khô, đột nhiên hỏi: "Santa, em có thể nghiêm túc hỏi anh một câu hỏi không? "

Santa căng thẳng, lập tức chạy vội tới bên giường thành khẩn nói: "Trước kia chỉ có đúng một người bạn gái, không có thêm, thật, thật thật thật! Chỉ có nắm tay, quen không bao lâu thì chia tay!"

Lưu Vũ bị anh chọc cười, cậu sờ sờ chóp mũi của bạn trai ngốc, nhẹ nhàng nói: "Santa, anh có nghĩ tới không, ở bên em, liền không có bảo bảo, anh không được làm ba rồi, anh có tiếc không?"

"Có!" Santa thành thật nói.

Santa thẳng thắn như vậy Lưu Vũ nhất thời không biết đáp lại ra sao.

Santa lại nói tiếp: "Chắc chắn là sẽ rất tiếc, anh đã nghĩ đến việc có đứa con của riêng mình, nó rất đáng yêu. Nhưng.." Santa cầm tay Lưu Vũ, nhìn cậu mỉm cười nói, "Nếu như là cùng Tiểu Vũ, không có cũng không sao."

Lưu Vũ giật mình nhớ tới, anh cũng đã từng nói như vậy, anh nói "Tôi muốn hạng nhất, tôi thích hạng nhất, nhưng mà nếu như Lưu Vũ hạng nhất, tôi hạng hai cũng sẽ rất vui", hiện tại anh cũng nói như vậy, anh nói "Không có con sẽ rất tiếc, nhưng mà nếu như là cùng Lưu Vũ thì không sao".

Ngay cả khi cậu cản đường giấc mơ của anh, ngay cả khi cậu phá vỡ quỹ đạo ban đầu cuộc sống của anh, anh vẫn luôn nói "Nếu như là Lưu Vũ thì có thể".

Lưu Vũ vẫn luôn là ngoại lệ duy nhất của Uno Santa.

Lưu Vũ dựa vào lòng Santa, chóp mũi có chút chua xót, Santa xoa xoa vai cậu nói: "Sao vậy?"

"Sợ anh sẽ hối hận." Lưu Vũ buồn buồn nói.

"Sẽ không!" Santa ôm cậu, ôm một hồi, mới nói, "Kỳ thật, Tiểu Vũ, anh vẫn luôn hiểu rõ, khoảng cách giữa muốn và đạt được là rất xa, 100 điều muốn có lẽ chỉ có 10 điều là có thể đạt được. Không thể tất cả chuyện tốt đều đến lượt anh, anh rất thích bảo bảo, anh muốn làm ba, nhưng mà, không có, anh cũng có thể chấp nhận. Em thì không giống, anh thích em, anh muốn cùng em cả một đời bên nhau, không có gì có thể thay thế được em, em mang tới cho anh vui vẻ cùng hạnh phúc, em là duy nhất!"

Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy Santa, người này thật là có chút đáng ghét, luôn luôn động một chút lại nói mấy cậu như này, thật khiến cho người ta muốn khóc.

Santa hôn lên bên tai Lưu Vũ, xấu xa nói: "Nếu không hai chúng ta cố gắng thêm? Biết đâu sẽ có kỳ tích?"

Lưu Vũ im lặng mắt trợn trắng, đẩy Santa vào phòng tắm đi sấy tóc. Santa còn dám không cần mặt mũi cười vô liêm sỉ, cách một cánh cửa cũng có thể nghe rõ tiếng anh cười.

Lưu Vũ nằm ở trên giường ngây ngốc nghĩ, đợi đến khi hai người đều không thể nhảy được nữa, người cũng già, trên mặt nếp nhăn cũng nhiều, tóc cũng bắt đầu bạc trắng, cũng không theo đuổi ước mơ nữa... Liền ở cùng một chỗ phơi nắng, hai người, hai con chó, ba con cũng được, một ngày ba bữa, một năm bốn mùa, như vậy cũng tốt lắm.

Lúc sau Santa sấy khô tóc đi ra, liền cùng Lưu Vũ lăn giường, Lưu Vũ còn chủ động câu lên eo của anh, ngoài miệng lại nói: "Trong chuyện này anh thật giống như là có chút quá mức thuần thục?"

Không có lửa thì làm sao có khói, thật sự thì trong chuyện này Santa chưa bao giờ để cậu phải chịu khổ, chẳng những không có chịu khổ, mà kỹ thuật còn rất tốt... Dù sao thì Lưu Vũ cũng rất hưởng thụ... Thẳng thắn mà nói, làm cái nghề này nhiều khi mỗi người lại ở một thành phố khác nhau, nhiều khi vài ngày mới gặp lại nhau, ờm, có chút muốn...

Santa rất muốn thổ huyết, anh ngẩng đầu chân thành đặt câu hỏi: "Tiểu Vũ, chuyện này không bỏ qua được sao?"

"Xác thực kỹ thuật có chút quá tốt rồi!"

Đối với lời khẳng định của người yêu Santa không biết là nên cao hứng hay là nên trốn tránh: "Cũng không tốt lắm đâu!"

"Chúng ta lần đầu... Bình thường lần đầu không có thuận lợi như vậy mà nhỉ?"

Santa nghĩ nghĩ nói: "Không phải do em quá nhạy cảm sao?"

"Em... Nào có!" Lưu Vũ không đồng tình, bắt đầu nói lung tung, "Chắc chắn là do anh quá phong lưu, nên kinh nghiệm quá mức phong phú!"

Santa chỉ có thể chế trụ eo nhỏ của cậu, mười phần nghiêm túc nói: "Em đã mạnh miệng như vậy, anh liền để em xem một chút chính em có bao nhiêu nhạy cảm!"

Hừ!

Nói không lại cậu liền dở trò lưu manh sao?

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!