[Hạo Hãn Tinh Trần] Ai Nói Rằng Chúng Ta Chỉ Là Quan Hệ Bao Dưỡng

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Cameo couple 110)

Ánh mặt trời buổi sớm bị bao quanh bởi những đám mây mỏng, tỏa ra thứ ánh sáng trắng lóa chói mắt. Tia nắng ấm mạnh mẽ xuyên qua tầng mây, vừa vặn hắt vào căn phòng nọ qua mép ô cửa sổ.

Cao Khanh Trần bị ánh mặt trời chói chang đánh thức, đang định đưa tay lên dụi đôi mắt nhập nhèm hãy còn ngái ngủ, bấy giờ mới phát hiện bản thân tứ chi mềm nhũn, bủn rủn vô lực.

Cao Khanh Trần khẽ thử cử động cổ, bấy giờ cảm giác đau nhức sau gáy mới đột ngột kích thích đại não anh tỉnh táo một chút. Sau đó Cao Khanh Trần ngẩng đầu nhìn qua xung quanh, cảnh tượng quần áo vương vãi khắp sàn đập ngay vào tầm mắt, mà bản thân anh, rõ ràng cũng không một mảnh vải che thân.

Cao Khanh Trần cố gắng chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, nhưng cơn đau từ đùi trong truyền đến ngay lập tức cảnh cáo anh không nên cậy mạnh mà manh động.

Cao Khanh Trần thật sự bất lực, có chút bực mình quơ loạn một cái trong không trung, không biết lại vỗ phải cái gì cứng rắn, liền vội vàng bối rối kéo chăn bông ra. Một nam nhân đang nằm nghiêng ngay cạnh anh, nặng nề say ngủ...

Cao Khanh Trần cố gắng thêm lần nữa, khó khăn lắm mới ngồi được dậy, bắt đầu nằm nghiêng tỉ mỉ ngắm nhìn nam nhân trước mắt.

Đường nét góc cạnh, lông mi thanh mảnh rủ xuống, sống mũi cao thẳng, ngoại hình mang đậm nét con lai, rất đẹp... Khuôn mặt này thoạt nhìn nam tính hơn anh rất nhiều, giá trị nhan sắc như thế, cho dù có có ném vào đám đông cũng khiến người ta không dừng chân thì cũng phải ngoái lại nhìn.

Cao Khanh Trần say mê ngắm nghía một lúc, đột nhiên giật mình rút ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Mình bị bệnh sao! Tại sao mình phải nhìn ngắm khuôn mặt người này chứ?

Người thiếu niên bên cạnh dường như cũng cảm nhận được có ánh mắt người khác đang soi vào mình chăm chú, khe khẽ cựa mình một cái.

Bấy giờ, trong đầu Cao Khanh Trần mới ùa về những hình ảnh khó coi đêm qua, không khỏi xẩu hổ không thôi. Cơ mà xấu hổ thì cũng chỉ là trong chốc lát, cảm giác tiếp theo chính là bối rối.

Cầu xin đây chỉ là giấc mơ, anh thực sự muốn tỉnh lắm rồi!

Cao Khanh Trần chịu đựng cơn đau, hoảng hoảng loạn loạn lăn xuống giường, tùy tiện túm lấy quần áo trên sàn rồi lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

Một lúc sau, Cao Khanh Trần có chút chán nản mà tiến vào văn phòng. Trợ lí Tiểu Trần nhìn thấy trạng thái bất thường của ông chủ, liền nhanh nhẹn đi theo anh hỏi han:

"Boss, anh bị sao vậy?"

Cao Khanh Trần nâng mắt, ánh mắt sắc lạnh chằm chằm phóng đến người đối diện, nói đoạn ném cho cậu ta vài tập tài liệu, lạnh lùng nói:

"Cút!"

Tiểu Trần không hiểu tại sao ông chủ nhà mình hôm nay tính tình lại đại biến động như vậy, đã sợ đến mức lưng cũng hóp lại như mèo, vội vàng nói xin lỗi, sau đó lặng lẽ đóng cửa lại chuồn đi càng sớm càng tốt.

Cao Khanh Trần tiện tay ném đống văn kiện tài liệu lên bàn, ngồi xuống ghế văn phòng, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức. Ánh mắt anh bình tĩnh hướng tới dãy nhà cao ốc san sát nhau qua ô cửa sổ kiểu Pháp, cố gắng nhớ lại sự tình khốn nạn đêm qua.

Tối hôm qua, hảo hữu của Cao Khanh Trần là Lưu Vũ và Châu Kha Vũ mời anh uống rượu tại Stardust* Bar – một quán bar dành cho người đồng tính nổi tiếng ở thành phố T.

(Stardust – Bụi sao – Tinh Trần – Tinh Trần trong Hạo Hãn Tinh Trần)

Sau đó hai người bọn họ nói đủ loại chuyện trên trời dưới đất, hoan thanh tiếu ngữ, cứng rắn nhét cho Cao Khanh Trần đầy một bụng cẩu lương.

Xa hoa trụy lạc, ăn uống linh đình suốt một hồi, Cao Khanh Trần đột nhiên cảm thấy toàn thân khó chịu, cảm giác khô nóng bỗng chốc bốc lên như thiêu đốt trên người.

Nguy rồi, kỳ phát tình lại đến đúng lúc này....

Cũng đều tại Cao Khanh Trần, mỗi lần đến kỳ phát tình đều lạm dụng thuốc ức chế, báo hại bây giờ bị rối loạn chu kỳ.

Lưu Vũ và Châu Kha Vũ muốn bám lấy Cao Khanh Trần rót thêm vài chén, nhưng lúc này mùi hương sữa dâu đã tràn ra khỏi tuyến thể, không chừng tiếp theo sẽ tràn ngập toàn bộ quán bar.

Cao Khanh Trần vội vã đẩy người chạy vào nhà vệ sinh, nhanh tay đóng cửa lại. Hai tay anh chống lên bồn rửa tay, giật cúc áo trên cổ ra, nheo mắt nhìn bản thân chỗ nào cũng đỏ bừng ở trong gương.

Chết tiệt! Cao Khanh Trần trong lòng thầm sầu não.

Bất quá một lát nữa, tin tức tố hương dâu sẽ lan ra khắp không gian, sau đó còn tràn cả ra ngoài.

Bỗng nhiên, Cao Khanh Trần ngửi thấy một thứ mùi hương tươi mát sảng khoái của rượu bạc hà, hơn nữa mùi rượu bạc hà kia còn càng lúc càng đậm đặc, mạnh mẽ tiến đến.

Cửa nhà vệ sinh đột ngột mở ra.

Cao Khanh Trần lập tức bị dọa cho sợ, nhưng chút lý trí cuối cùng ép anh cố phải giả vờ bình tĩnh, hứng nước đang không ngừng chảy ra từ vòi để rửa mặt cho tỉnh táo lại.

Đẩy cửa bước vào là một người phục vụ trẻ tuổi, trên gương mặt còn vương nét trẻ con, cho dù vậy cũng không ngăn nổi tầm mắt anh họa lại vẻ đẹp trai rạng ngời trên mặt cậu ta.

Cao Khanh Trần dựa vào bồn rửa mặt, đầu rũ xuống, cơ thể không tự chủ được run lên nhè nhẹ, trong mắt bị bao phủ bởi một tầng sương mờ ảo.

Mùi rượu bạc hà này thập phần êm dịu thuần hậu, không ngừng bao bọc an ủi anh. Tin tức tố của hai người dần dần giao hòa quấn quýt lấy nhau, hương sữa dâu và rượu bạc hà càng trở nên nồng đậm.

Cao Khanh Trần biết rõ, hương sữa dâu của mình cùng với rượu bạc hà kia chính là vô cùng thích xứng.

Ánh mắt hai người trùng hợp giao nhau. Người kia ở bên cạnh chậm rãi tiến đến gần anh, có phần thô bạo mà áp môi mình lên gáy Cao Khanh Trần.

Anh có thể cảm nhận được rằng cậu phục vụ kia đã cật lực khắc chế bản thân để không thô lỗ với anh. Cao Khanh Trần cũng không có ý từ chối "thiện chí" của cậu ta, dù sao trong tay anh bây giờ cũng không có thuốc ức chế, hơn nữa còn cần giải quyết nhu cầu cấp bách ngay lập tức, vì vậy liền ngầm đồng ý hành động của cậu ta.

Cao Khanh Trần cảm nhận được tuyến thể của mình bị người phục vụ kia cắn nát, đem tức tố mát lạnh truyền vào trong từng mạch máu, cảm giác khô nóng trong cơ thể bấy giờ mới từ từ được giảm bớt.

Mà kể ra, quán bar dành cho người đồng tính nam này cũng cực kỳ chu đáo với khách hàng. Tầng dưới còn mở khách sạn tương đối tiện nghi, thuận tiện cung cấp nơi hành sự cho mấy vị khách chẳng may đến kì phát tình như anh. Nhưng ai mà biết, điều này cũng triệt để đẩy Cao Khanh Trần rơi xuống vực sâu...

Cậu phục vụ kia ôm ngang người Cao Khanh Trần lên, đưa anh vào một gian phòng.

Cơn say mơ màng càng như dung túng cho Cao Khanh Trần tận hưởng sự đối đãi dịu dàng ôn nhu ấy.

Anh có thể dễ dàng cảm nhận được người phục vụ kia đã cố gắng hết sức để kiềm chế hành xử thô bạo của cậu ta, dùng dịu dàng hết mức mà chạm vào người anh.

Rốt cuộc, giữa giai đoạn mẫn cảm đột ngột mà tìm được một người xa lạ vốn không quen biết, sẵn sàng giúp mình giảm bớt sự khó chịu như lửa đốt tại thân thể, đó đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Quần áo bị cởi ra ném tứ tung, hai tay anh bắt đầu không yên phận mò mẫm khắp cơ thể người nọ. Cao Khanh Trần không ngừng vặn vẹo eo, những tiếng thở hổn hển, tiếng nước chậc chậc tại nơi giao hòa không ngừng dội vào bên tai.

Cơn khoái cảm nhẹ nhàng mà đê mê này đã giúp kỳ phát tình của Cao Khanh Trần cuối cùng cũng có được một tia an ủi...

Nhưng dường như vẫn còn sót lại một tia lý trí, khi Cao Khanh Trần sắp bị người kia lần nữa tiến vào, ý muốn thành kết mà đánh dấu vĩnh viễn bên trong anh, Cao Khanh Trần đã kịp đẩy cậu ta ra. Lúc đó hai mắt anh đẫm lệ mông lung, có chút hư thoát nằm phịch trên giường, sau đó không rõ thế nào đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay...

Mà người kia, cật lực dùng sức vần Cao Khanh Trần cả một đêm cũng mệt mỏi đến mức thở dốc, bất tri bất giác cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Thế nên... Sáng ra liền có màn xấu hổ đến thẹn thùng như vậy...

Cao Khanh Trần – Con trai độc nhất của Cao gia lừng lẫy. Chỉ mình sản nghiệp Cao gia đã thâu tóm một nửa bầu trời thành phố T. Từ thiết kế thời trang, công ty trò chơi, thiết kế kiến trúc, hệ thống giáo dục và thẩm mỹ viện đều có một tay Cao gia cắm dùi trong đó.

Với tư cách là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh từ một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, Cao Khanh Trần vừa về nước liền tiếp quản ngay một công ty game do cha mình làm chủ.

Cao Khanh Trần cũng được coi là người thành công trong sự nghiệp học tập của mình, tương lai có thể thuận lý thành chương mà tiếp quản cơ ngơi của phụ thân đại nhân.

Chỉ là, điều khiến cha của Cao Khanh Trần đau đầu nhất chính là, Cao gia bao nhiêu thế hệ đều sinh ra Alpha cấp S, cuối cùng lại phá vỡ tiền lệ sinh ra một Omega cấp S hiếm hoi ở thành phố T – Cao Khanh Trần.

Càng đau đớn hơn chính là, kỳ phát tình mỗi tháng một lần nhưng không thể để Cao Khanh Trần cứ thế sử dụng thuốc ức chế trong thời gian dài. Dù sao thứ này cũng có một số tác dụng phụ, sẽ cực kỳ có hại cho cơ thể.

Cao Khanh Trần nghe vậy cũng hiểu rõ bản thân cần làm thế nào. Mới đầu mỗi lần khó chịu đều sẽ tìm alpha để giải quyết, nhưng phần lớn đều không thích xứng với anh. Hầu hết quá trình đánh dấu đều không có hiệu quả gì, sau khi làm xong cơ thể anh vẫn có phản ứng vô cùng lớn... Sau đó, Cao Khanh Trần cũng chỉ biết dựa vào dùng thuốc ức chế để giảm bớt cơn thống khổ mỗi khi đến kì phát tình.

Cao Khanh Trần là một người nghiện công việc. Cuộc sống của anh kì thực chỉ có đến công ty và về nhà, hai nơi nối lại tạo thành một đường thẳng. Không có tham gia hoạt động giải trí, càng không có đời sống sinh hoạt tình cảm. Vậy nhưng Cao Khanh Trần lại cảm thấy như vậy đã rất mãn nguyện rồi, ngoài công việc bận rộn ban ngày, hằng đêm anh còn nằm dài trên bàn làm việc luyện viết chữ rất nhanh.

Anh là người sẽ không bao giờ cho phép kỳ phát tình của bản thân ảnh hưởng đến công việc và sinh hoạt của mình. Thế nên Cao Khanh Trần vẫn luôn lo làm cách nào để giải quyết vấn đề sinh lý khó chịu kia, mà kỳ thực, cách tốt nhất chỉ có tìm một Alpha phù hợp mà thôi.

Cũng may ông trời không tuyệt đường sinh sống, Cao Khanh Trần cảm thấy bản thân cuối cùng cũng tìm được Alpha tương xứng với mình rồi.

Suốt một lúc lâu, Cao Khanh Trần suy tư nhớ lại sự việc để xem nên giải quyết thế nào. Đến khi anh hoàn hồn, liền nhanh chóng nhấc điện thoại, những ngón tay thon dài thành thục gõ ra một dãy số rồi bấm máy.

Chỉ một lúc sau, đầu dây bên kia đã vang lên thanh âm quen thuộc.

"Boss! Anh có gì phân phó sao?"

"Tôi muốn tư liệu về tất cả nhân viên trong Stardust Bar. Trưa mai mang đến cho tôi."

"Boss... Cái quán bar đó... Anh cần tư liệu làm gì vậy...?" Không hiểu ra làm sao, người bên kia có chút hoang mang bối rối, thanh âm càng lúc càng nhỏ.

"Nói lời vô dụng làm gì! Tôi muốn thông tin chi tiết, bao gồm cả gia đình, học vấn, lịch sử tình trường." Cao Khanh Trần lạnh lùng trả lời, mất kiên nhẫn mà cúp máy cái rụp.

Đầu dây bên kia chỉ còn biết bất lực thở dài. Stardust Bar có hàng trăm nhân viên, muốn đào cặn kẽ cả nhà người ta lên, làm sao mà làm trong một ngày được?

Sang chiều ngày thứ hai, Cao Khanh Trần chỉnh tề ngồi ở trên sô pha, cẩn thận lật xem đống tư liệu được gửi đến, trợ lý Tiểu Trần thì cung kính đứng một bên.

"Anh có chắc chắn là tìm được tất cả không?" Cao Khanh Trần tỏ ra không hài lòng nói.

"Chắc chắn mà, đây là tất cả những nhân viên hiện tại của Stardust Bar đấy ạ. Những nhân viên đã rời đi trước đây cũng đều có mặt trong đó cả."

"Thế tại sao không có cậu ta?"

"Ai?" Tiểu Trần vẫn mờ mịt không hiểu ra làm sao.

"Không có gì..." Cao Khanh Trần chợt nhận ra Tiểu Trần hãy còn không biết chuyện này, liền nâng ly cà phê trên bàn lên nhấp đại một ngụm để che đi sự bối rối của bản thân.

Tại sao không có cậu ta nhỉ? Chẳng lẽ cậu ta không phải nhân viên phục vụ sao? Làm sao mà sai được chứ, lúc đó cậu ta thực sự mặc quần áo của nhân viên phục vụ mà...

Cao Khanh Trần cau mày, trong tâm càng lúc càng thấy khó hiểu.