Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 130: Hàn Băng Châu



(Tiểu viện đại sảnh bên trong, Linh Sư học viện học sinh đang tụ tập lại.)

" Học trưởng, chúng ta vừa mới nghe được tin tức, là ba ngày trước Tuyết Sơn bên trong phát ra Linh Châu hơi thở, nếu đoán không lầm có thể là Hàn Băng Châu sinh ra, cho nên những người phụ cận nghe tin đều chạy đến Tuyết Sơn Thành nơi này đi." Thanh niên đi tìm hiểu tin tức trở về thuật lại những gì mình nghe được tin tức nói cho mọi người nghe.

Những người khác nghe là có Hàn Băng Châu sinh ra đều kích động không thôi, vì mỗi người đều biết dưỡng dục thành Linh Châu là do Thiên Địa linh khí dưỡng thành, đối với thủy nguyên tố người tới nói, là tăng cấp hảo bảo vật, hoạt cho vũ khí tăng thêm cấp bậc gì đó? màu xanh lá xinh đẹp mỹ nhân hỏi.

"Tạ Từ Học trưởng thật vậy chăng? chúng ta cũng quá may mắn đi, vừa đúng lúc nga."

Những người khác nghe vậy cũng nở nụ cười, cảm thấy bọn họ cũng rất mai mắn, Tống Hiển nghiêm túc nói.

"Mọi người lần này vào Tuyết Sơn, nhất định phải thập phần cảnh giác biết không? Linh Châu xuất hiện, chẳng những thu hút cường giả phụ cận đến đoạt, còn có Tuyết Sơn bên trong cường đại Linh Thú nữa đấy, mọi người đều không được đại ý, còn có đám người của Kỳ Tinh Học Viện, ta xem bọn họ không hảo ý đâu."

" Bọn chúng dám?" Tạ Từ không cho là đúng nói.

" Ám tiển khó dò, chúng ta không được đại ý." Tống Hiển nghiêm nghị nói.

Đám người nhìn nhau, đều ngật đầu trả lời.

" Đã biết học trưởng."

Bắc Cung Nhiên lặng lặng đứng phía sau mọi người, không tham gia đàm luận, cũng không từ chối nghe bọn họ nói chuyện, nhưng trong mắt nàng cũng hiện lên tia sáng.

" Được rồi, mọi người đều trở về nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai chúng ta xuất phát."

" Hảo."

Mọi người cao hứng đều trở lại phòng mình, Bạch Ngạo Thành liền đi theo sau Bắc Cung Nhiên nói chuyện lên.

" Huynh đệ, ngày mai vào Tuyết Sơn rất nguy hiểm, ngươi nhớ đi theo ta phía sau biết không? Huynh đệ ta sẽ chiếu cố ngươi."

Bắc Cung Nhiên làm như không nghe thấy đi về phía trước, Bạch Ngạo Thành cũng không thèm để ý Bắc Cung Nhiên lạnh nhạt, mười ngày trước trong rừng rậm hắn không cẩn thận chọc đến đám Diều hâu, tuy có nhỏ hộ trận pháp, nhưng cũng không chiệu nỏi đám Diều Hâu không ngừng công kích, nếu không có Bắc Cung Nhiên cùng nàng khế ước thú đem chúng dẩn dắt đi, thì hắn nhất định bị thương không nhẹ rồi, cho nên người anh em ngoài lạnh trong nóng này hắn nhận chất rồi.

" Đúng rồi huynh đệ, ngươi còn chưa nói trong học viện ngươi ở khu vực nào nha? Chờ trở lại học viện ta giới thiệu huynh đệ ta vừa nhận biết không lâu cho ngươi quen biết, hắn thật sự rất lợi hại nga, hắn là chúng ta nội môn lần này khảo hạch đệ nhất danh đấy, hắn ta tướng mạo nha, chỉ có thể dùng từ xinh đẹp mà hình dung, hắn còn đẹp hơn mấy đại mỹ nhân xếp hạng trước mười trong học viện nữa, ai, không biết có bao nhiêu học muội bên trong học viện đều ái mộ hắn đâu, huynh đệ ngươi nói nam nhân như vậy xinh đẹp làm gì nha? Ta có đôi khi thật sự rất khó sử đâu, mỗi lần thấy hắn cười lên như vậy xinh đẹp, ta có đôi khi nhìn cũng phải thất thần nữa, ngươi nói ta một nam nhân nhìn huynh đệ mình cũng thất thần, ngươi nói có phải hai không ta có bệnh nga, Phong...." Chưa chờ hắn nói thêm thì...

" Ầm." Cửa phòng đóng lại thanh âm.

Cái mũi Bạch Ngạo Thành chỉ còn 2 cm là đụng vào rồi.

" Ai, sao đống cửa phòng rồi, người ta còn chưa nói xong đâu." Hắn đành phải ủ rũ trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau đoàn người ra khỏi thành trực tiếp hướng Tuyết Sơn đi, dọc theo đường đi nhìn đến không ít đoàn đội, đi theo từng phương hướng mà đi, mấy ngày nay có không ít người tụ thành tiểu đội đi vào bên trong Tuyết Sơn, làm Tuyết Sơn hàn năm lạnh lẽo cũng trở nên sinh động lên, có đoàn đội là vì bên trong Tuyết Sơn tài nguyên, có đoàn đội là vì muốn cướp bóc người khác, nhân ngươi bệnh lấy ngươi mệnh ý tứ.

" Không ngờ tin tức trong vòng vài ngày, đã có như vậy nhiều người tới rồi." Tạ Từ cảm khái nói.

" Những người này có là cùng chúng ta giống nhau rèn luyện, ta không mấy lo lắng, nhưng những người bên đó đại bộ phận đều là lính đánh thuê, cùng tán tu người, nhìn bọn họ hung thần ác sát bộ dáng, cũng biết là ở mũi đao thượng hỗn nhật tử người, mọi người nên cẩn thận điểm." Tống Hiển có ý chỉ nhìn vài đoàn người nói.

" Chúng ta đã biết." Đoàn người nhỏ thanh trả lời.

Đoàn người đuổi hơn nữa ngày thời gian lộ mới đến Tuyết Sơn chân núi, bắt đầu cảm nhận được sự lạnh buốt từ bên trong truyền ra, vì mỗi người đều là tu chân giả, nên không thấy lạnh, nhưng bọn họ biết đi càng sâu vào bên trong nếu không có linh khí bảo hộ cũng không dám đi sâu vào trong, nhưng nơi này lợi thế nhất chính là Thủy Nguyên tố người, giống Tống Hiển như vậy nguyên tố lĩnh ngộ, như cá gặp nước.

" Chúng ta nơi này nghĩ ngơi một chút đi." Tống Hiển lên tiếng.

" Hảo."

Tống Hiển đám người vừa ngồi xuống không lâu, Tống Hiển, Tạ Từ và Bắc Cung Nhiên cảm nhận được ánh mắt không hảo ý nhìn qua, bọn họ theo bản năng nhìn lại, thì thấy đám người Kỳ Tinh học viện nghỉ ngơi cách đó không xa, Tống Hiển có chút bất ngờ trước sự nhạy bén của Bắc Cung Nhiên, trong đội có thể nói chỉ có Bắc Cung Nhiên cùng Bạch Ngạo Thành thực lực là thấp nhất, nhưng những người khác không cảm giác được, nàng lại nhận ra, không hổ danh là được trưởng lão nhìn trúng đệ tử.

Những đoàn đội khác cũng bắt đầu tìm chỗ nghỉ ngơi trong giây lát chuẩn bị tinh thần, có đoàn đội không cho là đúng cậy mạnh tiếp tục đi, vào đoạt bảo còn muốn nghỉ ngơi, đúng là một đám thiếu gia tiểu thư mà.

- ---------------------------------

Mà lúc này Vân Phong Nhã cũng đã đến Tuyết Sơn Thành ngoài cửa thành, mà không trực tiếp đường vòng qua, thứ nhất là nguy hiểm, lại thêm Kim Bằng thương vừa mới hảo, lại thêm mấy ngày nay lên đường, Kim Bằng cũng mệt mỏi rồi, nếu gặp được cường đại có cánh Linh thú, sẽ rất nguy hiểm, vả lại nàng cũng muốn biết trong thành, có ai trên tay có Tuyết Liên ngàn năm.

Vân Phong Nhã chưa kịp vào thành thì từ phía sau truyền đến thanh âm xe cộ chạy nhanh cùng tiếng quát tháo kêu ngạo của nam nhân vang lên.

"Tránh ra, cho ta tránh ra."

Những người muốn xếp hàng vào thành, thấy một chiếc xe ngựa chạy nhanh, phía sau còn đi theo mười mấy tên hộ vệ chạy, đều hoảng loạn tránh ra, có người không kịp tránh thoát, va vào Giáp Mã ngã trên mặt đất bị thương.

Vân Phong Nhã ngón trỏ vuốt cái mũi của mình một cái, trong mắt lóe sáng, rất phong độ đi qua một bên tránh đường, nhưng không ai thấy được hai ngón tay của nàng búng ra lưỡi dao gió sắc bén, đem bánh xe ngựa trụ chém đoạn, xe ngựa lại chạy nhanh, mọi người chỉ nghe được." Rắc." Thanh âm, sao đó là bánh xe từ thân xe chạy ra, xe bánh mỗi thứ một nơi, không có bánh xe chống đỡ, xe ngựa liền nghiên qua một bên, chỉ nghe được.

" Ầm." Xe lật, còn bị kéo dài đi một đoạn, kèm theo tiếng kinh hô của mọi người.

" A..."

" Thiếu gia." Đám hộ vệ kinh hãi kêu lên.

Bên trong xe lân ra một nam nhân mập mạp toàn thân ngấm vóc, và hai nữ nhân y phục sặc sỡ bất chỉnh, nhìn dáng người đẩy đà bất chỉnh của hai nữ nhân đè trên người mập mạp, những người xung quanh có người hít sáo, có thì cười nhạo, còn những người nhận biết tên mập mạp này thân phận, chỉ dám cười trộm.

" ai dô, đó không phải là Trịnh gia đại thiếu gia sao? Ban ngày ban mặt cũng thật là...." Có người kêu nói.

Nam nhân bên cạnh nghe vậy liền nói nhỏ.

" Ngươi không muốn phiền phức thì nhỏ tiếng chút, ngươi không nghe nói sao? Trịnh gia nhị thiếu gia cùng thành chủ đại tiểu thư đi rất ngần, nghe nói hai nhà chuẩn bị làm thông gia đấy."

" Thật sự? Cũng đúng, Trịnh gia nhị thiếu gia vừa anh tuấn thiên phú lại cao, mới 25 tuổi đã là Linh Vương nhất cấp, thành chủ đại tiểu thư chẳng những xinh đẹp thiên phú cũng không thua kém, hai người họ rất xứng đôi a."

Mọi người đều âm thầm nghị luận lên án.

Vân Phong Nhã nghe được những tiếng nghị luận bên tai mới biết được tên mập mạp này trong thành thường dựa vào gia tộc mình cùng với thành chủ đi được ngần mà cáo mượn oai hùng chèn ép người, nàng vừa rồi ra tay không chỉ là xem không vừa mắt hắn, mà là nàng nghe được trong xe những lời nói ô ngôn uế ngữ của tên mập mạp này làm nàng ghê tởm đến không được, xem ra tình huống này cũng không tồi đâu, nàng khoé môi cong lên, vừa muốn rời đi thì nghe được vài nam nhân chế diễu thì thầm nói. Chính‎ chủ,‎ rủ‎ bạn‎ đọc‎ ch𝑢ng‎ ﹙‎ tr𝑢‎ 𝓶tr𝑢y𝚎n.vn‎ ﹚

" Ha hả, ta xem Trịnh đại thiếu gia là vì nghe được Tuyết Sơn bên trong xuất hiện Linh Châu nên mới chạy trở về đi, sợ không có thời gian cùng nữ nhân tu luyện, nên mới ở trong xe ngựa..... hắc hắc, xe mới chịu không nổi lật đi? Ha hả." Mấy nam nhân nhìn nhau đều hiểu ý tứ, cười dâm tà lên nhìn hai nữ nhân xinh đẹp đang làm nũng với tên mập mạp mà đánh giá.

"Linh Châu?" Vân Phong Nhã trong mắt sáng lên.

" Chủ nhân, nếu ta đoán không lầm chính là Hàn Băng Châu mà chủ nhân đang cần tìm." Hoàng trong thức hải vui mừng lên tiếng.

Trong lúc mọi người còn đang xem kịch vui, không ai chú ý đến thiếu niên hắc y đã không thấy.

Khi Vân Phong Nhã xuất hiện, là ở Các Ngọc Trai trước cửa tiệm, nàng nhìn Các Ngọc Trai ba chữ to, không chút do dự đi vào bên trong, nàng đi thẳng đến trưởng quầy trước mặt, chưa chờ hắn ta hỏi truyện nàng từ chữ vật lấy ra Tô quản sự đưa cho nàng Các Ngọc Trai thượng tân hắc thẻ bài.

Trưởng quầy còn chưa kịp chào hỏi, thì trừng lớn con ngươi nhìn trên quầy bàn hắc thẻ, hắn cầm hắc thẻ nhìn nhìn, sao đó nhìn mỹ thiếu niên trước mặt, buộc miệng hỏi.

" Không biết hắc thẻ bài này là gia phụ tiểu công tử đưa cho, hai là tiểu công tử từ đâu nhật được vậy?"

Cũng không phải là lần đầu tiên có người như vậy hỏi nàng, Vân Phong Nhã thấy nhiều không trách, nàng không trả lời, trực tiếp đưa linh khí vào bên trong hắc thẻ bài, để chứng minh nàng là chủ nhân của nó.

Trưởng quầy trong mắt khó che giấu được sự kinh ngạc, vì những người có được Các Ngọc Trai thượng tân hắc thẻ bài khách quý, thân phận họ ở Đông Lân Quốc đều không thấp, mà những người đó bề ngoài cũng là trung niên đến lão nhân, không một ai là người trẻ tuổi cả, cho nên hắn mới như vậy kinh ngạc, dù gì hắn cũng là gặp qua việc đời người, nên rất nhanh lấy lại tin thần, cung kính mời Vân Phong Nhã đi vào phòng khách quý, hắn liền phái người đi thông tri Hồ Quản sự đi, Vân Phong Nhã chờ hắn rời đi, nàng như thường lệ khép hờ mắt, bắt đầu đem tinh thần lực từ từ dò xét xung quanh cho đến khi nghe được tiếng bước chân người đi đến.