Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 132: Vân Phong Nhã tức giận



Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, những người khác cũng thấy được vừa rồi một màn, bọn họ rất muốn đi lên giúp đỡ, nhưng lực bất đồng tâm, Bạch Ngạo Thành mắt đều đỏ, muốn xông lên, nhưng bị một con Tuyết Lang khác ngân cảng, mắt thấy Bắc Cung Nhiên lại phải gặp nguy hiểm, chợt một tàn ảnh như tia chớp đánh về hướng Tuyết Lang đang vồ mồi tư thế.

" Hu..... vèo..... Ầm."

Tuyết Lang một thân to lớn cứ như vậy bị đánh bay ra xa, đánh vào thân cây, Tuyết động trên thân cây ào ạt rơi xuống, như muốn đem Tuyết Lang thân thể vùi lấp.

Bắc Cung Nhiên còn chưa kịp phản ứng, cả người đã rơi vào một cái ôm ấm áp rồi, nàng theo phản xạ không thích người đụng chạm vào bản thân, muốn đem đối phương đẩy ra, nhưng nàng còn chưa kịp đem người đẩy ra, thì cả người đã bị người ôm xoay vòng, nàng vì Không để cho mình té ngã, chỉ có thể theo phản xạ ôm đối phương eo cùng nhau xoay vòng, cũng vào lúc này nàng mới nhìn thấy xường mặt quen thuộc của đối phương mới ngẩn ra, nhìn đối phương trường kiếm vung lên, đem một con Tuyết Lang đang muốn công kích chém bị thương, Vân Phong Nhã nhìn xuống nữ nhân trong lòng ngực, bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngưng động, Vân Phong Nhã khoé môi khẽ nhếch lên hỏi.

" Nhiên Nhiên không sao chứ? Có..."chỗ nào bị thương không? còn chưa nói xong, ánh mắt Vân Phong Nhã liếc qua bờ vai máu thịt be bét của Bắc Cung Nhiên, mắt phượng xinh đẹp ý cười, từ từ lạnh xuống, thai vào đó là tức giận, làm xung quanh vốn đã lạnh lẽo, nay còn lạnh hơn, hơi thở túc sát trên người nàng không ngừng ra bên ngoài phát tán, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt thanh tú vì mất máu quá nhiều, trở nên trắng bệch, Vân Phong Nhã trong mắt tức giận cũng trở nên đau lòng lên, nàng ý niệm vừa động trên tay xuất hiện hai viên Đan Dược, một viên chửa thương Đan và một viên Hồi Khí Đan, Bắc Cung Nhiên vừa muốn mở miệng nói gì đó, đã bị Vân Phong Nhã nhân cơ hội ném đan dược vào miệng nàng, đan dược vừa vào miệng đã tan, muốn phun ra cũng không được, nhưng Bắc Cung Nhiên cũng không lo lắng Vân Phong Nhã sẽ hạ độc nàng, nàng chỉ là bất ngờ trước hành động của Vân Phong Nhã mà thôi.

" Không được chạy loạn biết không?" Thanh âm không vui của Vân Phong Nhã vang lên bên tai.

" Tiểu Hắc, Nhiên Nhiên giao cho ngươi." Dứt lời nàng buôn ra ôm ấp, đi về phía trước vài bước.

" Chủ nhân yên tâm, chủ....( Mẫu)" ngẹn lại." Ta đến bảo hộ."

Lúc này Tiểu Tước cũng đã đánh bay một con Tuyết Lang cùng cấp bậc với nó, Tiểu Tước vội vã bay đến bên người Bắc Cung Nhiên, lo lắng hỏi.

" Chủ nhân người không sao chứ?"

" Ta không có việc gì."

Tiểu Tước cảm giác được ánh mắt áp bức của Vân Phong Nhã liếc qua nó, không hiểu sao nó cả người có chút run lên, cảm giác người này quá nguy hiểm.

Vân Phong Nhã trên tay không biết khi nào đã xuất hiện màu đen truỷ thủ, cộng với một thân hắc y võ sĩ phục, tóc buộc đuôi ngựa, có lẽ vừa rồi dùng nhanh nhất tốc độ đến cứu Bắc Cung Nhiên, nên làm mái tốc mai hai bên lơ lỏng ra, làm nàng càng trở nên chối lội, càng trở nên quỷ mị trên nền tuyết trắng, dù như vậy vẫn không che đi được trên người nàng túc sát hơi thở phát ra, lạnh băng sâu thẳm con ngươi nhìn ba con giả thú trước mặt.

Ba trỉ Tuyết Lang từ lúc Vân Phong Nhã xuất hiện, chúng nó như cảm giác được sự nguy hiểm, không lập tức công kích nàng, ba trỉ bất đầu ngầm ngừ phòng bị tùy thời công kích Vân Phong Nhã.

Vân Phong Nhã cũng không chờ chúng nó đến công kích, nàng như tia chớp vọt đến chúng nó bên thân cận chiến, Tuyết Lang phía trước cảm nhận được nguy hiểm đến ngần, hung ác một chân trước vung lên muốn chụp bay đối phương, nhưng chụp bay người thì không thấy, chỉ chụp đến đối phương tàn ảnh, tiếp theo là lạnh băng truỷ thủ sắc bén lóe sáng, một đao đi xuống, đem chân trước của nó chém đức thành hai, Vân Phong Nhã lại xoay người truỷ thủ nhanh chóng đâm vào cổ họng của một con Tuyết Lang bên cạnh, chuẩn, tàn nhẫn, một kích trí mạng, Truỷ thủ rút ra máu tươi phun trào, sau đó nàng mượn lực chân dẩm xuống đất, mượn lực nhảy lên không trung, tiếp đoán phía sau Tuyết Lang đang nhảy lên công kích nàng.

Một người như chim ưng vỗ cánh, một con giả thú với sắc bén mống vuốt, răng nanh sắc nhọn trên không, khích thích người trồng mắt.

Vân Phong Nhã nở ra nụ cười lạnh lẽo, vọt lên trước, sắc bén truỷ thủ mang kình lực từ trong tay nàng phóng ra, tiếp theo mọi người chỉ nhìn thấy thiếu niên tàn ảnh từ Tuyết Lang bên hong vọt ra, tay tiếp lấy truỷ thủ từ trong thân thể phía sau Tuyết Lang bay ra cùng máu tươi, tóc độ nhanh đến mức Tống Hiển vài người chỉ thấy được nàng tàn ảnh, cho đến khi trên tay nàng tiếp truỷ thủ, mọi người mới chú ý đến mồm của Tuyết Lang vì bị Truỷ thủ sắc bén làm bị thương, mà trong mồm của nó lại không ngừng tràn ra máu tươi, mọi người lúc này mới biết được vừa rồi truỷ thủ là từ trong thân thể từ miệng của nó bay xuyên qua bụng, cả đám đều âm thầm nuốt nước miếng, trong lòng nói thầm." Thiếu niên này thật là khủng khiếp."

Đoàn người lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, không hoa hòe lầy loại chiêu thức chiến đấu, trong mắt đều là khiếp sợ không thôi, nhưng cũng vì vậy làm cho kiệt sức bọn họ lại có thêm sức mạnh cùng Tuyết Lang đối kháng.

" Vân..... Vân huynh đệ." Bạch Ngạo Thành ấp a ấp úng khó tin kêu lên.

Nhờ có Vân Phong Nhã và Tử Điện Báo, Kim Bằng trợ giúp, thế cục đã đổi hướng, dẫn đầu Tuyết Lang thấy đồng bọn đã chết hơn nữa, nó không cam lòng, ngào rống ra lệnh rút lui, nếu không phải Vương của chúng nó không cẩn thận bị thương, lưu tại hang động, đã sớm đem đám người này giết rồi, những Tuyết Lang còn lại nghe được lão đại ra lệnh, cũng không cam lòng rời đi.

Vân Phong Nhã trong lòng rất muốn đuổi theo đem chúng nó toàn bộ giết, vì nàng biết chủng tộc Lang rất ghi hận, nhất định sẽ tìm bọn họ báo thù, nhưng nàng nhìn đến đám người Tống Hiển đều kiệt sức ngồi bẹp trên nền tuyết, trên người không ít lớn lớn bé bé vết thương, nàng đành thôi vậy.

" Huynh đệ, cũng mai là ngươi đến kịp thời, nếu không huynh đệ ta khó thấy mặt trời ngày mai a?" Bạch Ngạo Thành đầy cảm xúc đi đến muốn ôm Vân Phong Nhã một cái huynh đệ tình, lại bị Vân Phong Nhã tránh khai, ôm cái không.

Vân Phong Nhã mặt đều đen, người này là ôm bảo bảo sao? Lần nào gặp mặt cũng đến như vậy một lần.

" Ta xem không đến nỗi đi, ngươi còn rất có sức hành động nói chuyện đâu? Thêm một chút thương nữa cũng không thành vấn đề đi?"

" Huynh đệ, ngươi cũng thật vô tình a? Cũng không chịu đở huynh đệ ta một chút a? Vừa rồi ngươi còn như vậy ôn nhu...." Bạch Ngạo Thành đầy ủy khuất vừa nói.

Vân Phong Nhã ném qua cho hắn một bình đan dược.

"Ngươi nói thật nhiều, Dùng nó, thương thế sẽ nhanh chóng kết vẩy."

Đan dược nàng luyện chế độ tinh khiết đã đạt đến hoàng mỹ, hiệu quả sẽ nhanh hơn những Đan Dược khác rất nhiều, còn những người khác, bọn họ ăn bọn họ Đan Dược là được rồi, cùng nàng không quan hệ.

Vân Phong Nhã chực tiếp đi đến Bắc Cung Nhiên trước mặt, cũng chưa chờ nàng mở miệng, cứ như vậy bá đạo công chúa ôm lên, tiểu Tước thấy vậy muốn bay lên ngăn cản Vân Phong Nhã hành động, thì bị ánh mắt sắc bén của nàng nhìn lại, Vân Phong Nhã lạnh lùng nói.

" Nhiên Nhiên cần băng bó." Dứt lời đi rồi.

"Ai, không cần để ý chủ nhân bản Vương lạnh nhạt, ai kêu ngươi bảo vệ bất lực làm chi." Kim Bằng an ủi nói.

Tiểu Tước"........."

Đám người."........"??????

Bắc Cung Nhiên ngẩn ra một hồi mới lấy lại tinh thần, muốn nhảy xuống thì nghe được thanh âm không vui trách cứ của Vân Phong Nhã vang lên.

" Không được cử động, sẽ động đến vết thương, lại đổ máu nữa."

" Ngươi... ngươi muốn đem ta đi đâu?"

Bắc Cung Nhiên vành tai hồng hồng không được tự nhiên hỏi.

Vân Phong Nhã nhìn xuống nàng, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt nói.

" Tắc nhiên là băng bó vết thương rồi."

" Cái..... cái gì? Ta không cần, ta tự mình làm." Bắc Cung Nhiên có chút hốt hoảng nói, nàng thật không hiểu sao lần này gặp lại hắn, hắn cùng với lần đầu gặp mặt không giống nhau.

Vân Phong Nhã tay nhẹ vung, trước mặt nàng xuất hiện một cái liều nhỏ chỉnh tề, chưa chờ Bắc Cung Nhiên phản ứng lại đã bị bế vào bên trong liều nhỏ rồi.

" Các ngươi bên ngoài canh giữ, không được cho bất cứ người nào vào trong." Nàng ra lệnh thú thú nhóm.

" Đã biết, chủ nhân." Ba con thú thú trong mắt đều là giảo hoạt đồng thanh đáp.

Không xa đám người."........." Phát sinh chuyện gì a????

Nam nhân đều há hốc mồm nói không nên lời, nghĩ trị cái thương cũng làm như vậy khoa trương sao? còn đám mỹ nữ cũng không kém là bao, lại cảm thấy ủy khuất, nghĩ thiếu niên đó mắt mù ư? không thấy bọn họ mấy cái mỹ nữ đều bị thương sao? Lại đi ôm học đệ a..a...a.

" Ngọa tào, liều trại cũng có thể như vậy làm sao? Không sợ phong thổi bay à?" Bạch Ngạo Thành đôi mắt đều trừng thật lớn.

Những người đó nào biết đâu rằng, Vân Phong Nhã vì lười cấm trại nhỏ, nên vừa học được một ít hộ trận, liền trong vòng tay không gian thí nghiệm lên, cho dù có phong vũ cũng sẽ không ảnh hưởng đến trại nhỏ.

Còn Bắc Cung Nhiên thì cả người đều ngây ngốc rồi, cho đến lúc Vân Phong Nhã đặt nàng trên nệm mềm, mới lấy lại tinh thần né tránh, lạnh nhạt nói, nếu như vành tai không đỏ.

" Ta không quen người khác đụng chạm, ta tự mình sử lý là được, ngươi ra ngoài trước đi."

" Ôm cũng ôm rồi, chỉ là băng bó vết thương không thành vấn đề đi? Đều là nam nhân Nhiên Nhiên còn e thẹn a, chẳng lẽ....." Vân Phong Nhã vả vờ hồ nghi nhìn từ trên xuống dưới Bắc Cung Nhiên một lượt, thấy nàng khẩn trương khoé môi có chút nhếch lên mới nói tiếp. " Chẳng lẽ Nhiên Nhiên là lo cho bọn họ bên ngoài không ai giúp đỡ băng bó."

Bắc Cung Nhiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mới gật đầu đáp." Là."

Vân Phong Nhã cũng không muốn chiêu chọc nàng nữa, tuy nàng ấy đã dùng chữa thương đan, nhưng hiệu quả là ở trong thân thể hồi phục, vết thương bên ngoài cũng phải thoa dược nếu không vết thương sẽ rất khó lành, còn lưu lại thẹo lớn, nàng nhìn y phục đầy mùi máu tanh trên người Nhiên Nhiên thì nhiếu mài.

" Ai, đã biết, Nhiên Nhiên băng bó xong nhớ rõ thai y phục nha."

Vân Phong Nhã từ chữ vật lấy ra một bình dược phấn đặc vào Bắc Cung Nhiên tay." Dùng nó vết thương lành sẽ càng tốt, sẽ không lưu sẹo."

______________________________________