Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 134: Sơn cốc thịt nướng



Vân Phong Nhã đám người thu thập xong, nhanh chóng rời xa nơi có mùi máu tanh này, tìm nơi dưỡng thương đi, ngày mai lại tiếp tục đi xâu vào bên trong, trên đường đám người vì phải cảnh giác nên không nói chuyện nhiều, nhưng ánh mắt vẫn thường liếc nhìn thiếu niên nhàn nhã đi phía sau bọn họ, sao đó là vô ngử khi thấy học tỷ học muội của mình cười nói, còn thẹn thùng nữa chứ, bọn họ đã bao nhiêu tuổi rồi, bị miệng còn hôi sữa thiếu niên nói vài câu là thẹn thùng, còn đối với bọn họ nam nhân chân chính lại là cợp mẹ, thật là không có đạo lý a?

Trời tối phía trước đám người Vân Phong Nhã theo bản đồ ngần nhất tìm được một sơn cốc lớn để hạ trại, chưa bước vào sơn cốc bên trong cũng đã cảm ứng được bên trong có không ít người, không cần nói bọn họ cũng biết những người đó cùng bọn họ không sai biệt lắm là theo bản đồ tìm nơi nghỉ ngơi.

Sơn cốc bên trong có bốn năm đoàn đội đang nghĩ ngơi, nhưng trong đó có hai đoàn đội có lẽ là gia tộc nào đó, bọn họ là cùng với nhau kết bạn, nhìn thực lực hai nhà bọn họ cũng đủ làm ba đoàn đội khác cũng không giám đánh giá nhiều, nói chi chiêu chọc bọn họ, nhưng vẫn có người hiếu kỳ lén nhìn một nam một nữ bên trong, một tuấn tú, một xinh đẹp, một thân khí phách ngồi chính giữa đoàn người nói cái gì đó.

"Tỉnh Nhu, nàng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được Mảng Xà Sừng Lân, mẫu thân của nàng sẽ không có việc gì." Thanh niên an ủi nói.

"Đa tạ Trịnh nhị thiếu lời hây, chỉ hi vọng lần này có thể tìm được Mảng Xà Sừng Lân." Thiếu nữ không xa không ngần đa tạ.

" Tỉnh Nhu, chúng ta cũng có thể nói là thanh mai trúc mã, nàng không cần lần nào cũng như vậy khách sáo với ta được không?" Trịnh Thiều buồn bã nói.

Tuyết Tỉnh Nhu trong mắt hiện lên trào phúng tươi cười hỏi lại." Cho nên đâu? Ta cũng phải đa tạ mẫu thân của Trịnh nhị thiếu giới thiệu biểu muội mình cho phụ thân ta làm di nương, cho phụ thân ta sinh thêm một nhi tử sủng ái có thêm ư? Ta có chút mệt, nếu không có gì lời nói, ta đi trước." Dứt lời Tuyết Tỉnh Nhu đứng lên không thèm để ý đến sự mất mát của Trịnh Thiều, đi vào liều trại của mình.

Trịnh Thiều muốn đi theo giải thích, thì bị thị nữ hộ vệ của Tuyết Tỉnh Nhu ngân cảng.

" Trịnh nhị thiếu xin dừng bước, tiểu thư hôm nay có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, Trịnh nhị thiếu thông cảm."

Trịnh Thiều nghe vậy cũng ngừng lại, hắn cũng không biết phải nói như thế nào, nhìn thiếu nữ hắn từ cái nhìn đầu tiên đã yêu thích nàng, hiện tại cùng hắn như vậy xa cách, đôi tay xiết thành quyền, mẫu thân hắn vốn chỉ là di nương ở Trịnh gia, cũng mai thiên phú hắn trong Trịnh gia con cháu là tốt nhất, nên rất được phụ thân hắn xem trọng, năm năm trước Tuyết Thành chủ được mời đến Trịnh gia dùng tiệc, Thành chủ uống sai cùng với biểu dì phát sinh quan hệ, có ai không biết Thành chủ sợ Thành chủ phu nhân, nên Thành chủ chỉ đem biểu gì nuôi bên ngoài, sau đó sinh một nhi tử, nhưng hắn đều biết phía trước đều là mẫu thân cùng biểu dì thiết kế Tuyết Thành chủ, mà hắn tình cờ nghe được bọn họ kế hoạch, nhưng hắn không ngăn cản, vì hắn cũng không cam lòng bản thân thân phận chỉ là di nương nhi tử, trong lòng hắn nghĩ cường đại nam nhân có ai mà không tam thê tứ thiếp, cho dù Tuyết Thành chủ có thể ngồi trên thành chủ chi vị là nhờ Thành chủ phu nhân trợ giúp cũng không ngoại lệ, hắn tự cho là đúng mà nghĩ.

Cho đến thành chủ phu nhân bệnh nặng, biểu gì cũng được thành chủ đưa vào phủ làm di nương, mà mẫu thân của hắn cũng thuận lợi trở thành Trịnh gia chủ mẫu, nhưng đổi lại đó chính là sự xa cách của nữ nhân hắn yêu.

Khi nhóm người Vân Phong Nhã vừa bước vào bên trong, bên trong người theo bản năng nhìn người vào là nhóm người nào? Vân Phong Nhã cũng không tiếng động đánh giá những người này, xem bọn họ phân chia nơi nghỉ ngơi cũng có thể nhìn ra được bên trong có tổng cộng năm đội người, hai đội có lẽ là gia tộc nào đó, hai đội khác trên người có tiêu chí là dong binh đoàn người, còn lại một đôi chưa đến mười người nhìn vẻ hung át cùng lắm la lấm lét nhìn ngó mỹ nữ, cũng có thể biết được đám người này là tán tu tự hợp thành đoàn đội.

Vân Phong Nhã đám người cũng tìm một nơi hạ trại, bắt đầu đốt lửa, lấy ra ngũ cốc đan ăn lên, vì chống lại hàn khí có thể nói những người vào Tuyết Sơn đều dùng linh lực chống đỡ, cho nên họ phải như người thường đều phải ăn đồ vật để không đối, có dư giả người thì mua ngũ cốc đan phương tiện hơn.

Bạch Ngạo Thành không thích ăn ngũ cốc đan, nên bình thường dùng lương khô mình chuẩn bị, nhưng lần này có Vân Phong Nhã và Bắc Cung Nhiên, hắn không chút keo kiệt lấy ra Ngũ cốc đan và lương khô mời hai huynh đệ của mình cùng nhau.

" Vân huynh đệ, Bắc huynh đệ, ta có rất nhiều ngũ cốc đan và lương khô, chúng ta cùng ăn đi."

"Đa tạ, không cần, ta tự mình có mang theo."

Bắc Cung Nhiên không lạnh không nhạt từ chối, nàng từ chữ vật bên trong lấy ra một cái bánh nướng vừa muốn ăn lên, nhưng đã bị Vân Phong Nhã ngồi bên cạnh đoạt qua đi.

" Nhiên Nhiên hôm nay bị thương, còn chảy rất nhiều máu đâu, phải tẩm bổ mới được."

Dứt lời Vân Phong Nhã từ chữ vật lấy ra sáu hòn đá lớn cở hai nắm đấm của nam nhân đặc cùng nhau, nàng trên tay xuất hiện một ngọn lửa, nhưng không ai chú ý đến nàng bên trong ngọn lửa có ẩn dấu một chút Phượng Hoàng lửa, cho nên chưa đến một phút thời gian, những hòn đá đó đã đỏ rực lên, Vân Phong Nhã từ chữ vật lấy ra một cái hình chữ nhật bàn nướng khá lớn, bên trên còn có nhàn nhạt linh khí, đây chính là phế phẩm khi nàng học luyện khí, có thể nói là nữa thành phẩm đi, ai bảo Bắt Phàm sư phụ ảnh hưởng làm chi.

Có thể nói hiện tại trong sơn cốc ngoại trừ đoàn người của Tống Hiển, thì những người vô tình nhìn đến như vậy một màn đều há hốc mồm, lúc đầu bọn họ thấy tuấn mỹ thiếu niên từ chữ vật lấy ra hòn đá, bọn họ còn cùng nhau nói thầm chê cười thiếu niên xuẩn đâu, thử hỏi có ai đem đá để vào chữ vật chiếm chỗ không? Không xuẩn là cái gì? nhưng giây tiếp theo thấy thiếu niên như trở bàn tay đem hòn đá nong đỏ, con ngươi đều trừng thật lớn, đổi lại là bọn họ muốn hong đỏ một hòn đá nhỏ cũng cần một ít thời gian, mà thiếu niên này lại nhanh như vậy đã đem năm sáu hòn đá đều hong đỏ, như vậy chỉ có thể đổ thừa cho hỏa nguyên tố của thiếu niên này là cấp bậc vô cùng cao thuần túy độ đi, nhưng khi thấy thiếu niên từ chữ vật lấy ra một cái mâm hình chữ nhật đặc lên trên đá hong đỏ, sao đó là thịt..... sau đó là nước miếng bọn họ đã tụ tập ở trong miệng rồi.

Vân Phong Nhã từ không gian lấy ra Linh khí hợp, bên trong đều là thịt mỏng lớn đã ướp gia vị bằng bàn tay, mỗi một lần thịt đặt lên bàn nướng hình chữ nhật sẽ nghe được." Xèo, xèo." Thanh âm, mùi hương bay bốn phía, làm người chảy nước giải ba thước.

Vân Phong Nhã cũng đem bánh nướng đặt lên bàn nướng để nóng, sao đó dùng truỷ thủ đem bánh nướng xia khai, đem thịt miếng để vào trong, làm thành bánh nướng nhòi thịt, làm xong lúc sau liền đưa đến Bắc Cung Nhiên trước mặt.

" Nhiên Nhiên lại, nếm thử xem tay nghề bánh nướng nhòi thịt của ta như thế nào?"

Vân Phong Nhã cười mị mắt đưa Bánh nướng nhòi thịt trước miệng Bắc Cung Nhiên, Bắc Cung Nhiên vừa muốn từ chối, thì Bánh nướng thơm ngon trước mặt như vô tình chạm nhẹ vào môi nàng, lúc này thì tốt rồi, nàng muốn từ chối cũng không được, nàng có cảm giác là Vân Phong Nhã cố ý, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị trước mặt, có loại muốn niết khuôn mặt hại nước hại dân nài.

" Nhiên Nhiên không muốn ăn, vậy ta...." Chưa chờ Vân Phong Nhã nói dứt lời, Bánh nướng cũng đã bị Bắc Cung Nhiên cầm đi, Vân Phong Nhã nhịn không được khoé môi cong cong.

" Ực...huynh đệ ta cũng muốn ăn nữa." Bạch Ngạo Thành nuốt nước miếng nói.

Vân Phong Nhã nhìn Bạch Ngạo Thành và Tống Hiển đám người ánh mắt lấp lánh nhìn thịt trên bàn nướng, khoé môi trừu trừu, xem bọn họ nào còn có vẻ cảnh giác khi vừa vào bên trong, nàng đem thịt bản thân vừa nướng xong kẹp lên nói.

" Ăn tự mình đến."

Một đám điều hưng phấn chờ không kịp muốn đi lên động thủ nướng thì nghe được.

"Các vị học tỷ hôm nay cũng đã mệt, không cần tự mình động thủ, ngồi chờ các học trưởng nướng ăn là được rồi."

Học tỷ nhóm đôi mắt đều tỏa sáng.

" Ai..Học đệ thật là người tốt nha." Ánh mắt lấp lánh.

" Đúng vậy, người vừa anh tuấn lại biết thương hương tiếc ngọc, không giống với một đám nam nhân thúi, đúng là trong học viện tốt nhất học đệ nha." Kiều Oanh không chút lưu tình nói ra.

Đám thanh niên vừa rồi có bao nhiêu hưng phấn, thì bây giờ có bao nhiêu ủy khuất a, bọn họ khi nào không biết thương hương tiếc ngọc a, chỉ tại tên học đệ này quá biết liêu nhân có được không? bọn họ có một loại cảm giác bản thân bị kỳ thị giới tính đâu?

Hai dong binh đoàn cũng nhịn không được nuốt nước miếng khi nghe được mùi thơm của thịt nướng, bọn họ nhìn trên tay mình khối thịt nướng to không mùi vị, đều nhìn về thuộc hạ nướng thịt trong đội với ý tứ là." Đây là các ngươi nướng thịt nướng, khó ăn muốn mạng a, xem nhân gia thịt nướng như vậy thơm, ngươi còn mặt mũi nói mình biết nướng thịt."

Vài người nướng thịt khóc không ra nước mắt, ai kêu bọn họ trong đội thực lực thấp nhất, giết Linh thú cũng không bằng những người khác, chỉ có thể tiếp cái này công, lúc trước sau không chê, bây giờ lại là vẻ mặt bọn họ bị ngược đãi đâu, nhưng nói thật, thật thơm a.

Dong binh đoàn đoàn người tuy là rất thèm, nhưng bọn họ cũng biết những người đó là bọn họ chọc không nổi, cho nên cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi đó gửi mùi hương thịt nướng, ăn thịt nướng không mùi vị trên tay mình.

Còn nhóm người tán tu từ đầu chú ý đến Kiều Oanh vài mỹ nhân, ăn không được nhưng vẫn có thể ngắm nhìn cho đã thèm, nhưng khi đôi mắt liếc nhìn đến Vân Phong Nhã trên người, thì bị hấp dẫn không thôi, nhưng đáng tiếc hắn ta là thiếu niên, thật uổng cho khuôn mặt xinh đẹp kia, nhưng mấy gã vẫn không kìm chế được mà nhìn lén Vân Phong Nhã dung mạo thèm nhỏ dãi. Trong lòng thầm nghĩ nếu có thể cùng như vậy xinh đẹp thiếu niên cái gì đó, cũng rất muốn thử xem, nhưng khi nhìn đến thiếu niên con ngươi lạnh băng, khoé môi cười như không cười nhìn bọn họ, thì không hiểu sao xống lưng đều lạnh lẽo lên, vì đôi mắt đó rất giống với giả thú đang đánh giá bọn họ.