Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 142: Hàn Băng Châu(2)



Hắn theo bản năng quan sát, quả nhiên nhìn thấy những cường giả mấu chốt đều đứng quan kháng chờ cơ hội xuất kích.

Bạch Lam Y ánh mắt vẫn chú ý đến Hàn Băng Châu động tĩnh, thấy thời cơ đã đến liền ra lệnh.

" Động thủ."

Những cường giả khác cũng vậy.

" Động thủ."

Hàn Băng Châu trên không trung còn đang đắc ý, nó cảm giác được nguy hiểm đến tính ngần, lập tức phát ra hơi thở Băng Châu.

" Cẩn thận..."

Có người hô lên, nhưng người chạy về phía trước tránh không kịp đã bị hơi thở Băng Châu bao phủ, cả người từ từ đông thành Băng.

Bạch Lam Y cũng không ngờ được Hàn Băng Châu được thiên địa chúc phúc, hơi thở như vậy cường đại, nếu trên người của nàng không có áo giáp Linh khí hộ thể, đã chịu không nổi hơi thở vừa rồi của Băng Châu rồi.

Bạch Lam Y cố gắng chịu đựng hơi thở của Băng Châu, từ chữ vật lấy ra Linh khí võng lưới muốn đem Hàn Băng Châu bắt giữ.

" Ở nhi to gan, giám cùng bổn trưởng lão đoạt Hàn Băng Châu, tiềm chết."

Một lão nhân tức giận quát lên,Linh Huyền cửu cấp thực lực đánh về hướng Bạch Lam Y.

" Chủ tử, cận thận" Ám Nhất kêu lên.

Bạch Lam Y còn chưa bắt giữ được Hàn Băng Châu, cảm nhận được nguy hiểm lập tức muốn tránh thoát, nhưng đối phương đã dùng uy áp tỏa định nàng, cho nên chỉ có thể dùng toàn lực đỡ lấy băng tên của đối phương.

Bạch Lam Y từ chữ vật bên trong lấy ra phòng ngự Linh khí, mở ra, tia sáng quang mang đem cả người nàng bao trùm lại, lúc này băng tên cũng đã dũng mãnh đâm đến, đều bị phòng ngự linh khí chắn tan, phòng ngự linh khí cùng băng tên cùng nhau vở nát, nhưng vì sức mạnh của Linh Huyền cửu cấp dòng khí quá lớn, đem Bạch Lam Y cả người đều đẩy bay ngược ra phía sau.

Lão giả thấy được linh khí lưới võng như vậy bảo bối trong mắt đều là tham làm, vọt lên muốn đem lưới võng cướp đến tay, nhân tiện bắt lấy Hàn Băng Châu, một công đôi việc đâu.

Còn Bạch Lam Y vì bị sức mạnh của dòng khí đẩy bay ra, ngay lúc này một con thiên thú có cánh to lớn thấy có con mồi bay đến, nó mồm máu mở khai muốn đem con mồi dâng đến miệng nuốt vào bụng.

Bạch Lam Y cả kinh, vì trước sau đều là nguy hiểm cả, nàng không chút trần chờ ra quyết định, trường kiếm trên tay đã tụ tập linh lực, nàng lựa chọn chống đỡ Thiên Thú có cánh, vì nó là nguy hiểm hơn lão nhân kia, nàng nhiều nhất cũng bị thương nặng thôi, còn Thiên Thú có cánh là trí mạng, nàng sẽ không để bản thân rơi vào bụng nó.

Nhưng vào lúc này một bóng trắng như tia chớp vọt đến Bạch Lam Y bên người, tay choàng qua eo Bạch Lam Y ôm nàng vào lòng, tay còn lại bắn ra tiểu Tím dây đằng về phía trên không trung, mà trên không trung chính là Kim Bằng, dây đằng quấn vào chân Kim Bằng, Vân Phong Nhã mượn lực Tiểu Tím nhanh chóng nhảy lên trên lưng Kim Bằng.

Vừa đáp xuống lưng Kim Bằng, Vân Phong Nhã ý niệm vừa động, vài nhẫn chử vật bên trong trang đầy tuyết trắng tán loạn bay đầy trời, làm không trung chỉ còn lại màu trắng của tuyết, cũng che đi tầm mắt của mọi người, cũng là lúc này Vân Phong Nhã nhân cơ hội mở ra không gian đem Hàn Băng Châu cùng linh khí lưới thu vào bên trong không gian, có thể nói chỉ trong vòng vài hô hấp mà thôi.

Chuyện chỉ xảy ra trong vài giây thời gian, còn mọi người vì đang chiến đấu nên không chú ý đến một màn này, khi hơi thở Hàn Băng Châu biến mất trong chớp mắt mọi người đều nhìn thấy một thân áo choàng người đang thoát đi, chẳng những cường giả còn có những Linh Thú đều giống giận lên, bắt đầu đuổi theo người áo choàng trắng kia, từng tiếng ngào rống tức giận của Linh thú cường đại làm những người ở trung vây thám hiểm, rèn luyện đều sợ hãi không biết bên trong nội vây đã phát sinh chuyện gì nữa, vì an toàn chỉ có thể nhanh chóng rời đi trung vây Tuyết Sơn.

Cường giả nhóm tức giận quát lên.

" Đáng giận, cho lão phu đuổi theo, nhất định phải đem hắn ta bắt lấy."

" Đáng chết, nếu để lão phu bất được sẽ cho hắn sống không bằng chết." Một cường giả khác tức giận rống lên.

Thiên Thú cùng cường giả cũng không còn ham chiến nữa, toàn bộ chỉ muốn đuổi theo giết chết người đã đoạt đi Hàn Băng Châu của chúng, rất nhanh nơi chiến đấu đã không còn nghe đến tiếng ngầm rú của linh thú cùng thanh âm đánh nhau nữa, nơi này chỉ còn lại trên nền tuyết trắng đầy mùi máu tươi cùng người thi thể và linh thú.

Ám nhất vừa định đuổi theo, thì đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nàng nhìn theo chủ tử của mình đã được người cứu đi, mà hình bóng ấy... Thấy chủ tử đã chạy thoát, Ám Nhất lập tức ra dấu hiệu cho đồng bọn rút lui, như vậy mới không liên lụy đến chủ tử.

Những người khác cũng hiểu được, lập tức lấy nhanh tốc độ rời đi.

" Nhất tỷ, tiểu chủ tử sẽ không sao chứ?"

" Yên tâm, chủ tử sẽ không có chuyện gì."

" Vậy chúng ta có nên đuổi theo chủ tử hướng đi không?"

" Không cần, chúng ta trở lại Tuyết Sơn Thành chờ là được."

Đám người." Đã biết."

__________________________

Nói về Vân Phong Nhã khi đuổi đến nơi là lúc Thiên Địa chúc phúc vừa biến mất, nàng từ nơi xa cũng nhìn đến Bạch Lam Y đang bình tĩnh quan sát trận chiến, một thiếu nữ nhân mười mấy tuổi đã có được như vậy bình tĩnh, làm nàng xem với con mắt khác rồi, nàng nhìn những cường giả đang tranh đoạt Hàn Băng Châu, nhỏ nhất cũng 100 tuổi trở lên rồi, còn như vậy nóng nảy, nàng khoé môi cong lên, trong đầu cũng bắt đầu tính toán như thế nào đoạt mới đoạt được Hàn Băng Châu trong tầm ngắm của những cường giả này, lúc này trên cây cổ thụ rơi xuống Tuyết trắng dính vào bờ vai nàng, Vân Phong Nhã con ngươi xẹt qua tia sáng, kế hoạch trong đầu cũng đã hình thành, khoé môi nàng ngợi lên độ cong.

Nhưng ngoài ý muốn là Vân Phong Nhã nhìn thấy Bạch Lam Y gặp nguy hiểm, nàng không kịp suy nghĩ đã chạy đến, kế hoạch tuy bị thay đổi nhưng vẫn có thể thực hiện được, nàng kế hoạch ban đầu vốn là muốn đoạt đến Hàn Băng Châu lập tức chạy đi sao đó lách vào không gian bên trong trốn tránh, vì nàng biết cho dù Kim Bằng dùng nhanh nhất tốc độ cũng khó có thể thoát khỏi cường giả và những Thiên Thú có cánh kia truy đuổi.

Nhưng khi thấy Bạch Lam Y gặp nguy hiểm, nàng không chút do dự chạy lên cứu giúp, vì Bạch Lam Y đã được nàng thừa nhận là bạn, nếu có khả năng trong tầm tay nàng sẽ cứu giúp, nhưng nàng đã quên mất vừa rồi trong lòng hiện lên một tia hốt hoảng một mặt, nên không kịp suy nghĩ theo bản năng vọt lên phía trước.

Bạch Lam Y còn chưa phản ứng lại đã bị người ôm vào trong lòng, nhưng chớp mắt nàng gửi ra được mùi hương nhè nhẹ quen thuộc trên người đối phương, nàng theo bản năng ôm chặt đối phương eo, không hiểu sao nhìn đôi mắt kiên định của đối phương nàng lại có một cảm giác an toàn chưa từng có, tim cũng đã run động rồi, trong đầu nàng không hiểu sao lại lóe lên ý nghĩ." Hắn phải là của nàng." Năm chữ.

Còn Hàn Băng Châu ở trong không gian đang giải dụa kịch liệt muốn thoát khỏi Phượng Hoàng ngọn lửa đang bao trùm nó, nó cũng không hiểu sao bản thân lại xuất hiện ở nơi này nữa, mà không phải ở Tuyết Sơn, đột nhiên bị hút vào bên trong này, vừa vào đến liền bị Phượng Hoàng ngọn lửa bao trùm lại, hơi thở ngọn lửa cường đại đến làm nó muốn phát ra hàn khí để ngăn cản độ nóng ngọn lửa, nhưng không có sức lực, nó chỉ có thể giải rụa lên hồng tránh thoát đi.

Mà bên ngoài trên không trung là một màn truy đuổi, Kim Bằng dùng nhanh nhất tốc độ bay đi, nhưng vẫn bị Thiên Thú cao giai và cường giả có Triệu hồi thú đuổi theo, các nguyên tố đủ màu sắc không ngừng đánh đến Kim Bằng đang bay phía trước, làm không trung càng thêm đậm nét đẹp của màu sắc.

" Ngươi vì cái gì muốn mạu nguy hiểm cứu ta? Ta vừa rồi còn muốn bắt ngươi đâu." Bạch Lam Y nhịn không được hỏi.

Vân Phong Nhã mắt phượng nheo lại.

" Hắc hắc, vì.... Bạch tiểu thư là đại mỹ nhân nha, Phong Nhã làm sao có thể gặp mỹ nhân gặp nạn lại không cứu đâu, như vậy đại lục phải thiếu đi một đại mỹ nhân a, rất đáng tiếc nha."

" Ngươi..... ngươi.... ngươi không biết xấu hổ." Bạch Lam Y tức giận nói.

Bạch Lam Y từ lúc hiểu truyện đã học được cách kiềm chế tính tình, từ nhỏ gặp được khó khăn gì cũng lấy bình tĩnh làm chủ đi giải quyết vấn đề, nhưng hiện tại người nào đó thường làm nàng mất đi tính trầm ổn hàng ngày thường có.

Vân Phong Nhã dưới lớp khăn che mặt, nhìn Bạch Lam Y tức giận như vậy đáng yêu, nhịn không được khoé môi cong lên, thanh âm cũng tà mị lên nói.

" Bạch tiểu thư nói vậy là không đúng rồi nha, Phong Nhã lại không ép Bạch tiểu thư lấy thân báo đáp, Bạch tiểu thư tức giận làm gì?"

" Ngươi vô...." Sỉ còn chưa nói ra, lúc này Kim Bằng vì né tránh công kích nghiêng qua một bên, làm Bạch Lam Y trong lúc tức giận quên mất hiện tại bản thân đang ngồi trên lưng Kim Bằng, nên cả người bổ nhào lên người Vân Phong Nhã, còn đáng chết người là môi nàng cứ nhiên chạm mạnh vào môi Vân Phong Nhã, tuy cách một cái khăn che mặt, nhưng vẫn làm nàng cảm nhận được môi đối phương mềm mại.

Vân Phong Nhã lúc này cũng ngốc rồi, đôi mắt trừng thật lớn, nàng cũng không ngờ đến Bạch Lam Y không giữ được thăng bằng nhào đến, vì sợ nàng ta ngã xuống phía dưới nên ôm lại, ai ngờ cứ như vậy bị hôn rồi, nhưng cảm giác vẫn khá tốt nha.

Bạch Lam Y lập tức ngồi dậy, vả vờ như không có chuyện gì phát sinh, nhưng lổ tai thì đã ửng đỏ rồi, nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, từ chữ vật lấy ra một bình dược nhỏ, thanh âm lạnh lùng nói.

"Ngươi đem đan dược này ăn vào, một lát nữa sẽ không bị ảnh hưởng..."

" Gì cơ...." Vân Phong Nhã có chút mờ mịt hỏi.

" Ngươi muốn ăn hai không tùy ngươi."

Bạch Lam Y tức giận nói.

Vân Phong Nhã cũng không nói gì nữa, kéo xuống khăn che mặt đem đan dược ăn vào.

Bạch Lam Y không hiểu sao lại nhìn theo ngón tay cầm Đan Dược bỏ vào miệng của Vân Phong Nhã, nhìn khoé môi đỏ tươi của người nào đó đã có chút sưng lên vì vừa rồi bị va chạm mạnh, mà ngẩn người.

Vân Phong Nhã nhìn qua, Bạch Lam Y lập tức thu hồi tầm mắt, cố ý ho khan vài thanh, không được tự nhiên hỏi.

" khụ...Ngươi không sợ ta cho ngươi đó là độc dược sao?"

Vân Phong Nhã cười nói.

" Bạch tiểu thư sẽ không? Vì Ta tin tưởng Bạch tiểu thư nha."

Bạch Lam Y có chút bất ngờ hỏi.

" Vì sao như vậy tin tưởng ta, chúng ta tính ra cũng chỉ gặp mặt vài lần thôi."

____________________________________