Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 172: Ta cái gì cũng không nói



Chẳng những Mộ Dung Thanh Uyển hiểu được Bạch Lam Y ý tứ, mà Lăng Thừa Phong cũng hiểu rõ. Bạch gia thiếu chủ này làm cho hắn tự tuyển chọn, một là Cao Tài lưu lại nơi này, hai là cả đám bọn họ cùng Cao Tài mạng, cùng nhau lưu lại nơi đây. Đây chính là trực tiếp uy hiếp nhưng hắn đã không còn cách nào, có trách thì trách Cao Tài hắn ngu xuẩn tự tìm tử lộ, hắn đã vô lực trợ giúp. Hắn không phải ngốc, nếu đã quyết định từ bỏ Cao Tài hắn cũng không chần chờ nữa nói.

" Bạch gia thiếu chủ, tại hạ không biết vừa rồi Cao sư đệ là vì quá hoảng sợ hai là vì chuyện gì nên mới làm ra như vậy sự tình tới. Nhưng nếu Cao sư đệ đã làm ra chuyện như vậy cũng nên vì bản thân làm sự tình chịu trách nhiệm, cùng với các sư đệ sư muội khác không liên quan."

Cao Tài nghe Lăng Thừa Phong từ bỏ mình liền hét lên.

"Ta không, đại sư huynh ngươi sao có thể làm vậy? Hịc hịc... đại sư huynh sư đệ biết sai rồi, đại sư huynh cứu mạng a." Hắn nhìn hướng Mộ Dung Thanh Uyển cũng cầu xin." Công chúa sư muội, ngươi không phải là biểu muội của Bạch thiếu chủ sao? Cầu sư muội cùng với Bạch thiếu chủ nói, chỉ cần tha cho ta lần này, Cao gia nhất định sẽ hậu tạ đại lễ!"Cao Tài ngào khóc cầu xin nói.

Lăng Thừa Phong thấy Cao Tài làm khó Mộ Dung Thanh Uyển, hắn khó chịu nói.

"Cao sư đệ, ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy rồi, Thanh Uyển sư muội không phải không muốn giúp, mà là lực bất đồng tâm. Sư đệ một người làm một người chịu, ngươi đây chẳng lẽ muốn các sư đệ khác cũng vì ngươi mà bị liên lụy sao?"

Những đệ tử của Nhật Nguyệt Cung khác thấy Cao Tài khóc lóc cầu xin cũng đồng tình lên, cũng muốn giúp Cao Tài nói vài câu. Nhưng khi nghe được Lăng Thừa Phong lời nói cả đám đều im lặng. Đúng vậy, Cao Tài đắc tội là Đế đô Bạch gia, mà còn là dòng chính đệ tử còn chưa tính, bên trong còn có Bạch gia thiếu chủ. Bạch gia không phải nhị lưu hai tam lưu gia tộc, bọn họ đắc tội không dậy nổi.

Thế giới này chính là như vậy, bình thường thì xưng huynh gọi đệ, nhưng một khi nói đến ích lợi cùng tính mạng thì mạnh ai nấy bay. Vân Phong Nhã thấy nhiều không trách.

Cao Tài thấy Lăng Thừa Phong như vậy tuyệt tình không chịu đứng ra nói giúp mình. Hắn tức giận ngón tay chỉ vào Lăng Thừa Phong mắng lên.

" Lăng Thừa Phong, tên dong ân bội nghĩa nhà ngươi. Ngươi lần nào đến Cao gia ta chơi, phụ thân ta không lần nào không tặng cho ngươi thứ tốt? Ngươi hứa với phụ thân ta là sẽ chiếu cố ta, nhưng ngươi hôm nay thấy chết không cứu, ngươi đây xúc sinh cũng không bằng... ngươi nãi..."

" Phịch..."

" Phục..." Trong miệng máu tươi phun ra.

Cao Tài còn đang muốn mắn tiếp thì bị Lăng Thừa Phong dưới sự tức giận đá vào ngực một cước làm Cao Tài ngã trên mặt đất học ra máu tươi. Lăng Thừa Phong âm lãnh con ngươi sung huyết nói.

" Cao Tài ngươi còn có mặt mũi trách ta? Ngươi mấy năm nay làm sự tình còn ít sao? Không có ta giúp ngươi bãi bình không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi. Mà ngươi lần này đắc tội là Bạch gia người, đừng nói là ta, cho dù là sư phụ Cung chủ ở đây cũng sẽ không che chở cho ngươi loại người này, nói chi Cao gia tam lưu gia tộc." Hắn tức giận quát lên lúc sau nhìn về hướng Bạch Lam Y chấp tay tạ lỗi nói.

" Bạch gia thiếu chủ, chuyện này là Cao Tài một người làm sự tình, cùng chúng ta không quan hệ. Chúng ta có thể đi rồi sao?"

Bạch Lam Y cười lạnh vừa muốn lên tiếng thì bên cạnh Vân Phong Nhã lạnh lẽo thanh âm vang lên.

"Ngươi nói hắn một người làm là một người làm? Bạch gia thiếu chủ cùng các vị huynh đệ tỷ muội Bạch gia, cũng vì các ngươi mà xém chút bỏ mạng dưới trảo Linh thú. Ngươi một câu cùng các ngươi không quan hệ là có thể phủi sạch quan hệ ư?"

Mọi người nghe tiếng nhìn qua thì thấy nói chuyện là một tuấn mỹ thiếu niên hắc y đang khoanh tay trước ngực, lạnh lẽo con ngươi cười như không cười nhìn bọn họ. Nhưng mọi người nơi này không một ai dám coi khinh vị thiếu niên tuấn mỹ biến thái vũ lực này. Bọn họ còn nhớ rất rõ vừa rồi thiếu niên này là như thế nào đem một đám đám Linh thú tàn nhẫn tấu. Cho đến bây giờ thanh âm đánh vào Linh thú thân thể vẫn còn quanh quẩn bên tai, một đám không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, không dám lên tiếng.

Lăng Thừa Phong vừa rồi nhìn thấy Vân Phong Nhã đi đến, trong lòng không thổi mái lắm. Vì từ lúc thiếu niên này đi đến, hắn không tự chủ theo bản năng thoáng nhìn Thanh Uyển sư muội. Hắn thấy được nàng trong mắt đó là tò mò, hiếu kỳ cùng một chút hứng thú. Đúng vậy, chính là hứng thú về một nam nhân, mà sư muội từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn hắn như vậy ánh mắt. Hắn xiếc chặt thanh kiếm trong tay để bản thân bình tĩnh lại, lý luận lên.

"Các hạ đây là có ý tứ gì? Chuyện này từ đầu đến cuối đều là Cao Tài một người làm sự. Nếu ta sớm biết được Cao Tài sẽ làm ra chuyện như vậy, ta quyết sẽ không cho phép."

Vân Phong Nhã vẫn là tư thế cũ nhìn Lăng Thừa Phong, trong mắt đó là chế nhạo, với loại người ngụy quân tử này nàng ghét nhất. Trước một bộ sao một bộ nàng lười cho mặt mũi.

"Ngươi nói nhiều như vậy không phải là muốn phủi sạch quan hệ sao? Ha hả... tiểu gia hỏi ngươi? Cao Tài hắn có phải hai không là Nhật Nguyệt Cung đệ tử?"

" Cho dù như vậy thì thế nào?" Lăng Thừa Phong tay xiếc kiếm càng chặt hỏi.

" Ha hả... ngươi không nghe câu thiếu nợ thì trả tiền, phụ nợ nhi trả sao? Các ngươi cùng môn lại cùng đội, ngươi nói cùng các ngươi không quan hệ? Đổi lại là các ngươi, các ngươi sẽ bỏ qua cho họ sao? Ngươi cho tiểu gia ta là ngốc tử không bằng?"

Đám người....

Bạch gia các đệ tử khoé môi giật giật cảm thấy bọn họ đây là bị mắng ngốc tử thì phải. Nhưng mẹ nó có đạo lý a, bọn họ cùng đội người nói không liên quan là không liên quan ư? Cho dù bọn họ phía trước là vì xem Thanh Uyển công chúa mặt mũi mới không làm lớn chuyện. Nhưng bây giờ mẹ nó sảng a.

Còn Nhật Nguyệt Cung các đệ tử đều há hốc mồm, bọn họ khi nào thành nhi tử của Cao Tài rồi? Nhưng lời thiếu niên này nói làm bọn họ muốn phản bác cũng không thể phản bác. Vì hắn ta nói không sai, nếu đổi lại là bọn họ bị người ám toán, bọn họ chỉ cần là thế mạnh một phương. Cái gì một người làm một người chịu, bọn họ mới không thèm để ý, đắc tội bọn họ Nhật Nguyệt Cung người chỉ có con đường chết mà thôi. Nhưng bây giờ sự tình là trên người bọn họ, bọn họ cũng không muốn bị vạ lây a.

Vài vị trưởng lão vừa rồi giúp các đệ tử trị thương xong lúc sao cũng đi đến, nhưng chỉ đứng phía sau Bạch Lam Y không nói gì. Bọn họ tuổi tác dù gì cũng là trưởng bối, cũng không thể cùng với những tiểu bối tranh cải. Bạch gia tuy là cường đại muốn diệt Nhật Nguyệt Cung cũng không phải chuyện khó.

Nhưng nếu tiêu diệt Nhật Nguyệt Cung Bạch gia thế lực sẽ giảm một nửa, lúc đó chính là ba đại gia tộc khác chèn ép Bạch gia cơ hội.

Mà Bạch gia muốn khôi phục đỉnh cao như trước là khó thêm khó, chỉ có thể xếp hạng phía dưới ba đại gia tộc. Bạch gia trừ phi không thể không diệt đối phương mới có thể như vậy làm, còn bình thường thì chỉ đem những người liên quan đến sự kiện người giải quyết hoạt là môn phái họ đại lượng bồi thường gì đó. Bằng không họ chỉ sẽ chèn ép đến môn phái đó suy sụp lúc sao mới tiêu diệt, nhưng thời gian sẽ khá dày, bên trong có lúc cũng sẽ có biến số không chừng.

Bọn họ vừa rồi không ra mặt cũng là vì có thiếu chủ ở đây, thiếu chủ nhà bọn họ không phải ai cũng có thể chọc nổi, ngài ấy đủ hắc đâu. Nhưng thiếu niên này nói chuyện sao nghe như vậy sảng đâu? Xem ra về sao phải để các tiểu bối học học một chút người ta rồi.

Mà mấy lão giả không biết là Vân Phong Nhã là đang câu dẫn thiếu chủ nhà bọn họ, mà kế hoạch bên trong chính là thu mua đám đệ tử dòng chính Bạch gia tâm phục khẩu phục. Trong mắt bọn họ thiếu chủ Bạch Lam Y là lợi hại nhất, mà xứng đôi với thiếu chủ bọn họ chỉ có nàng Vân Phong Nhã một người! Mấy trưởng lão nếu biết được Vân Phong Nhã suy nghĩ nhất định sẽ tức học máu.

" Ngươi..." Lăng Thừa Phong thấy bản thân thất thố, liền đổi thành." Các hạ, truyện này cùng các hạ có gì quan hệ?"

Cho dù Lăng Thừa Phong không muốn, nhưng đây chính là đối với một cường giả tôn trọng cách xưng hô. Ít nhất hiện tại hắn không biết thiếu niên này thân phận, hắn không dám đắc tội.

Vân Phong Nhã nghe Lăng Thừa Phong như vậy hỏi, nàng nhìn đứng bên cạnh Bạch Lam Y cười tà mị một cái làm Bạch Lam Y cảm thấy người này một bụng xấu xa, nàng muốn ngăn cản Vân Phong Nhã lời nói cũng đã muộn rồi.

"Ha ha, tiểu gia ta là nàng tiểu lang quân! Ngươi nói có quan hệ không?" Nàng một bộ thiếu tấu bộ dáng nói.

Đám người theo bản năng đồng loạt nhìn hướng Bạch Lam Y, kể cả Mộ Dung Thanh Uyển cũng không ngoại lệ.

Bạch Lam Y thấy mọi người đều nhìn về hướng mình, nàng trên mặt trang bình tĩnh cũng muốn nhịn không được rồi. Nàng liếc mắt nhìn người nào đó còn đang đắc ý cười, còn chưa kịp nói chuyện thì phía sau truyền đến khàn khàn thanh âm thô to vang lên.

"Ngao ô... tên Lăng gì kia... chủ nhân cùng chủ mẫu đều đã ngủ qua rồi, ngươi dám nói không quan hệ, cẩn thận gia cắn chết ngươi." Tiểu Lôi ngào rống lên nói.

Bạch Hổ lập tức xê dịch cái mông ra xa tiểu Lôi một chút, vì câu này cũng là lúc nó nhiều chuyện cùng Tiểu Lôi nói qua không ít lần. Mà chủ nhân nhà bọn họ nhìn là biết thê nô loại hình, nó không dám đắc tội chủ mẫu tương lai a. Tiểu Lôi, nhân gia phục ngươi rồi!.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

Đám người há hốc mồm đơ ra.

Bạch Lam Y...

Vân Phong Nhã trong lòng nhạc nở hoa, còn liếc mắt nhìn Tiểu Lôi một cái tán dương. Nhưng trên mặt vô tội nói.

" Ta cái gì cũng không có cùng Tiểu Lôi nói!"

Đám người.... ngươi câu này không bằng không nói.

_________________________________