Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 177: Bên trong di tích (2)



Còn những tán tu hoặc là những người không rõ danh tính cũng bắt đầu tụ tập lại, kết thành vài đoàn đội. Bọn họ vì có được danh ngạch này mà bỏ ra không ít huyết để đổi lấy, mà mục đích của bọn chúng chính là bảo bối bên trong di tích, cùng với những con cừu non đi lạc xuất thân từ những đại gia tộc bên trong này. Cuộc làm ăn có lời như vậy, bọn chúng sao mà không động tâm cho được.

"Thôi học trưởng, chúng ta đi theo bọn họ sao?" một thanh niên trong Kỳ Tinh học viện khẽ lên tiếng hỏi.

Thôi Kiến Hải nhìn thanh niên lạnh lùng bên cạnh dò hỏi hắn.

"Khâu Sùng Văn ngươi thấy thế nào? Chúng ta đi theo bọn họ sao?"

Kỳ Tinh học viện của bọn họ phân chia thành ba đội, mà người dẫn đầu đồng thời là đội trưởng khảo hạch lần này chính là Khâu Sùng Văn cùng Đàm Chỉ Dung. Khâu Sùng Văn trong mắt âm lãnh nhìn phương hướng đám người Linh Sư học viện rời đi, nhưng ánh mắt hắn nhắm đến không gì khác ngoài tên thiếu niên tên gọi Vân Phong Nhã kia.

Lần tỷ thí đó, những tinh anh nồng cốt như hắn đại bộ phận đều bế quan cho trận khảo hạch lần này nên không có đi cùng, chờ khảo hạch sắp đến bọn hắn mới xuất quan, khi ấy nghe mọi người trong học viện tường thuật lại sự tình đã xảy ra.

Mà Chung Tử Vinh vốn là người kêu ngạo, cũng vì chuyện này hắn chẳng những bị hủy đi tư cách khảo hạch xem như là một cái trừng phạt. Bằng không học sinh học viện làm sao chịu để yên cho Chung Tử Vinh, trong khi tài nguyên của bọn họ vì thất bại của hắn đều bị giảm bớt. Chung Tử Vinh không chỉ chịu sư phụ trách mắng còn bị các Tinh Anh trong học viện mỉa mai, nhất là những người xém chút nữa không được tham gia khảo hạch lần này.

Còn nội môn hay là ngoại môn thì đem truyện này như là chuyện uống trà tán gẫu, thi nhau nói xấu sau lưng Chung Tử Vinh. Dù gì đây cũng là một chuyện rất mất mặt, bọn họ không thể ở bên ngoài nói nhưng trong học viện cùng đồng bọn của mình sâu kín nói vài câu vẫn là có thể đi.

Chung Tử Vinh sao có thể cam chịu được tình cảnh bị đám người tẩy chay cười nhạo xem thường như vậy. Hắn nén không được sự sỉ nhục này liền tìm đến Khâu Sùng Văn cùng hắn làm giao dịch, không cần biết hắn dùng cái gì thủ đoạn, chỉ cần Vân Phong Nhã mãi mãi lưu lại trong Di tích hoàng gia là được.

Chung Tử Vinh nguyện ý dùng ba năm thời gian không cần thù lao, tình nguyện luyện chế đan dược miễn phí cho Khâu Sùng Văn. Với đều kiện hấp dẫn to lớn này, nếu đối tượng là kẻ bình thường một chút sẽ có không ít tán tu đua nhau cướp đoạt vụ làm ăn này. Nhưng hiện tại người mà hắn muốn giết lại là đệ tử của Linh sư viện trưởng, còn là tứ phẩm luyện đan sư được Quan hội trưởng luyện đan sư nhìn trúng. Một khi bị đều tra ra thì sống đến ngày mai hay không còn không biết, đừng nói chi là sống đến ba năm. Mà Chung Tử Vinh hắn cũng không dám mạo hiểm mướn người, chỉ có thể tìm Khâu Sùng Văn nhân cơ hội khảo hạch lần này ám toán Vân Phong Nhã. Nếu Vân Phong Nhã là ngoài ý muốn mất mạng trong lúc tranh đoạt này, thì làm sao mà truy cứu được chứ.

Chưa chờ Khâu Sùng Văn cất lời thì Đàm Chỉ Dung cao ngạo lên tiếng.

"Ta mặc kệ các ngươi muốn chơi trò gì? Lần này mọi người khó khăn lắm mới có được cơ hội tham gia khảo hạch, đội ngũ chúng ta sẽ không tham gia vào."

" Đàm học tỷ ngươi ý gì? Chẳng lẽ học tỷ đã quên Linh sư học viện như thế nào hạ thấp Kỳ Tinh học viện của chúng ta ư? Còn hại chúng ta về sau tài nguyên đều bị cắt giảm, học tỷ ngươi có thể nhịn được, nhưng những người khác chẳng lẽ cũng nhịn được sự sỉ nhục này sao?"

Thôi Kiến Hải nhìn những người đứng sau lưng Đàm Chỉ Dung chờ xem bọn họ phản ứng ra sao.

Đàm Chỉ Dung tên nghe là như vậy dịu dàng, nhưng thực chất dáng người nàng là ngược lại hoàn toàn. Đàm Chỉ Dung 34 tuổi, cao 1.85m, dáng người cũng không thon thả như những nữ nhân khác. Nếu không nhìn cốt linh mà chỉ dùng mắt thường xem xét thì nhìn nàng chỉ khoảng 21-22 tuổi mà thôi. Tuy dung mạo không xấu nhưng so sánh với những nữ nhân khác mà nói thì nàng ta chính là lão Hổ trong mắt nam nhân.

Đàm Chỉ Dung nghe vậy cười mỉa nói.

"Người nào cảm thấy bản thân mất mặt muốn lấy lại mặt mũi thì nhân cơ hội khảo hạch lần này tiến vào mười cái tên đứng đầu, đại biểu Đông Lân Quốc thiên tài, tứ Quốc tranh bá. Nếu làm không được thì chờ khảo hạch kết thúc, sau đó tự mình đến Linh Sư học viện mà khiêu chiến, chứ không phải là ở trong này muốn giở trò gian manh, âm thầm ngáng chân người khác. Đừng để đến lúc đó ngáng chân đối phương không thành, ngược lại hại cả đoàn đội mất cả chì lẫn chài, người nào có đủ bản lĩnh để đứng ra chịu trách nhiệm đây? "

Những thành viên khác nghe vậy cũng nhìn nhau, cảm thấy học tỷ nói không sai. Bọn họ mục đích từ đầu vào đây là vì bảo bối cùng kỳ ngộ không phải là vì trả thù gì đó, chủ yếu là có thể tồn tại vượt qua ba tháng này.

Thôi Kiến Hải vừa muốn phản bác thì Khâu Sùng Văn đã lên tiếng ngăn cản.

"Đàm học muội nói không sai, chúng ta chủ yếu lần này là có thể lọt vào mười vị trí đầu tiên, để cho những người đó thấy được thực lực của Kỳ Tinh học viện. "

Hắn lại nhìn Đàm Chỉ Dung với vẻ mặt chính trực nói. "Thôi học đệ cũng là vì mọi người ở Kỳ Tinh học viện mới nhất thời kích động nói ra khẩu khí này thôi, học muội đừng quá xem trọng, bỏ qua chuyện này đi. Chỉ cần Linh sư học viện gặp chúng ta biết điều chọn đường vòng mà đi, chúng ta cũng sẽ không làm khó bọn họ." Hắn đầy lý lẽ nói.

Đàm Chỉ Dung nghe cảm thấy buồn cười, người ta là ai? Là Linh sư học viện xếp hạng thứ nhất học viện, gặp ngươi còn phải quay đầu, vòng đường khác mà đi. Hoang đường hết sức, Khâu Sùng Văn hắn như vậy tự tin?

Đàm Chỉ Dung ghét nhất là loại người tự cao tự đại mà không biết rõ bản thân có tư cách nói hay chỉ là nghĩ đến điều đó hay không. Nàng một chút mặt mũi cũng không cho Khâu Sùng Văn liền nói.

"Ngươi cho rằng mọi người đều là ngốc tử? Họ sẽ đứng đó,đưa cổ để mặc cho ngươi chém giết sao? Bổn cô nương mặc kệ các ngươi muốn làm gì, bổn cô nương chỉ muốn cùng đồng đội của mình bình an vượt qua ba tháng này mà thôi." Nàng nhìn đồng đội của mình nói. " Nơi này động tĩnh rất nhanh sẽ thu hút không ít Linh thú đến, chúng ta nhanh chóng rời đi nơi này."

" Hảo, đội trưởng!" Đoàn đội đồng thanh đáp.

Bọn họ cũng hiểu được đạo lý này. Trước khi vào Di tích mọi người điều đã nghe nói qua bên trong Di tích Linh thú cường đại hơn bên ngoài rất nhiều, Thiên thú cấp bậc lúc nào cũng có thể gặp gỡ, không giống bên ngoài phải đi sâu vào bên trong rừng mới gặp Thiên thú cấp bậc.

Đàm Chỉ Dung đám người nhanh chóng rời đi, phương hướng trái ngược với đoàn người Linh sư học viện.

Khâu Sùng Văn trong mắt lóe qua tia hàn quang rồi biến mất, tuy hắn biết Đàm Chỉ Dung nói không sai, nhưng hắn vẫn không thích loại nữ nhân cao ngạo, không xem trọng mặt mũi hắn dám phản bác lời nói của hắn. Hắn hiện tại cũng không gấp gáp ra tay xử lý Vân Phong Nhã, nói không chừng chưa đến lượt hắn ra tay thì hắn ta đã chết dưới móng vuốt Linh thú hoặc là những tán tu đó rồi.

Thôi Kiến Hải muốn đối phó Vân Phong Nhã cũng là vì tài nguyên của hắn bị cắt giảm phân nửa nên mới tuôn ra khẩu khí này, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc. Nếu hai đội khác không muốn hợp lực đối phó Linh sư học viện, hắn cũng không dại dột lấy trứng chọi đá, tự mình đưa dê vào miệng cọp. Cứ vậy đường ai nấy đi rồi.

Bên này, đoàn người Vân Phong Nhã rời đi không bao lâu cũng gặp được mười mấy trĩ Linh thú tấn công, một đám kích động xông lên phía trước đem chúng nó chém giết để tích lũy tích phân. Nhưng hơn hai trăm người mà chỉ có mười mấy trĩ Linh thú làm sao phân chia cho công bằng đây?

Ngoài ra, Vân Phong Nhã cũng đã thử qua Ngọc bài khảo hạch của Di tích này, Ngọc bài giống như nhẫn trữ vật nhỏ vậy, nhưng nó chỉ thu nhận ma thạch Linh Thú bên trong Di tích mà thôi. Những người khác muốn chơi xấu lấy ma thạch bên ngoài bỏ vào để tăng tích phân tích lũy chắc chắn sẽ không đạt được mục đích đó.

Tạ Dịch Đình cùng Giang Gia Ngạn nhìn nhau, hai người biết nếu cứ như vậy tiếp tục thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối. Hai người quyết định không tranh giành với Luyện đan sư nữa, theo như lúc trước đã định mà phân chia. Cũng đáp ứng cho thêm Luyện đan sư chỗ tốt. Dù gì cũng đều là học sinh học viên với nhau, đám người Luyện đan sư cũng không muốn làm khó dễ, đồng ý trở lại đoàn đội.

Tề Túc đứng bên cạnh thấy Lão đại của mình nhíu mày, cho là vì trong đám người luyện đan sư có vài kẻ phản chiến nên không vui, lập tức bước đến an ủi.

" Lão đại không cần phải cùng những người đó chấp nhất làm gì.... "

" Suỵt" Vân Phong Nhã ra dấu hiệu để Tề Túc im lặng, sau đó nhắm mắt lại để cảm nhận một điều gì đó sắp xảy ra, mà bọn họ dù muốn hay không cũng phải đối mặt.

Tạ Dịch Đình thấy vậy liền đi đến trước mặt Vân Phong Nhã, ra vẻ trưởng giả bởi hắn hiện tại là người lớn nhất ở đây tất nhiên phải làm này nọ để khẳng định bản thân, hắn vô cùng đắc ý cười nhìn người đối diện nói.

"Học đệ nên nghe lời khuyên học trưởng là ta đây, làm chuyện gì đều phải biết lượng sức mà mình làm, đừng ỷ vào bản thân có một chút thiên phú mà muốn đua đòi... "

Lúc này Vân Phong Nhã mở mắt ra, sâu thẳm con ngươi không nêu rõ cảm xúc của chủ nhân vô tình làm người khác không dám nhìn thẳng. Nhưng khi nghe câu nói tiếp theo của nàng khiến cho ai ai đều cho là bản thân nghe lầm, cùng lắm thì mong rằng nàng muốn nói đùa mà thôi.

"Là thú triều! "

________________________________

( Beta: halarm 122017🥰)