Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 81: Khảo hạch tàn khốc (4)



Nghe được lời này, Vân Phong Nhã mắt phượng nheo lại, nụ cười không có ý tốt, còn đương nhiên nói.

"Tất nhiên là đánh cướp rồi, cùng các ngươi không sai biệt lắm nha!"

" Ngươi dám?"

" Chậc chậc, nếu các ngươi không giao những đồ có giá trị ra, thì tiểu gia ta cũng không ngại đem các ngươi tấu một đốn rồi đoạt sau, cũng không tệ." Nàng cười như không cười nhìn xuống Cao Đồ nằm dưới chân, trên tay không biết khi nào đã cầm lên trường kiếm của đối phương đặc ngay tại của quý của Cao Đồ, thanh âm vừa lạnh vừa lười biến nói." Cao Đồ, không phải là tiểu gia ta không cho ngươi cơ hội, có trách thì trách đồng đội của ngươi không muốn cứu ngươi nha, xem ra đồng đội của các ngươi rất muốn tiểu gia ta đem nó phế đi nha."

Cao Đồ không ngờ Vân Phong Nhã như vậy tàn nhẫn, muốn phế đi con cháu của hắn, hắn sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, lắp bắp cầu xin nói.

" Không..... không...ngươi không thể."hắn hung ác nhìn đồng đội của mình, âm ngoan nói." Nếu ta có mệnh hệ gì, phụ thân và lão đại cũng sẽ không buôn tha các ngươi."

Bốn người còn lại nghe như vậy có chút e sợ, người khác không biết, nhưng bọn họ biết phụ thân Cao Đồ không đơn giản, cho nên lão đại rất che chở hắn ta, nhưng vì sao che chở bọn họ không biết, bốn người họ nhìn nhau, sắc mặt trầm xuống không cam lòng đồng ý, nhưng trong mắt âm u, nhìn nàng đã hiện lên sát ý.

Vân Phong Nhã nhìn bọn họ mỗi người lấy ra hai bảo bối, nàng cười như không cười nhìn bọn họ, nhiễm kiếm cũng kề sát vào nơi đó hơn, bọn họ cấn răng mỗi người lấy ra bốn thứ không tồi đồ vật, khi lấy ra Ngọc bài có chút do dự, không biết tên tiểu tử này có ý xấu bóp nát ngọc bài thì làm sao đây? Nhưng không còn cách nào a.

" Mọi thứ đều ở đây, ngươi có thể thả người đi?"

Vân Phong Nhã lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, làm xong mọi chuyện cười như không cười nói." Các ngươi có thể đi rồi."

Cao Đồ nghe xong cả người thả lỏng nằm liệt dưới đất, không dám nhút nhít vì đau, chỉ có thể cấn răng không rên ra tiếng, nhưng trong ánh mắt hiện lên sát ý, đầy âm u nhìn Vân Phong Nhã, rất nhanh che giấu đi, nhưng đối với những sát thủ như Vân Phong Nhã cho dù không nhìn thấy, cũng sẽ cảm giác được nguồn sát khí ẩn hình đó, đôi mắt phượng như mang ý chế diễu nhìn bọn họ tức giận rời đi phương hướng.

" Trần sư huynh, tại sao lúc nãy không cho chúng ta ra tay? Tên tiểu tử đó có bao nhiêu kêu căng, chẳng lẽ huynh không thấy."

" Với thực lực đại linh sư bát cấp của Cao Đồ, hắn ta chỉ một chiêu là chế trụ, cả bản thân ta cũng làm không được, vả lại Thôi San San như vậy che chở tên tiểu tử đó, mà Cao Đồ lại bị thương ngươi cho là chúng ta có phần thắng sao?"

"Trần sư huynh nói đúng, chờ chúng ta cùng lão đại tụ hộp lúc sao, báo thù cũng không muộn."

Cao Đồ cũng đã dùng chữa thương đan, làm giảm đi phân nửa đau đớn, nhưng chân vẫn không thể tự mình đi, phải nhờ người đở đi, nghe vậy, hắn âm ngoan nói.

"Hôm nay sĩ nhục, bổn thiếu gia nhất định sẽ ngàn lần trả lại cho tên tiểu tử đó, chờ khảo hạch kết thúc, ra ngoài các ngươi dò xét xem tên tiểu tử đó có bạn tốt nào, các ngươi cũng cho ta đánh gãy tay chân bọn họ, ta xem về sau ai còn dám cùng hắn ta làm bạn."

"Chuyện này." Mấy người họ do dự nói.

" Nếu các ngươi giúp ta làm tốt chuyện này, thì ta sẽ gấp đôi bồi thường thiệt hại vừa rồi cho các ngươi, thế nào?"

Bốn người họ nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự tham lam, kích động hỏi.

" Ngươi nói thật?"

"Bổn thiếu gia, gạt các ngươi làm gì."

"Được chúng ta làm." Bốn người vui vẻ đồng thanh nói, chưa chờ bọn họ vui vẻ xong thì trong Sâm Lâm âm u, thanh â lãnh lẽo trào phúng quen thuộc vang lên.

" Xem ra tiểu gia ta không nên thả rắn về rừng nha."

Tiếng nói vừa dứt, trước mặt bọn họ xuất hiện một người áo choàng đen, che mặt nạ màu tím, càng làm nổi bật môi đỏ hồng yêu mị nở một nụ cười khát máu kia, áo bào trong gió phất phơi xinh đẹp, cũng không đè ép được khí thế quân lâm thiên hạ kia.

Năm người Cao Đồ cả kinh không thể nào tin được nhìn người xuất hiện trước mặt mình không xa, tuy người này mặt áo choàng kính mít còn đeo mặt nạ, nhưng thanh âm và khí thế này là bọn họ vừa nãy đã trải qua, tuy hiện tại có chút quỷ mị cường thế hơn vừa rồi rất nhiều, nhưng bọn họ có thể khẩn định, người này chính là thiếu niên lúc nãy bốc lột bọn chúng, chẳng lẽ hắn ta muốn làm như vậy để làm bọn họ sợ sao? Thật buồn cười.

" Ha ha, ngươi cho là khoát thêm áo choàng đeo mặt nạ, chúng ta sẽ không nhận ra ngươi sao? Làm như vậy muốn hù dọ chúng ta ư? Nực cười.ha ha." Một thanh niên trong đó cười to khinh thường nói.

" Ha ha, ta thật không ngờ hắn lại ngu xuẩn như vậy? Chúng ta vừa rồi là vì e ngại có đám người của Thôi San San, nên mới tha cho ngươi một mạng, nhưng không ngờ ngươi lại ngu xuẩn đến tự mình dân lên cửa đến, ha ha."

" Các ngươi còn ở đây cười vui, nhanh cho ta bắt tên hỗn đản này lại? Ta nhất định sẽ cho hắn biết cái gì kêu sống không bằng chết." Cao Đồ âm trầm hung ác nói.

Hắn vừa dứt lời, có người chuẩn bị kêu khế ước thú của mình ra, thì bị đồng bọn mắn.

" Tiểu tử đó chỉ một người, chúng ta có bốn người còn chưa đủ ư, ngươi còn muốn dùng khế ước thú, để những người khác biết được, ngươi không sợ mất mật ư?"

Những người khác nghe xong cũng cảm thấy rất có đạo lý, với thực lực của bốn người họ cần gì dùng khế ước thú để người ta chê cười.

" Ngu xuẩn." Thanh âm khinh bỉ của thiếu niên vang lên, làm năm người Cao Đồ đều tức giận quát lên.

" Tiểu tử ngươi, tìm chết."

Bốn người trong tay đều xuất hiện linh khí hung ác xong về hướng Vân Phong Nhã, bọn họ như nhấm chuẩn tay chân của nàng, muốn đem nàng chém thành năm khúc vậy.

Vân Phong Nhã nở ra một nụ cười khát máu, nàng mặt áo choàng đeo mặt nạ là vì nàng không muốn có người qua đường nhận ra nàng, nàng một mình không sao cả, nhưng trong học viện còn có Vân Mộng Cầm đám người, nàng không muốn vì sự vô ý của mình liên lụy đến bọn họ, nhưng nàng không ngờ là tiểu Tím vẫn có thể làm thành mặt nạ cho nàng, lúc này trên tay phải của nàng cũng không biết khi nào đã xuất hiện một truỷ thủ màu đen đầy hắc ám, giống với chủ nhân nó vậy, làm người sợ hãi cảm giác.

Khi bốn người họ thấy thiếu niên chạy xông lên trước, trong mắt bọn họ đều là trào phúng cùng khinh miệt, chưa chờ sự đất ý trong mắt bọn họ xuất hiện thì thiếu niên chợt biến mất, bọn họ chưa kiệp phản ứng thì đã nghe được tiếng hét chưa kịp phát ra của đồng bọn, thì thấy một người đồng đội đột nhiên gã xuống đất, khi bọn họ muốn xem kỹ đến cùng đã có chuyện gì xảy ra, thì thấy trên cổ của đồng bọn có một vết cắt nhỏ, máu tươi chảy ra không nhiều như bọn họ từng thấy, nhưng đồng bọn đã chết không còn gì để chết hơn, mà làm đối thủ không kịp giải rụa đã chết, với thủ pháp này cho dù là sát thủ hạng nhất cũng không cách nào làm được, nhưng thiếu niên này làm được, còn như vậy dứt khoát cũng có thể thấy được người này trên tay chết không ít mạng người, nếu không phải tận mắt thấy được, bọn họ cũng không thể nào tin được trước mắt một màn quỷ dị này, nhưng chưa chờ bọn họ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần, chưa kịp phản ứng thì đã có thêm một người nữa gã xuống, chỉ còn lại hai người là đại Linh Sư cửu cấp mà thôi.

Hai người họ theo phản xạ lưng dựa vào lưng cảnh giác nhìn bốn phía, linh lực hai người hình thành hai tầng mỏng bảo hộ, cảnh giác nhìn sung quanh, hai người họ lúc này cảm thấy hoảng sợ vô cùng, vì bọn họ không có cách nào tìm ra được khí tức của đối phương, khi hai người họ cảm giác được một sức mạnh trên đỉnh đầu đè ép xuống, nhìn lên trên, trong mắt hai người họ từ từ xuất hiện một hắc ảnh như tia chớp đánh xuống, trong mắt đều là không thể tinh, cùng vô vàng sợ hãi.

Hắc truỷ thủ vốn là thần khí, cộng thêm sức mạnh của Vân Phong Nhã, truỷ thủ như trẻ tre mà phá vỡ phòng ngự mỏng manh của hai người họ, truỷ thủ phá tan phòng bảo hộ, không chút lưu tình trên không vẽ một vòng tròn, cùng lúc trên cổ của hai người họ xuất hiện một vết cắt nhỏ, trong mắt bọn họ đều không cam lòng mà gã xuống, trên tay hai người họ cũng rớt ra Ngọc bài, có nghĩa là hai người họ muốn bóp nát ngọc bài bỏ chốn, nhưng chậm một bước, cũng có thể nói Vân Phong Nhã chỉ dùng chưa đến năm phút thời gian để giết bọn họ.

Đôi mắt sâu không đáy của nàng nhìn Cao Đồ, khoé môi nở ra nụ cười khát máu, thiếu niên đứng trong gió, phía sau là bốn thi thể, nhưng không làm ảnh hưởng gì đến phong cảnh tà mị như mạng đà la đang nở của thiếu niên.

Cao Đồ nhìn thấy một màn này, cũng đã đứng không vững té ngồi xuống đất, trong mắt tràn đầy sợ hãi hắn không tự chủ được lui về phía sao, thanh âm như là cảnh cáo, như là cầu xin, trong tay rung rẩy cầm ngọc bài, mọi lúc có thể bóp nát để chốn đi, nhưng hắn không cam lòng cứ như vậy bị hủy bỏ tư cách khảo hạch, phụ thân hắn cũng sẽ không cho hắn thêm tài nguyên, ai bảo hắn là tư sinh tử đâu, cho nên hắn muốn thiếu niên sẽ thả hắn đi, chờ hắn gặp lão đại bọn họ.....

" Ngươi... ngươi không được giết ta, ngươi có biết ta là ai không? Phụ thân ta là trưởng lão của luyện đan sư công hội, ngươi nếu giết ta đồng nghĩa với việc đối đầu với luyện đan sư công hội, chỉ cần... chỉ cần ngươi không giết ta, ta nhất định sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài."

Cao Đồ thấy Vân Phong Nhã ngừng bước, nghĩ Vân Phong Nhã đây là sợ hãi phụ thân hắn, hắn trong lòng rất là đắc ý, hắn tự cho là đúng nghĩ, có ai mà không kính trọng cùng sợ hãi luyện đan công hội người đâu? Nên biết muốn trở thành luyện đan công hội người, phải có thực lực cùng luyện đan thiên phú, thử hỏi ở đại lục này có ai mà không bệnh tặc hoạt bị thương không cần đan dược đâu? Vì thế không ai dám đắc tội với Luyện Đan Sư, đối đầu với Luyện đan hội người đồng nghĩa với việc tìm đường chết ý tứ.

Nhưng hắn lại quên mất, luyện đan công hội lại không phải phụ thân của hắn khai, làm sao vì một tên tư sinh tử của một trưởng lão bình thường trong Luyện Đan công hội mà ra mặt. Bọn họ cũng không muốn bị người chê cười ỷ lớn ức hiếp nhỏ, trừ phi phụ thân hắn dùng trân quý đan dược hoạt là ân tình gì đó để bọn họ ra tay với Vân Phong Nhã còn được.