Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát

Chương 20: Tẩu thoát 3



Đám người đằng sau đã đuổi đến nơi.

"Giờ làm sao đây?" Mộc Nguyệt Dao nhìn đám người xung quanh.

Họ bị bao vây chật kín, hiện trường bây giờ bọn họ chỉ là những con cá nằm trên thớt chờ đợi người ta đến làm thịt mà thôi.

"Ba người tìm cách đột phá vòng vây đi. Tôi ở đây cầm chân bọn chúng." Lúc này, Sầm Tiến lên tiếng nói trước. Thái độ kiên quyết đến độ chẳng ai có thể nói gì nữa.

"Câm miệng, có đi thì cùng đi." Dường như cái khí chất nam nhân trong lòng làm cho Mạc Tử Khiêm không cách nào đồng ý chuyện này, anh ta liền lên tiếng phủ nhận.

"Đừng điên nữa. Nói về cận chiến thì ai hơn được tôi cơ chứ? Mau lăn đi cho khuất mắt tôi. Các người phải rời khỏi đây an toàn để đem người đến cứu tôi chứ." Sầm Tiến đen mặt.

Nói sao nhỉ? Bọn họ đều chẳng phải dạng hiền lành gì. Để đi đến cái quyết định từ bỏ tất cả để đám người kia chạy đi chắc là cả một kì tích.

"Khoan..." Lăng Tiêu Nhiên vừa lên tiếng liền bị Mạc Tử Khiêm lôi đi một cách mạnh bạo.

"Nè nè, đừng coi thường bọn này. Các người không thoát được đâu." Đám người kia nhìn thấy bọn họ chạy đi liền chắn ngang trước mặt.

Thế nhưng điều này có chút ý nghĩa gì sao? Bọn này chỉ là một đám tép rêu, bọn họ hoàn toàn có thể chạy được.

Chỉ là bọn họ có vũ khí. "Bằng" một tiếng, có người trúng đạn rồi.

(...)

Cung Kiều Hân nhìn người đàn ông gần như phát điên trước mặt liền sợ hãi đến cực độ.

"Lại đây." Song Kiệt Luân nhìn người con gái mà mình đã tơ tưởng từ lâu. Anh ta vui lắm, vui đến sắp phát điên rồi.

"Đừng phát biểu ng.u như thế nữa." Thương Vũ lên tiếng.

Ai đời lại tự chạy đến bên kẻ địch chứ? Đúng là một tên không bình thường mà.

"Hân à, em nghĩ chỉ một oắt con miệng còn hôi sữa có thể chống đối lại tôi sao?" Song Kiệt Luân vẫn là cái thái độ phát cuồng đó.

Anh ta như ma như quỷ mà từ từ tiến đến trước mặt hai cô gái.

Vừa giơ nắm đấm về phía Thương Vũ thì đã có một người đàn ông chặn lại.

"Lam Thiên Ân, đừng có làm chuyện vô nghĩa nữa." Song Kiệt Luân nhìn thấy người đàn ông trước mặt liền khó chịu mà lên tiếng.

"Kiệt Luân, mấy chuyện này ông lão nhà cậu vẫn chưa biết nhỉ? Đoán xem nếu ông ấy biết được cậu sẽ ra sao đây?" Lam Thiên lên tiếng hỏi chuyện.

Ai cô gái bị đẩy xuống phía sau lưng mình, quả là một người đàn ông thành đạt mà.

"Chẳng liên quan đến cậu Lam đây nhỉ? Đừng nhiều lời nữa, giao người ra đây thì mọi thứ sẽ xong ngay thôi." Từ đầu đến cuối, Song Kiệt Luân chỉ muốn đoạt Cung Kiều Hân về chứ chẳng hề có ý nghĩ nào khác.

Ở Anh thì cô ấy dường như đã được bảo vệ quá kĩ. Tên đàn ông kia không hề cho ai đụng đến một sợi tóc của người con gái này.

Nhưng bây giờ đang ở Hà thành. Tên kia không lẽ có thể mọc cánh bay đến sao?

Còn không nói đến chuyện anh ta đang bị cầm chân bởi cô hôn thê trẻ tuổi. Đúng là đến trời cũng giúp anh ta mà.

"Anh, chị Hân..." Thương Vũ vừa lên tiếng, Lam Thiên Ân đã ra hiệu ngừng nói.

Hôm nay anh ta chắc chắn sẽ không để ai phải rời đi. Nếu để người đi mất thì anh biết đối mặt sao với Lăng Tiêu Nhiên đây?

Lúc này, đám thuộc hạ bên ngoài liền chạy vào báo tin. Người của quân đội, nói đúng hơn là người của Lục Tô Thời đang bao vây khắp chổ này.

"Chết tiệt." Vừa nghe xong, Song Kiệt Luân liền khó chịu ra mặt.

"Kêu bọn họ rút quân đi."

(...)

Lần này người trúng đạn là Mộc Nguyệt Dao.

"Chạy... chạy đi, ra ngoài rồi thì nhớ gọi người đến đây." Mộc Nguyệt Dao lên tiếng đuổi người.

Viên đạn ghim thẳng vào đùi, máu chảy ra nhiều lắm. Chẳng biết phải làm sao, Mộc Nguyệt Dao đành từ bỏ cơ hội chạy trốn.

Lăng Tiêu Nhiên và Mạc Tử Khiêm có thể làm gì khác nữa sao? Cả hai bỏ chạy.

Hai chạy thoát khỏi nơi khuôn viên, đám người phía sau sớm đã bị Sầm Tiến cầm chân. Thế nhưng bây giờ bọn họ phải làm sao đây?

Đã có điện thoại cướp được từ một tên tay sai, vậy nhưng nên ở đây hay chạy thẳng vào rừng.

Ai biết được rằng trong khu rừng tối tăm đó khi màn đêm buông xuống thì sẽ có chuyện gì xảy ra cơ chứ?

Người của Mạc Tử Khiêm đã được gọi đến, cả Hạ Vãn Triều và Lục Tô Thời cũng biết được chuyện này. Thế nhưng, anh Hạ giờ đây lại chẳng có trong nước nên chẳng thể làm gì được.

"Vào rừng." Mạc Tử Khiêm lên tiếng. Nếu cứ đứng yên ở đáy chắc chắn đám người bên trong kia sẽ đuổi ra đến đây.

Nếu đã vậy thì bọn Sầm Tiến và Mộc Nguyệt Dao ở lại chổ đó thì có lợi ích gì cơ chứ.

Sinh tồn nơi rừng hoang này cũng chẳng phải là một điều gì quá khó khăn. Bọn họ đều là những người đã có kinh nghiệm.

Từ tìm thức ăn, nước uống đến việc tránh khỏi cách loại thú dữ.

Thế nhưng bọn họ lại chẳng thể đốt lửa vào ban đêm. Khu rừng này nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ, nếu thật sự đốt lửa thì chắc hẳn sẽ bị bọn chúng phát hiện.

Khí trời ban đêm lạnh lẽo vô cùng. Tay chân Lăng Tiêu Nhiên sớm đã lạnh cóng. Một ngày dài đánh nhau cô thật sự đã rất mệt, hiện tại chỉ muốn ngủ.

Nhưng sau khi trải qua một tuổi thơ được rèn dũa kia đã cho cô cái khả năng thích ứng với hoàn cảnh một cách nhanh chóng nhất.

"Em không nghỉ ngơi à?" Nhìn thấy Lăng Tiêu Nhiên dù mệt đến chết đi sống lại vẫn kiên định ngồi đó, Mạc Tử Khiêm liền cảm thấy buồn cười.

"Ai cần anh quan tâm."

"Lại đây, bé cưng, chúng ta ngồi gần nhau sẽ ấm hơn đấy."

Nghe câu nói có vẻ khá thuyết phục, Lăng Tiêu Nhiên ấy vậy mà thật sự đến ngồi gần tên đàn ông đó thật.

Lại gần mới thấy, dù trải qua bao nhiêu chuyện. Trên người Mạc Tử Khiêm vẫn còn vương lại một mùi hương vô cùng đặc biệt. Nó thanh mát như bạc hà nhưng cũng ấm áp vô cùng như mùi gỗ thông.

Mùi hương xộc vào mũi cùng với cái khí thế bất phàm đã làm cho Lăng Tiêu Nhiên hạ lỏng cảnh giác xuống. Cô thiếp đi lúc nào không hay.