Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát

Chương 36: Zero



Lúc này khi ba cô gái chưa kịp đến sân bay, xe đã sớm bị chặn lại.

“Lần này khó thoát rồi, Nhiên Nhiên, có ý gì không?” Vương Lạc Hi nhìn dòng xe chạy dài đang bị chặn lại phía trước cũng bất lực thở dài.

Không ngờ chưa đầy một tiếng mà bọn họ đã huy động được lực lượng thế này. Nếu không phải sợ phiền phức thì bọn họ cần gì phải trốn chui trốn nhủi như mất con chuột nhắt thế kia cơ chứ?

“Chúng ta tìm nơi ở một lúc đi, bọn họ cũng không thể đóng băng đường bay lâu được.” Lăng Tiêu Nhiên dù trong lòng đã dậy sóng nhưng cũng đáp lời.

Dù sao lần này nếu Bright và Sầm Tiến đánh nhau một trận, e là hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng ra được.

Thật ra mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nếu Mạc Tử Khiêm đứng về phía bọn họ. Dù sao Lăng Tiêu Nhiên cũng là người của Nghị Viện, lúc này nếu trở về trụ sở chính, dù có là đứa vua cũng không dám vào lục soát bậy bạ.

“Nhiên à, Mạc Tử Khiêm cùng với em có mối quan hệ gì? Nếu được thì cứ yên cầu giúp đỡ đi, dù sao cũng không phải là thứ gì quá khó khăn.” Mộc Nguyệt Dao lúc này bên cạnh cũng lên tiếng.

Quả nhiên đều là người thông minh, bọn họ luôn luôn sẽ tìm đường đi dễ dàng, không mất thời gian nhất.

Vậy nhưng cô tuyệt nhiên không muốn dính dáng quá nhiều đến mấy người họ Mạc đó, cả đám người chẳng có ai là tốt đẹp cả.

“Không đâu, nếu liên thủ với anh ta chắc chắn anh ta sẽ mò đến tận nơi của chị Hân. Đến lúc đó lại phiền.”

“Đến LIVER đi.”

Cả hai người bọn họ đồng thời hướng mắt nhìn về phía cô. LIVER là quán bar nổi tiếng ở Anh, tụ tập những thành phần bất hảo, con ông cháu cha vun tiền như nước. Người đến đây tuyệt nhiên không phải là người tốt lành và tất nhiên cũng chẳng thể chọc vào.

Mặt khác, không thể không kể đến khi nơi này nằm dưới sự kiểm soát của Zero, là một trong những tay sai của tổ chức.

Lại kể thêm một chút, ông trùm năm đó thu nhận năm đứa con gái, chỉ là giữ bên người chỉ có Thương Vũ. Không còn cách nào khác, ông ta lại rèn dũa ra một thế hệ trẻ khác, chính là những người đàn ông này.

Gồm bốn người: Andrew, Stanton, Zero, Marvey.

Họ đều là những tay chân đắc lực của ông trùm, dưới một người mà trên vạn người. Andrew phụ trách kinh tế đối ngoại với phía bên ngoài; Marvey là đạn dược, vũ khí hay súng ống; Stanton quản lí quán xuyến tất tháy các cuộc đụng độ, xung đột trong tổ chức, nói cách khác chính là người lên tiếng ở phía trong; Zero là người đào tạo, huấn luyện tất thảy những đứa trẻ bên trong tổ chức.

Lại nói đến Zero, anh ta máu lạnh vô tình đến đáng sợ. Do tính cách từ nhỏ đã lầm lì ít nói, càng tăng thêm phần khó gần với người khác.

“Đừng đùa. Tiêu Nhiên, đến đó khác nào chui đầu vào rọ.” Vương Lạc Hi lên tiếng.

Quả thật, từ lúc Andrew trở về báo tin đã được gần hai tháng. Luận theo lí lẽ, chắc chắn những thành viên cấp cao sớm đã biết được tin tức.

“Không sao, những tên thân cận chắc sẽ biết được chuyện này, nhưng đám lâu la cấp dưới chắc chưa đâu nhỉ? Zero cũng thường không xuất hiện ở đây, anh ta đâu rảnh rỗi đến vậy chứ.” Lăng Tiêu Nhiên cũng đã nghĩ đến trường hợp này, vậy nhưng không lẽ mọi chuyện lại trùng hợp thế này được.

Vậy nhưng quả thật người tính không bằng trời tính, vào lúc ba người đặt chân vào LIVER, xe của Zero cũng vừa vặn đỗ xuống.

“Nhiên, tên đó thật sự ở đây.” Mộc Nguyệt Dao vừa nhìn thấy liền thản thốt lên tiếng.

Lăng Tiêu Nhiên thấy vậy cũng khẽ nhíu mày mím chặt đôi môi mỏng.

Vậy nhưng, người xuống xe lại không phải Zero mà là một gái lạ mặt.

Vương Lạc Hi thấy thế liền dừng xe, bước xuống hỏi chuyện.

“Cô ơi, cho tôi hỏi, xe này trị giá bao nhiêu thế? Tôi cũng muốn mua cho mình một chiếc.”

“À, xin lỗi cô, tôi cũng không rõ. Xe này do tôi mượn từ một người bạn, tôi hoàn toàn không biết.”

“Vậy người bạn cô hiện tại có xuất hiênn ở chổ này không? Tôi muốn hỏi giá.”

“À không có, mong cô thứ lỗi cho.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, cô gái trẻ kia cất bước tiến vào trong. Vương Lạc Hi cũng quay trở về xe.

“Mẹ nó, em làm gì vậy. Tự nhiên lại lao ra bắt chuyện làm gì?” Mộc Nguyệt Dao ngồi trong xe sớm đã giật mình đến không phản ứng được, bây giờ mới lên tiếng hỏi.

“Không có gì, trò chuyện được vài câu thì chắc cô ta là cấp dưới của Zero. Còn tên Zero đó khả năng cao là không cở đây.” Vương Lạc Hi nhàn nhạt mở miệng, dáng vẻ lười biếng mà đưa xe vào bãi.

“Sao em biết được?” Mộc Nguyệt Dao lại tiếp tục đặt câu hỏi.

“Trên ngực cô ta là ghim cài của tổ chức, hơn nữa đôi bông tai cô ta đang đeo chính là do chị ba sáng chế năm đó, chị không nhận ra sao?” Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng khẽ giải thích.