Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 160: Tìm thời gian, ly hôn đi



Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Hôm sau.

Sáng sớm.

Diêu Bối Địch từ trên giường lớn to như vậy tỉnh táo lại, nhìn ánh mặt trời sáng chói từ bên ngoài rèm cửa sổ xuyên thấu vào.

Cô đảo mắt nhìn quanh phòng.

Tiêu Dạ một đêm không về.

Chuyện như vậy đã rất lâu không xảy ra rồi.

Cô không quá để ý, cô nghĩ lâu như vậy, Tiêu Dạ luôn có chút chuyện riêng phải làm.

Cô duỗi người, rời giường, sau đó rửa mặt.

Thật ra đã có một thời gian rất dài cô không đi làm, cha cô thỉnh thoảng sẽ hỏi cô đang làm gì, cô không dám nói quá nhiều, nói nhiều rồi sợ cha mẹ cô lại mất hứng, cô chỉ nói qua một đoạn thời gian sẽ lại đi làm, thật ra cô muốn chăm sóc thật tốt cho Tiêu Dạ, nhìn tình huống trước mắt, trạng thái của Tiêu Dạ ngược lại khá hơn rất nhiều, không cần cô chăm sóc nhiều. Nhưng thật ra có lúc chỉ tự mình tìm cớ mà thôi, muốn ở trong nhà, muốn bên cạnh Tiêu Dạ lâu một chút.

Bình thường vào buổi sáng tương đối trễ Tiêu Dạ mới sẽ đi Đỉnh Hạo Hãn.

Mà thời gian từ sáng cho đến trưa, bọn họ có thể dây dưa một lúc trên giường, cũng có thể ăn chung điểm tâm, cùng nhau xem ti vi.

Cô nhếch miệng nở nụ cười bâng quơ, từ trong phòng xuống lầu.

Trong nhà không có bao nhiêu thức ăn, cô nghĩ vừa đúng hiện giờ thừa dịp Tiêu Dạ chưa về, ra cửa mua đồ ăn cho mấy ngày. Có lẽ lát nữa Tiêu Dạ sẽ về, buổi trưa sẽ ăn cơm trong nhà đấy?!

Nghĩ như vậy, đột nhiên nheo mắt lại.

Bước chân cô đang đi xuống lầu cung lập tức khựng lại, nhìn người đàn ông ngồi trên sofa trước mặt.

“Tiêu Dạ?” Diêu Bối Địch rất kinh ngạc.

Trở về, sao không lên phòng nghỉ ngơi?

Nhìn dáng vẻ anh, giờ phút này trên mặt rõ ràng vô cùng mệt mỏi, tối hôm qua cả đêm không ngủ sao?!

Cô mím môi, sải bước đi tới, rất tự nhiên rất dịu dàng ngồi ở chỗ rất gần anh, thân thể chạm vào thân thể anh, dịu dàng hỏi, “Sao trở về không lên phòng ngủ?”

Tiêu Dạ mím môi, hình như thật lâu sau mới quay đầu nhìn Diêu Bối Địch.

Diêu Bối Địch cũng nhìn thẳng anh, nhìn anh trầm mặc, không nói một câu.

“Anh có chuyện gì sao?” Diêu Bối Địch nhạy cảm hỏi.

Trước kia Tiêu Dạ không phải như thế.

Cho dù không thích nói chuyện, nhưng tuyệt đối không phải như bây giờ, cảm giác giống như che giấu chuyện gì, một chuyện không được tốt…

Cô giật thột, nhếch miệng nở nụ cười thật to, không để cho mình suy nghĩ lung tung, “Em đỡ anh lên lầu ngủ.”

“Không cần.” Tiêu Dạ từ chối thẳng.

Diêu Bối Địch cau mày, “Còn có chuyện gì chưa xử lý xong sao?”

Tiêu Dạ nuốt nước miếng.

“Sao vậy? Nhìn anh thật kỳ quái.” Diêu Bối Địch nhìn anh, “Là quá mệt mỏi sao? Hay thân thể không thoải mái?”

Nói xong, Diêu Bối Địch rất tự nhiên giơ tay sờ trán Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ cứ không có động tĩnh gì như vậy, yên lặng nhìn Diêu Bối Địch, nhìn cô vô cùng quan tâm mình.

Anh chỉ mím môi, cảm nhận ấm áp từ lòng cô truyền đến, cảm nhận nơi ngực, từng chút từng chút một đau đớn giống như không nói rõ được, càng ngày càng rõ ràng.

Cổ họng anh vẫn giật giật lên xuống.

“Không phát sốt, nhất định do quá mệt mỏi.” Diêu Bối Địch tự nói, hình như còn thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đôi tay tự nhiên ôm lấy cánh tay anh.

Cho tới bây giờ, rất nhiều hành động thân mật giữa bọn họ đã thành tất nhiên, Diêu Bối Địch sẽ xấu hổ, nhưng sẽ không bài xích chuyện này, thậm chí rất nhiều khi sẽ chủ động giống như con mèo, mỗi lần khiến lòng người ta ngứa ngáy.

“Em đỡ anh về phòng, sau đó ngủ cùng anh một lúc. Tỉnh ngủ ở nhà ăn cơm trưa.” Diêu Bối Địch an bài.

Cô vẫn luôn cảm thấy Tiêu Dạ rất thích ngủ với cô, bọn họ ôm nhau ngủ nhiều đêm như vậy, Tiêu Dạ vẫn luôn ôm cô trong ngực, có lúc nửa đêm ngủ mơ hồ, hai người sẽ tách ra một lúc, Tiêu Dạ sẽ mất tự nhiên tìm kiếm thân thể cô, sau đó ôm chặt vào trong ngực, yên tâm ngủ say.

Mới đầu thật ra Diêu Bối Địch không quen tư thế ngủ thân mật như vậy, nhưng về sau, lại không giải thích được mà thích ứng.

“Không, anh không phải về ngủ.” Tiêu Dạ nói, giọng lạnh lùng.

Diêu Bối Địch nhìn anh, kinh ngạc hỏi, “Còn phải ra ngoài sao? Nhưng nhìn anh mệt chết đi được. Thân thể tương đối quan trọng, không nên quá khổ cực…”

Tinh.

Ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.

Diêu Bối Địch quay đầu nhìn ra cửa lớn, đứng lên, qua video nhìn thấy a Bưu đang đứng ngoài cửa, kéo cửa chính ra, “A Bưu.”

“Chị dâu.” A Bưu vô cùng cung kính.

“Vào đi.” Diêu Bối Địch lấy một đôi dép ra.

“Không cần đổi dép.” Tiêu Dạ ngồi trên ghế sofa lạnh lùng nói, “Cầm đồ đã.”

“Vâng.” A Bưu cung kính gật đầu, sau đó không biết làm thế nào nhìn Diêu Bối Địch.

Lòng Diêu Bối Địch run lên.

Cái gì gọi là cầm đồ đã?!

Cô nhìn a Bưu, “Hai người đang bận việc gì?”

Tròng mắt kiên nghị của a Bưu hơi lóe lên, một khắc kia không dám nhìn thẳng vào mắt Diêu Bối Địch.

Diêu Bối Địch càng thêm kinh ngạc, cô nhìn a Bưu, đột nhiên có một dự cảm rất xấu, cô cắn môi, “Có chuyện gì, thật sự cần giấu tôi sao?”

A Bưu không dám đáp lời, chỉ nói, “Chị dâu, em đều làm việc theo đại ca chỉ đạo.”

Diêu Bối Địch cau mày, trên mặt không vui.

A Bưu cúi đầu, im lặng.

Diêu Bối Địch đột nhiên xoay người nhìn Tiêu Dạ, a Bưu nhìn bóng lưng Diêu Bối Địch, sau đó nhìn Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ gật đầu.

A Bưu đi vào, sau đó đi thẳng lên lầu.

Diêu Bối Địch nhìn bóng dáng a Bưu, hơi tức giận với Tiêu Dạ, “Anh rốt cuộc định làm gì, cần giấu em như vậy sao?”

Tiêu Dạ nhìn chằm chằm vào Diêu Bối Địch, không biết giấu tâm tình gì, không biết giờ phút này anh đang nghĩ gì, cứ thẳng tắp, lạnh nhạt thờ ơ nhìn cô như vậy, sau đó nói, “Anh muốn dọn ra.”

Diêu Bối Địch giật bắn người, không hề có điềm báo trước trố mắt, còn cảm thấy, sấm sét giữa trời quang.

Cô không tin nhìn Tiêu Dạ, “Tại sao muốn dọn ra?”

Thậm chí cô cảm thấy cô không phải sinh ra ảo giác.

Tiêu Dạ hung ác mím môi, hình như không muốn nói, lại hình như không nói được ra lời.

“Tiêu Dạ” Bình thường Diêu Bối Địch đều không cáu giận, hơn nữa đã quen như thế với Tiêu Dạ, luôn luôn vậy, điềm tĩnh mà dịu dàng, cho nên giờ phút này, cô vẫn dùng giọng nói rất mềm nhẹ nói, “Anh có gì không thể nói với em sao?”

“Anh muốn dọn ra, sống cùng Lôi Lôi.” Tiêu Dạ nói từng chữ.

Nói ra câu nói kia, môi mỏng đang mím chặt của Tiêu Dạ đã thành một đường cong cứng ngắc, ngón tay lộ ra ngoài cũng không khỏi tự chủ tạo thành một quả đấm, giống như đang khống chế cái gì, khớp xương đều trắng bệch.

Nhưng một khắc kia Diêu Bối Địch không phát hiện gì hết.

Cô cứ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ sẽ không nói giỡn.

Tiêu Dạ nói, là sự thật.

Chuyện Tiêu Dạ quyết định, cũng sẽ không thay đổi.

Giờ phút này cô chỉ không được rõ đầu mối.

Tiêu Dạ nói muốn ở cùng Lôi Lôi? Như vậy còn cô?!

Lại đặt cô vào vị trí nào?!

Lại như trước kia, cô một mình trông phòng, còn anh, cờ bay phấp phới.

Con người thật ra không dễ dàng thỏa mãn, sau khi được đến một vật, cô tự nhận sau khi thứ đó đã thuộc về mình, nếu như để cô lấy nó ra chia sẻ hoặc chắp tay nhường cho, cô không làm được, cô thật sự không làm được, nhìn Tiêu Dạ và người phụ nữ khác, chàng chàng thiếp thiếp.

Cô hít sâu, không ầm ĩ không ồn ào nhìn Tiêu Dạ, khống chế đau đớn vẫn lan tràn trong lòng, bình tĩnh hỏi, “Tiêu Dạ, tại sao?”

Phải có một lý do.

Nếu không, tại sao có thể nói thế nào thì là thế đó?!

Tiêu Dạ trầm mặc không nói.

Hình như anh không muốn nói gì, cũng không nói ra được gì.

Hốc mắt Diêu Bối Địch hơi ửng đỏ, không thể khống chế, bắt đầu đỏ bừng.

“Ở trong lòng anh, có phải em là kiểu gọi thì tới đuổi thì đi không? Ở trong lòng anh, có phải em là người phụ nữ tùy tiện như vậy không? Anh không muốn nói gì với em thật sao?” Diêu Bối Địch hỏi, hơi châm chọc, cười lạnh.

Cô thật sự không muốn cãi lộn, cho tớ bây giờ cô đều không thích phát điên với người khác, từ nhỏ cô đã được cha mẹ hun đúc, phải là một cô gái bình tĩnh nho nhã, cô sẽ không giống như nhiều phụ nữ, dùng cảm xúc cực đoan để phát tiết khó chịu của mình, cô không làm được, cũng không làm được, cho dù lúc này trong lòng cô đều đau muốn chết, cũng sẽ chỉ yên lặng như vậy, yên lặng hỏi anh, cho dù rơi lệ, cũng sẽ không tiếng động, sẽ không khóc lớn.

Cô không cảm thấy đây là đè nén, bởi vì đã thành thói quen.

Quen lặng lẽ như vậy.

Cô mơ hồ nhìn Tiêu Dạ, nhìn anh ở trên ghế salon, không cử động.

Cô cắn môi, cắn chặt môi.

Thời gian giống như đang dừng lại giữa bọn họ.

Hai người cứ nhìn đối phương như vậy, trầm mặc không nói.

Không biết đã qua bao lâu.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.

A Bưu xách theo hành lý của Tiêu Dạ từ trên lầu xuống, va li hành lý rất lớn, nên đựng rất nhiều thứ của Tiêu Dạ, bao gồm đồ dùng hằng ngày, bao gồm quần áo tắm rửa của anh.

Mà những thứ đó, lập tức sẽ cùng một chỗ với đồ đạc của một cô gái khác…

Thật là, hơi châm chọc.

Cho dù mình như thật sự giữ được lòng người đàn ông này, quay đầu lại, cũng chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.

A Bưu lấy hành lý, cảm giác mình ở đây hơi xấu hổ, anh hạ thấp giọng nói, “Đại ca, em ở cửa chờ anh.”

“Không cần, đỡ tôi rời đi.” Tiêu Dạ nói.

A Bưu liếc mắt nhìn Diêu Bối Địch.

Nhìn nụ cười trào phúng đột ngột nơi khóe miệng cô, có vẻ khổ sở và vô dụng như thế.

Trong tình yêu, ai yêu sâu hơn, người đó sẽ đau nhiều hơn.

Rất dễ nhận thấy, trong tình cảm này, chị dâu bỏ ra càng nhiều.

Còn đại ca.

Anh mím môi, lấy dũng khí nói, “Đại ca, anh giải thích thêm với chị dâu đi, em ở cửa chờ anh.”

Sau khi nói xong, lần đầu tiên không nghe đại ca sai sử, đẩy vali hành lý đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Trong phòng khách, đột nhiên chỉ còn lại hai người.

Không gian yên tĩnh, trừ tiếng hít thở của nhau, không còn tiếng động nào khác.

Thời gian tích tắc trôi.

Tiêu Dạ vẫn ngồi đó, không nói gì.

Diêu Bối Địch cảm thấy nước mắt khô cạn của mình lại yên lặng chảy ra..

Ở trên người đàn ông này, sẽ dùng hết nước mắt của mình.

Cô hơi trắng bệch cười cười, “Tiêu Dạ, anh thật sự quyết định, không nói gì cho em biết sao?”

“Nếu như em cảm thấy khó chịu, chúng ta ly hon đi.” Tiêu Dạ mở miệng.

Ly hôn.

Diêu Bối Địch nhìn anh.

Sau đó, lòng đau đến không có cách nào chịu nổi.

Ly hôn sao?!

Trước kia khi cô nói ly hôn, anh nói không.

Hiện giờ anh nói ly hôn.

Cô nên nói, được?!

Chuyện gì đều do anh định đoạt, trong hôn nhân do cô lừa tới, chuyện gì cũng đều do anh định đoạt.

Cô lau nước mắt, đột nhiên phát hiện trong hốc mắt đã không có nước mắt, cô cười cười, miễn cưỡng cười cười, thì ra khi con người tổn thương đến mức độ nhất định, thật sự không có nước mắt.

“Anh chọn thời gian, ly hôn đi.” Diêu Bối Địch nói, nói thật bình tĩnh.

Sau khi nói ra những lời này.

Cô nghĩ, hôn nhân của bọn họ thật sự bể nát.

Vẫn dệt mộng nhiều năm như vậy, khi cho rằng có thể chạm tay, sụp đổ.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!