Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 78: Phương Dự phẫn nộ



"A!! Mạt Lị cậu vì sao lại muốn tới đây!" Thu Bạch Bạch ở cửa ngăn Mạt Lị lại, không chú ý tới người ngày thường cô sợ nhất Đường Nhiễm Mặc, kéo tay Mạt Lị đi về hướng bên cạnh không có người.

Đường Nhiễm Mặc không theo kịp, bởi vì hắn bị Phương Dự cuốn lấy.

Mạt Lị cười cười, "Bởi vì tớ được Thu Thiên mời nha, vừa vặn hôm nay cũng có thời gian, nhờ thúc thúc mang Tớ lại đây."

"Thu, Thiên!" Thu Bạch Bạch cắn răng, nghĩ thầm quả nhiên như thế, "Lại là cô ta! Cô ta chính là cố ý, muốn cho cậu cũng xem cô ta hôm nay trở thành tiểu thư Thu gia danh chính ngôn thuận, hừ, đến lúc đó không biết tớ sẽ nhận được bao nhiêu ánh mắt giễu cợt đây."

"Không sao, tớ sẽ giúp cậu."

Thu Bạch Bạch nghe vậy ngẩn ngơ, "Mạt Lị, tớ biết cậu thực thông minh, nhưng mà cậu giúp tớ bằng cách nào?"

"Chúng ta làm cô ta xấu mặt nha, lần trước không phải cô ta hại cậu trên sân khấu, muốn để cậu trước mặt người xem bị xấu mặt hay sao? Hôm nay cô ta cũng biểu diễn, chúng ta gậy ông đập lưng ông, như thế nào?" Cô tươi cười sạch sẽ điềm mỹ, cố tình nói chuyện tính kế ra, phảng phất như đang thương thảo với Thu Bạch Bạch một chút hôm nay ăn cái gì.

Thu Bạch Bạch chớp chớp mắt, "Giày tớ trên sân khấu, là do Thu Thiên làm?"

"Đúng a, tớ quên đem chuyện này nói cho cậu." Mạt Lị ảo não vỗ vỗ đầu mình, lại thật mau không sao cả, cười nói: "Không quan hệ, cậu không biết cũng không quan hệ, dù sao tớ sẽ giúp cậu đối phó cô ta."

"Cái gì kêu không có quan hệ? Chuyện này tớ chính là đương sự! Tớ liền nghĩ, thật kì lạ, rõ ràng trang phục, đạo cụ, lớp trưởng đều kiểm tra trước khi biểu diễn một lần, như thế nào lại có vấn đề, hóa ra là do cô ta giở trò quỷ!"

"Đúng thế, cho nên sau đó tớ không phải đoạt danh ngạch cô ta tham gia thi đua hay sao?"

Thu Bạch Bạch lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, cô đã nghi ngờ, Mạt Lị như thế nào lại đột nhiên đi tham gia thi đua toán học! Cô giật giật môi, không biết làm sao, nói: "Kỳ thật, chuyện của tớ cùng Thu Thiên... Cậu không cần tham dự vào, tớ biết Thu Thiên người này rất là khó đối phó, tớ sợ cô ta sẽ đối phó với cậu..."

"Thu Thiên khó đối phó, còn tớ thì dễ đối phó sao? Huống chi, tớ còn có thúc thúc, cậu yên tâm đi, nếu Thu Thiên dám đối với tớ làm cái gì, thủ đoạn của thúc thúc chính tớ cũng không thể tưởng tượng được nha."

"Nhưng là......"

"Đừng nhưng là, cậu đi thay quần áo này đi." Mạt Lị cầm túi trong tay nhét vào trong lòng ngực Thu Bạch Bạch, quét mắt nhìn trên người cô quần jean áo ngắn tay, trang phục bình thường mặc ở nhà, trong yến hội toàn tây trang lễ phục này hoàn cảnh có vẻ không hợp nhau, "Tớ biết hôm nay cậu mặc đồ sẽ thật tùy tiện, tốt xấu đây là yến hội Thu gia, cậu cũng nên mặc váy mới đúng, mặc xinh xinh đẹp đẹp, chúng ta đợi lát nữa xem kịch vui nha."

Mạt Lị nói thần bí khó lường, cô như chuẩn bị kế hoạch gì, hơn nữa thoạt nhìn có vẻ rất nắm chắc, Thu Bạch Bạch mơ màng nghe xong lời cô nói, ôm túi chạy về phòng thay quần áo.

Mạt Lị chậm rãi từ từ đi trở về bên người Đường Nhiễm Mặc, trước mặt hắn chính là Phương Dự, nhưng hắn nửa mắt cũng không nhìn tới Phương Dự. Thái độ miệt thị này càng làm Phương Dự nổi trận lôi đình, thật muốn một quyền nện lên mặt hắn, bất quá nếu có thể làm, hắn đã sớm động thủ.

"Cậu, cậu cùng thúc thúc nói chuyện như thế nào?"

Mạt Lị thật tự nhiên ôm cánh tay Đường Nhiễm Mặc, cái này làm cho thần sắc hắn hòa hoãn xuống, mà Phương Dự thấy hành động thân mật của họ liền trợn tròn mắt, cảm thấy Đường Nhiễm Mặc thằng nhãi này càng ngày biết thể hiện hỉ nộ ái ố.

Phương Dự lạnh lùng hừ một tiếng, "Cháu không phải cùng nha đầu thúi kia ở bên nhau sao? Cô ta đâu?"

"Bạch Bạch đi thay quần áo, đợi lát nữa sẽ ra tới, như thế nào, cậu thực quan tâm cô ấy?"

"A, cậu quan tâm cô ta, quan tâm cô ta đừng ngốc đến đóng cửa ở trong phòng tự sa ngã thì tốt rồi."

"A~ thì ra là như vậy."

Cũng không biết ngữ khí Mạt Lị khinh khinh phiêu phiêu không đúng ở chỗ nào, nhưng Phương Dự vừa nghe liền cảm thấy thật không đúng. Hắn lựa chọn xem nhẹ vấn đề này, tiếp tục đem đầu mâu châm ngay Đường Nhiễm Mặc, "Mấy ngày nay nhằm vào công ty tôi, đều là bút tích của cậu phải không?"

"Phương ít nói, là sự kiện gì?"

"Cậu đừng giả ngu với tôi, gần đây trong khoảng thời gian này, đối thủ cạnh tranh công ty tôi không chỉ có một cái phiền toái nhỏ, thậm chí công ty truyền thông cũng không dám tiếp quảng cáo của tôi, cậu dám nói, đây không phải bởi vì cậu?"

Mạt Lị cười, "Là bởi vì cháu."

"Tôi liền biết là cậu...... Cái gì?" Phương Dự không thể tin tưởng nhìn về phía Mạt Lị.

"Bởi vì cháu cảm thấy gần đây cậu thật nhàn hạ, cho nên muốn vì cậu tìm chút công việc làm cho qua thời gian. Hơn nữa tất cả mọi người đều cho rằng cậu mở công ty chỉ là đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, không được bao lâu sẽ từ bỏ, nhưng mà cậu không chỉ không từ bỏ còn kiên trì tới cùng, việc này nhất định là vả mặt tới những người xem thường cậu, cho nên nói, cháu vì tốt cho cậu mà thôi."

Cô một từ cậu, hai từ cậu, thanh âm ngọt ngào mềm mại, có thể nói làm mềm lòng nhân tâm, Phương Dự thật đúng là thiếu chút nữa tin chuyện ma quỷ của cô!

"Tiêu Mạt Lị!" Phương Dự xoa bóp nắm tay, "Đừng cho là cậu không nhìn ra cháu vì muốn giúp nha đầu thúi kia xả giận, nói như thế thật hoang đường, cho rằng cậu là ngu ngốc à!"

Mạt Lị "sợ hãi" trốn đến sau lưng Đường Nhiễm Mặc, Đường Nhiễm Mặc che trước người Mạt Lị, cười lạnh, "Đường đường là Đại thiếu gia họ Phương, chẳng lẽ muốn trút giận lên một cô gái?"

"Đường Nhiễm Mặc cậu câm miệng, chuyện này làm sao mà không có cậu chen vào! Nếu không Tiêu Mạt Lị một tiểu nha đầu làm sao có bản lĩnh lớn như thế!"

Hắn nghĩ tới, Mạt Lị là một cô gái ngây thơ đáng yêu, âm mưu quỷ kế gì khẳng định là do Đường Nhiễm Mặc dạy dỗ, tưởng tượng đến đây trong lòng hắn vô cùng hối hận, không nên để Mạt Lị theo Đường Nhiễm Mặc, hiện tại khen ngược, Đường Nhiễm Mặc còn muốn đem cô mang oai!