Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 87: Đưa đề bài



Đồng hồ chỉ 6 giờ, giờ tan tầm đã điểm, trong đại sảnh lục tục nhiều người đi qua lại, Đường Nhiễm Mặc nắm tay Mạt Lị từ thang máy đi ra gây chú ý thật lớn, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Biểu cảm hắn lười biếng, đôi mắt nhìn Mạt Lị như thấy được toàn bộ thế giới, vừa mang theo thỏa mãn, lại sủng nịch, ôn nhu đến bất cứ người phụ nữ nào cũng ao ước chìm đắm vào đó.

Từ Mẫn ném tiểu thuyết trong tay xuống, đôi tay nóng phủ lên mặt, "Ta chọn CP (couple = cặp đôi) thúc cháu có phải quá biến thái hay không?"

"Biến thái."

Từ Mẫn sửng sốt, nhìn đến là người đứng phía sau, lại vội đem tiểu thuyết một hai ba bốn năm hướng nhét vào trong bao, "Thẩm, Thẩm, Thẩm, Thẩm thư ký."

Thẩm Thiên Thu biểu tình thật lạnh, "CP có thể loạn, lời nói không thể nói bậy. Tiêu tiểu thư là cháu gái của tổng tài, cô biết loại lời nói xấu xa này truyền tới trong tai tổng tài sẽ như thế nào sao?"

"Thực xin lỗi! Là tôi hồ ngôn loạn ngữ...... Thẩm thư ký ngàn vạn đừng nói cho tổng tài!"

"Thôi, tôi cũng không phải là người lắm miệng, chỉ là sau này xem ít sách lung tung lại, đừng cho là tôi không biết cô làm việc riêng trong giờ làm việc."

Từ Mẫn run rẩy cả người, "Tôi sẽ hối cải để làm một người hoàn toàn mới! Vì Thịnh Thế nỗ lực công tác!"

"Được rồi, hiện tại đã là giờ tan tầm điểm, cô đi đi."

"Vâng, vâng... tạm biệt thư ký Thẩm." Bị dọa đến hồn vía lên mây, Từ Mẫn vội cầm lấy túi xách của mình chạy vội ra ngoài.

"Dọa một tiểu cô nương như thế vui sao?" Một bàn tay để lên vai Thẩm Thiên Thu.

Thẩm Thiên Thu hờ hững nhìn sang bên cạnh rồi đi một bước, "Minh thiếu, cậu còn ở trong nước à."

"Ai nha, tôi không chỉ vẫn còn ở trong nước, mà còn nhàn đến phát chán." Minh Lại nhướng mày cười, "Thư ký Thẩm của chúng ta thật là tận trung tận lực giữ gìn bí mật nhỏ của cấp trên."

"Xin lỗi tôi không rõ Minh thiếu đang nói gì."

"Đừng giả vờ, Tống Lan không có thông minh như tôi, hắn còn có thể nhìn ra, tôi còn không thấy ra sao?"

Thẩm Thiên Thu không nói gì.

Minh Lại vỗ vỗ vai hắn, "Tiểu tử, cậu còn tưởng tôi tin lời giả bộ của cậu sao? Tiểu nha đầu Tiêu Mạt Lị này thật thú vị, tổng tài nhà các cậu coi trọng cô bé cũng không có gì kỳ quái. Chỉ là tôi không nghĩ tới hắn còn chơi lạ như vậy, cư nhiên chơi trò thúc thúc cùng cháu gái cấm kỵ chi luyến, thật đủ kích thích."

"Minh thiếu......"

"Yên tâm yên tâm, tôi sẽ không đi nói ra ngoài, mặc kệ nói như thế nào, bọn họ còn thân phận thúc thúc cùng cháu gái, nhưng không thể không nói, Đường Nhiễm Mặc sẽ không tính chỉ chơi tình yêu ngầm như thế chứ?"

Theo hiểu biết của Minh Lại đối với Đường Nhiễm Mặc, hắn không phải là người thỏa mãn với tình yêu giấu diếm, đối với Đường Nhiễm Mặc, hắn sủng một người sẽ hận không thể sủng đến cả thiên hạ phải biết rõ, trên người Tiêu Mạt Lị phải vĩnh viễn chỉ có thể quảng cáo rùm beng tên của hắn.

Thẩm Thiên Thu nói: "Tổng tài tương lai muốn xử lý như thế nào, tự nhiên anh ấy có tính toán, không nhọc Minh thiếu lo lắng."

"Ha ha, nói cũng đúng, bất quá......" Minh Lại mắt phượng hơi hẹp lại, đẩy Thẩm Thiên Thu một bước, thần bí khó lường nói: "Nghe Tống Lan tiểu tử này nói, mấy ngày nữa chị cậu ta về nước, Tống Nhiễm... Cũng không phải là lừa gạt người phụ nữ trong quá khứ chứ?"

"Tống tiểu thư nên giao cho Phương thiếu là được, tôi tin tưởng cậu ấy sẽ vui lòng đón tiếp Tống tiểu thư."

Dường như nghĩ đến sự tình thú vị nào đó, khóe miệng Minh Lại ý cười mở rộng, "Thư ký Thẩm, tôi phát hiện ý tưởng này của cậu thật hay, Phương Dự cùng Tống Nhiễm, chậc chậc... Nhất định sẽ có trò hay xem."

Thẩm Thiên Thu đẩy đẩy cái kiếng trên mũi, chọn giữ im lặng.

Nhưng hiển nhiên đương sự mà bọn họ đang thảo luận tương lai không có một chút lo lắng nào.

- ---

Kỳ thi cuối kỳ đã tới, thân là bạn trai kiêm người giám hộ cho Mạt Lị, Đường Nhiễm Mặc cần phải quan tâm việc học của Mạt Lị một chút. Như hôm nay, hắn không xử lý đám hồ sơ nhạt nhẽo mà gõ lên cửa phòng Mạt Lị.

Mạt Lị thực mau liền mở cửa ra, vẻ mặt vui sướng nói: "Thúc thúc hôm nay muốn bồi cháu ngủ sao?"

Đường Nhiễm Mặc nhìn cô một thân váy ngủ voan, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cặp đùi tuyết trắng, hắn thiếu chút nữa theo bản năng trả lời một tiếng "Được."

Hắn ho nhẹ một tiếng dấu đi xấu hổ, vỗ vỗ đỉnh đầu cô, nghiêm trang nói: "Không cần hồ nháo, tôi tới hỏi cháu kỳ thi cuối kỳ có chuẩn bị tốt chưa, có gì không hiểu có thể hỏi tôi."

Mạt Lị suy nghĩ một lát, tròng mắt vừa chuyển, cười nói: "Cháu vừa lúc đang xem bài này có nhiều chỗ không hiểu, thúc thúc tới giúp cháu đi."

Cô lôi kéo tay hắn, kéo hắn vào phòng mình, tùy tiện lấy từ trong cặp ra một quyển sách, lại tùy tay mở ra một tờ, "Thúc nhìn đi, chỗ này cháu thật không hiểu, cái đề này, làm sao để chứng minh hai phương trình là bằng nhau?"

"Tiêu Mạt Lị."

"Dạ, xảy ra chuyện gì sao?"

"Đề này, lần trước cháu thi tôi đã thấy cháu được điểm tối đa."

"Ách, cái này...... phải không? Ai nha, giáo sư như thế nào lại ra đề trùng với trước đây, thật quá không nghiêm cẩn."

Hắn mặt vô biểu tình, "Thay vì nói đề không nghiêm cẩn, sao không nói cháu đưa đại đề bài?"

Mạt Lị bĩu môi, némsách ra xa, căm tức nhìn hắn, "Cháu không phải muốn ở cùng với thúc thúc mộtlát nữa sao? Sao thúc lại vạch trần cháu?"