Hào Môn Quyền Quý

Chương 106: Quả thật rất đẹp



Cô gái bên cạnh không đoán ra được thân phận của anh nên bạo dạn đến bắt chuyện cùng anh, muốn mời anh nhảy một điệu nhưng lại bị anh từ chối.

Không biết là ai nói là đây là cậu chủ nhà họ Nguyễn, sau đó cũng không có ai dám lại gần...

“Hey, đây là ai vậy? Sao trước giờ chưa từng thấy nhỉ, đẹp đấy!” Một giọng nói tò mò vang lên khiến người đàn ông đẹp trai tuấn tú phải ngước nhìn sang.

Chỉ trông thấy ở phía cửa ra vào, bên cạnh đài phun nước có một người con gái mặc váy trắng, tóc dài ngang vai, ánh mắt sáng lấp lánh đang nhìn khắp xung quanh với vẻ ngạc nhiên.

Cô không ngạc nhiên vì vẻ xa hoa hào nhoáng của khuôn viên nhà họ Nguyễn, mà dường như cô đang bị một chuyện rắc rối nào đó quấy nhiễu!

Dáng hình cao ráo của cô được bộ y phục màu trắng ôm lấy, từ xa nhìn lại, khi đứng bên cạnh đài phun nước, cô giống như một nàng tiên cá ngoài biển thu hút mọi ánh nhìn.

Không chỉ có Nguyễn Hạo Thiên mà tất cả những vị khách đang ngắm nhìn cô đều vô cùng sửng sốt trước vẻ đẹp này.

Trong ánh mắt Nguyễn Hạo Thiên không giấu được ý cười, đứng dậy chỉnh lại quần áo, sải bước, bước từng bước cao quý lịch thiệp về phía người con gái trẻ trung đang đứng ở phía cửa.

“Đến rồi?” Nguyễn Hạo Thiên bước đến bên cạnh Tô Thiên Kiều, hôm nay, nụ cười của anh dường như tươi tắn hơn thường ngày rất nhiều.

“Sao... sao lại đến đây ăn cơm?” Tô Thiên Kiều ngạc nhiên nhìn dòng người đông đúc xung quanh, vừa mới lên xe cô liền ngủ thiếp đi, đến khuôn viên nhà họ Nguyễn liền được trợ lí Doãn đánh thức, phải mất một lúc mới định thần lại được.

Đến nhà họ Nguyễn ăn cơm, hơn nữa... hình như đây giống như một bữa tiệc?

Chẳng trách Nguyễn Hạo Thiên bảo cô trang điểm cho thật xinh đẹp, nhưng mà... sao anh lại mời cô tham dự bữa tiệc này?

Mặc dù ở đây đông người, nhưng Tô Thiên Kiều có thể nhận ra được đây là bữa tiệc riêng tư, Nguyễn Hạo Thiên không nói trước gì với cô, mà trực tiếp dẫn cô đến đây luôn?

“Trong nhà có tiệc, người nhà họ Thẩm cũng tham dự, sao cô lại không biết?” Nguyễn Hạo Thiên khẽ cau mày, ba người phụ nữ nhà họ Thẩm cũng nằm trong danh sách khách mời, anh cứ nghĩ là Tô Thiên Kiều đã biết trước rồi, nên tối nay mới có mặt tham dự bữa tiệc này!. Truyện Sủng

Tô Thiên Kiều lắc đầu, nhăn mày: “Trước giờ tôi chưa từng nghe qua, bữa tiệc này... lí do tổ chức là gì vậy?”

Nguyễn Hạo Thiên nhún vai: “Cái này là do bà nội tôi chuẩn bị!”

Mặc dù có một vài cậu chủ của tứ đại gia tộc cùng tham gia chọn vợ chưa cưới, nhưng ai biết được là bà cụ Nguyễn cũng suốt ruột đến mức đấy, vì muốn đánh nhanh thắng nhanh, bà liền tổ chức một bữa tiệc tại gia như thế này, ai nấy đến tham dự cũng đều hiểu rõ cả!

Nhưng có một lí do khác quang trọng hơn cả mà Nguyễn Hạo Thiên cũng không biết, đó chính là ở nhà họ Nguyễn, bà cụ Nguyễn hết mực khen ngợi Tô Thiên Kiều, mà mẹ của Nguyễn Hạo Thiên, không biết đã nghe ngóng được gì, nhưng lại cố tình chống đối lại mẹ chồng, nhất quyết cho rằng Thẩm Nghiêng Thành không thích hợp làm dâu nhà họ Nguyễn, vì để chứng minh mắt nhìn người của mình không có vấn đề, bà cụ Nguyễn mới tổ chức buổi tiệc này.

Tô Thiên Kiều xuất hiện ở đây cũng là do bà cụ Nguyễn hết mực căn dặn!

“Ồ!” Tô Thiên Kiều hiểu được đôi phần, gật gật đầu, nhìn Nguyễn Hạo Thiên nói: “Xem ra... bậc đế vương như anh phải chọn ra giai nhân chốn hậu cung rồi!”

Nguyễn Hạo Thiên cười khổ, không hề tức giận với những lời trêu chọc này của Tô Thiên Kiều, chỉ đành bất lực lên tiếng: “Đi thôi, tôi đưa cô vào trong gặp bà nội với mẹ tôi!”

“Ơ.. Nhưng chuyện này tôi không hề biết trước, tôi tay không đến đây, sợ là sẽ thất lễ!” Tô Thiên Kiều khó xử, dẫn cô đi gặp hai người phụ nữ tôn quý nhất nhà họ Nguyễn? Chuyện gì thế này?

“Không sao, chỉ là giới thiệu để bọn họ gặp mặt chút thôi mà!” Nguyễn Hạo Thiên giải thích, anh giơ tay lên, rất tự nhiên nắm lấy tay Tô Thiên Kiều...

Tất cả mọi cô gái xung quanh đều nhìn Tô Thiên Kiều bằng ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị, vô cùng trần trụi...

Tô Thiên Kiều thấy Nguyễn Hạo Thiên nắm lấy tay mình, gương mặt trở nên nóng bừng như lửa đốt, cúi đầu xuống che giấu đi ánh mắt, bước từng bước theo sau Nguyễn Hạo Thiên.

“Sao nào? Kia là cô ba nhà họ Thẩm, xinh đẹp đúng không?” Trong căn phòng rộng lớn, bà cụ Nguyễn đứng trước vách tường làm bằng thủy tinh, cười đến híp cả mắt nhìn cặp đôi đang từ từ bước về phía này!

Đồng thời, ánh mắt bà cũng nhìn về phía bà Nguyễn, người đang nhàn nhã uống cafe ngay cả đầu cũng không buồn ngẩng lên.

“Mẹ, con thật sự không hiểu nổi, sao mẹ lại có thể hết mực khen ngợi một người xa lạ như thế chứ?” Bà cụ Nguyễn cười khổ một tiếng, nhớ lại khoảng thời gian trước khi vào làm dâu nhà họ Nguyễn, bà cụ Nguyễn kén chọn vô cùng, bà Nguyễn cũng vì thế mà không hiểu được.

“Con thì hiểu gì? Con bé này, rất lương thiện!” Bà cụ Nguyễn quay đầu lại, nói lời sâu xa với bà Nguyễn: “Nhà chúng ta tuy khá giả, nhưng Hạo Thiên là người đã có con, nếu như không phải là người lương thiện... thì chuyện gì cũng không được đâu!”

Bà cụ Nguyễn ngừng lại một lúc, sau đó ánh mắt nhìn bà Nguyễn cũng ôn hòa hơn đôi chút rồi nói: “Đây cũng là lí do vì sao năm xưa mẹ lại chọn con!”

Lời nói tuy hơi khó hiểu nhưng lại khiến cho ánh mắt bà Nguyễn hòa hoãn hơn, tuy nhiên bà cũng không nói gì thêm.

“Bà nội, mẹ, đây là cô ba nhà họ Thẩm, Thẩm Nghiêng Thành!” Phòng khách im ắng bỗng vang lên giọng nói lãnh đạm của Nguyễn Hạo Thiên, anh nắm tay Tô Thiên Kiều bước vào trong phòng khách, chỉ về hai người phụ nữ cao quý sang trọng: “Đây là bà nội tôi, đây là mẹ tôi!”

Nguyễn Hạo Thiên vừa dứt lời, Tô Thiên Kiều liền lịch sự cúi đầu chào: “Chào bà cụ Nguyễn, chào bà Nguyễn!”

Nói xong cô liền nhìn xung quanh, nhanh chóng quan sát một lượt đồ đạc trong căn phòng. Những nội thất được bài trí trong phòng đều là những đồ vật hết sức tinh xảo và đắt tiền, có lẽ người bình thường cả đời cũng chưa từng được nhìn qua.

“Quả thật rất xinh đẹp, chẳng trách bà nội con lại yêu mến như thế!” Giọng nói hiền dịu của bà Nguyễn vang lên, Tô Thiên Kiều nhìn về hướng phát ra giọng nói kia, chỉ trông thấy một người phụ nữ dung mạo thanh tú, gương mặt toát lên vẻ quyền quý mỉm cười mời Tô Thiên Kiều ngồi.

Có lẽ là do chăm sóc kĩ lưỡng nên thoạt nhìn có vẻ mới chỉ hơn 40 tuổi, cách ăn mặc lẫn trang điểm đều vô cùng thanh lịch tươm tất, thể hiện rõ thân phận gì trong nhà họ Nguyễn.

“Ta nói đúng đúng không?” Bà cụ Nguyễn nghe thấy bà Nguyễn nói vậy trong lòng liền vui vẻ hẳn lên.

Ánh mắt của Tô Thiên Kiều rời khỏi người bà Nguyễn, nhìn về phía bà cụ Nguyễn, gương mặt vô cùng thân quen, khiến cô bỗng chốc kinh hô:“Bà... bà cụ Nguyễn, chúng ta đã từng gặp nhau rồi!”

“Nhớ ra rồi à?” Bà cụ Nguyễn cười híp mắt nhìn Tô Thiên Kiều, Tô Thiên Kiều vội gật đầu.

“Hai người gặp nhau ở đâu vậy?” Bà Nguyễn cùng với Nguyễn Hạo Thiên đồng thanh hỏi, bà cụ Nguyễn với Tô Thiên Kiều sao lại từng gặp nhau rồi?

“Tôi có gặp bà cụ Nguyễn một lần lúc ở viện dưỡng lão!” Tô Thiên Kiều giải thích.

Bà cụ Nguyễn nói: “Đúng vậy, lúc đấy ta bị say nắng, cô Thẩm dù không quen biết ta nhưng lại vô cùng nhiệt tình giúp đỡ!”

Nguyễn Hạo Thiên nhìn Tô Thiên Kiều, ánh mắt càng thêm tán thưởng cô.

Vốn cứ nghĩ là do vụ đánh cược kia nên việc cô nói quyên góp chẳng qua chỉ là nói suông, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, hóa ra cô thực sự lương thiện như vậy, lúc này cũng liền lên tiếng: “Bà nội tôi bình thường cũng hay đến viện dưỡng lão làm từ thiện, từ nay về sau có người đi cùng bà rồi!”

“Cái này thì không cần, đi cùng với bà già như ta thì chán lắm!” Bà cụ Nguyễn nói.

Tô Thiên Kiều cũng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười ngồi xuống cùng với Nguyễn Hạo Thiên.

Người giúp việc bưng trà lên, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng nhạc du dương văng vẳng, mà đa số đám nam thanh nữ tú bên ngoài đều đổ dồn ánh mắt vào phía bên này.

Tô Thiên Kiều quan sát xung quanh, tay cầm lấy cốc trà, do dự một hồi bèn mấp máy môi, không kìm được mà hỏi Nguyễn Hạo Thiên: “Nghe nói... Anh có một đứa con, sao không thấy bóng dáng đâu vậy?”

Trong căn phòng này, đừng nói là đứa bé, ngay cả đồ chơi hay quần áo của trẻ con cũng không có, sự mong chờ trong lòng Tô Thiên Kiều từ từ nguội lạnh, biến thành sự tò mò cùng lo lắng, chẳng lẽ trong khoảng thời gian vừa rồi, đứa bé đã xảy ra chuyện?

Vừa nhắc đến đứa bé, sắc mặt của cả ba người nhà họ Nguyễn đều mất tự nhiên, mà vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thiên lại vô cùng khó coi.

Trong lòng Tô Thiên Kiều cảm thấy kì lạ, từng đợt lo lắng cứ thế trào dâng, cũng tự trách mình nhất thời buột miệng hỏi một câu như vậy, đáng lẽ ra nên tìm hiểu cho kĩ rồi mới hỏi.

“Đứa bé đó... không ở nhà!” Bà cụ Nguyễn trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời câu hỏi của Tô Thiên Kiều, dáng vẻ vô cùng lúng túng.

Tô Thiên Kiều gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.

Đứa nhóc năm đó không biết lớn lên trông như thế nào?

“Cô Thẩm này, cô có thích trẻ con không?” Bầu không khí lại trở nên trầm lặng, mà người phá vỡ sự im lặng đó không ai khác lại chính là bà cụ Nguyễn, bà cụ nhìn Tô Thiên Kiều với vẻ mong chờ, thấp giọng nói. Sau khi hỏi xong, ánh mắt lại tỏ vẻ băn khoăn.

Tô Thiên Kiều hơi sửng sốt, cô hiểu ý bà cụ Nguyễn, nhưng nhất thời không biết phải trả lời ra sau, ngập ngừng một lát rồi nói: “Trẻ con đều rất đáng yêu!”

Nét mặt bà cụ Nguyễn lúc này mới thả lỏng đôi chút, gật đầu mìm cười: “Trẻ con đúng thật là rất đáng yêu, nhưng mà...”

Nghe thấy vậy Tô Thiên Kiều ngẩng đầu nhìn bà cụ, bà cụ nhìn Nguyễn Hạo Thiên một cái, rồi ngừng lại câu nói, cũng không nói thêm gì nữa.

Cả căn phòng bỗng chốc lại trở nên im ắng, bầu không khí xung quanh có đôi phần gượng gạo.

Đúng lúc này, người giúp việc vội vàng chạy vào trong, nói gì đó vào tai bà Nguyễn.

Sắc mặt bà Nguyễn hơi khác thường, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại, cười nói: “Người nhà họ Thẩm cũng đến cả rồi, chi bằng chúng ta cùng nhau ra ngoài thôi!”

Trong lòng Tô Thiên Kiều cảm thấy khó hiểu, người nhà họ Thẩm cũng đến đây sao? Lúc này cô chỉ khẽ cau mày, sau đó cùng với mọi người đi ra ngoài.

“Này, nhìn xem, cô gái kia thật xinh đẹp, quần áo giống hệt với cô gái váy trắng lúc nãy!” Mọi người vừa đi đến hồ bơi thì nghe thấy có vài người đang bàn tán.

Tô Thiên Kiều ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, liền trông thấy Thẩm Minh Dương mặc một bộ vest màu xanh lá đang tiến lại gần, bên trái anh là Thẩm Thanh Thu cùng Giang Thư Lan, mà ở bên phải anh là một cô gái dáng người thướt tha mặc váy trắng.

Bộ váy trên người cô ta giống hệt với bộ đồ của Tô Thiên Kiều, tóc cũng dài ngang vai, một cơn gió thổi qua, ai nấy đều bị hút hồn, từ xa nhìn lại giống như tiên nữ hạ phàm, nhưng lại không thể nhìn ra được cô gái đó là ai.

Tô Thiên Kiều chăm chú nhìn sang, cô khẽ giật mình, đó, đó không phải là chị cả Thẩm Văn Nhã sao? Sao cô lại xuất hiện trong trường hợp này?

Trong lúc cô còn đang ngạc nhiên thì người nhà họ Thẩm đã tiến về phía bên này, mọi người chạm mặt nhau, ai nấy đều sửng sốt.

“Không phải là em không định đến đây hay sao?” Thẩm Minh Dương lên tiếng hỏi Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều cau mày nhưng sau đó lại khôi phục lại vẻ bình thường, cười nói: “Sau đấy thì em lại quyết định đến rồi!”

Dù trong lòng cô rất ngạc nhiên, cô chưa từng nói là mình sẽ không đến bữa tiệc này, bởi vì cô còn không biết đến sự tồn tại của nó nữa. Mà người nhà họ Thẩm lại tụ tập đông đủ ở đây, Thẩm Minh Dương thì lại cho rằng cô sẽ không đến.

Cô cảm thấy khó hiểu, quay đầu sang nhìn Thẩm Thanh Thu đang mặc một bộ đồ màu đen tuyền, thầm nghĩ, chẳng lẽ là do Thẩm Thanh Thu giở trò?

Cô vô cùng căm ghét lòng dạ hẹp hòi của cô ta, nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười, thấp giọng nói: “Nhưng mà... em cũng vừa mới biết đến bữa tiệc này, ai nói với anh là em quyết định không tham gia vậy?”