Hào Môn Quyền Quý

Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu



Hôm nay hiển nhiên anh cũng chăm chút tử tế, dày công chải gọn tóc, mặc vest trắng chỉnh tề, bên trong là một chiếc sơ mi trắng cùng màu, chỉ đứng ở đó, trên mặt mang nụ cười nho nhã lịch sự.

Dù cho miệng cười nhưng ánh mắt không chút vui mừng, nhưng vẫn giống như thần tiên hạ phàm, đẹp trai xuất sắc khiến người khác không thể rời mắt…

Tô Thiên Kiều có chút thất thần, Nguyễn Hạo Thiên duỗi tay về phía cô, lúc này cô mới khoác tay anh, từ từ đi xuống, đến vườn hoa nhà họ Thẩm.

Quan khách trong vườn hoa đã đến đủ, đến cả Kỷ Vân Huy lâu ngày chưa gặp cũng đã đến.

Nhưng Tô Thiên Kiều lại cảm thấy… thiếu gì đó.

Tô Thiên Kiều bỗng giống như nhớ ra gì đó, nhưng không phải là thiếu cái gì, mà là Lý Tuệ Na chưa tới.

Vì lời cô ta nói tối hôm đó, Tô Thiên Kiều sợ là hôm nay sẽ đến làm loạn, vì thế cất công dặn dò đừng gửi thiệp mời cho cô ta, cho dù cô ta muốn đến, cũng sợ là không vào được.

Tô Thiên Kiều khẽ thở phào nhẹ nhõm, đè xuống sự bất an trong lòng, không biết là căng thẳng hay sợ hãi nữa.

Bữa tiệc diễn ra được một lúc, sau khi người của Thẩm thị, bà cụ Nguyễn và bà Nguyễn, từng người đứng lên cảm ơn quan khách, phần quan trọng đến rồi.

Có người lấy ra một chiếc hộp đen huyền bí, Nguyễn Hạo Thiên xoay người, trước mặt quan khách, mỉm cười nhìn Tô Thiên Kiều.

Nụ cười của anh không giống như nụ cười giả dối thường ngày, trong mắt tràn đầy ý cười, dường như anh… thật sự đang vui vẻ.

Tô Thiên Kiều cho rằng mình hoa mắt, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, nụ cười của anh vẫn còn.

Không biết vì sao, trái tim của Tô Thiên Kiều, bỗng đập nhanh hơn.

Không ai có thể từ chối một người đàn ông ưu tú như này mỉm cười với mình, mặc dù Tô Thiên Kiều hận anh, nhưng cô cũng là phụ nữ, đối mặt với nụ cười như này, ngoài thất thần, còn có mơ tưởng về thứ bên trong chiếc hộp kia.

Theo quy củ, lúc này Nguyễn Hạo Thiên nhất định phải cầu hôn trước mặt mọi người.

Mà trong chiếc hộp kia, chắc là nhẫn.

Nhưng nhìn kích thước chiếc hộp, dường như không phải là nhẫn, hộp đựng nhẫn không cần to như thế, đó là thứ gì chứ? Nếu là dây chuyền, vậy thì hộp lại nhỏ quá.

Ngay vào lúc Tô Thiên Kiều nghĩ linh tinh, Nguyễn Hạo Thiên nhận lấy chiếc hộp nhung đỏ, quỳ một bên gối, ngẩng đầu nhìn Tô Thiên Kiều, mở chiếc hộp đỏ ra.

Động tác của anh nho nhã như thế, ánh mắt chân thành như thế.

Như một kỵ sĩ, một chàng hoàng tử. Quỳ chân thành, ngẩng đầu nhìn Tô Thiên Kiều. Niềm hạnh phúc này mơ mộng lãng mạn biết bao, nếu như tất cả những thứ này đều là thật, vậy Tô Thiên Kiều hạnh phúc đến thế nào chứ?

Đáng chết là, tất cả những thứ này đều là âm mưu, đều là lợi dụng, đều là giấu diếm…

“Soạt…”

“Nhìn xem, đó là Bình Minh hiếm thấy nhất của Ngôi sao sa mạc…”

“Tổng giám đốc Nguyễn ra tay quả nhiên không tầm thường…”

“Cô Thẩm thật là hạnh phúc quá…”

Tiếng thảo luận bên dưới cắt đứt dòng suy nghĩ của Tô Thiên Kiều, nhìn theo ánh mắt của mọi người, cô cũng ngạc nhiên che miệng, không nói được gì.

Đây… Đây là vòng tay “Bình minh” đã xa cách cô 7 năm, trải qua nhiều trắc trở, thứ này, hôm nay lại quay về chỗ của cô, cô nên vui mừng hay đau buồn đây?

Tất cả, đều là do Nguyễn Hạo Thiên gây ra…

“Em có nguyện ý gả cho tôi không, để tôi chăm sóc em một đời một kiếp?” Nguyễn Hạo Thiên nhìn Tô Thiên Kiều, ánh mắt sáng rực, mang theo vẻ mê người.

Tô Thiên Kiều ngây người, mọi người ở dưới kêu cô đồng ý, cô lại chỉ nhìn vào chiếc vòng tay sáng loáng kia, đầu óc trống rỗng.

“Nghiêng Thành, mau đồng ý đi…” Giang Thư Lan ở bên cạnh nhắc nhở.

Nước mắt của Tô Thiên Kiều rơi xuống, che miệng, thân người cũng run run.

“Nhìn xem, cô Thẩm cảm động đến phát khóc rồi…”

Tô Thiên Kiều chỉ gật đầu.

Nguyễn Hạo Thiên mỉm cười, đứng dậy, đeo chiếc vòng lên tay Tô Thiên Kiều.

“Tạch…” Âm thanh thanh thúy vui tai như thế, chiếc vòng lại thuộc về Tô Thiên Kiều.

Mọi người vỗ tay, sau đó, bà cụ Nguyễn lớn tiếng dặn dò: “Mọi người, Hạo Thiên đã cầu hôn thành công, bây giờ tôi tuyên bố, cô Thẩm Nghiêng Thành, trở thành dâu của nhà họ Nguyễn chúng tôi, trở thành vợ sắp cưới của người thừa kế đời thứ 7 của nhà họ Nguyễn chúng tôi!”

“Chúc mừng, chúc mừng…” Tiếng chúc mừng vang lên như sấm.

Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy, tất cả đều trở nên không chân thật.

“Thẩm Nghiêng Thành, thật sự chúc mừng cô.” Tiếng chúc của mọi người vừa nhỏ lại, dưới gốc cây hoa anh đào to lớn bên vườn hoa, giọng nói dễ thương của một người phụ nữ truyền tới.

Giọng nói của Lý Tuệ Na? Sao cô ta lại vào được?

“Cảm ơn!”

Hai tiếng cảm ơn, đồng thanh vang lên. Một tiếng là của Tô Thiên Kiều, còn một tiếng… là do người ở bên cạnh Lý Tuệ Na, trong màn đêm, một người dáng vẻ yểu điệu nói ra.

Lòng Tô Thiên Kiều không khỏi căng thẳng, tiến lên một bước: “Vị này là…”

Nghe thấy lời của Tô Thiên Kiều, Lý Tuệ Na lại nhìn bóng dáng yểu điệu bên cạnh, nói: “Thẩm Nghiêng Thành, cô đang hỏi ai? Thế nhưng cô cũng thật là, hôm nay là ngày vui của cô, sao cô không đi ra gặp khách khứa chứ? Cũng qua gặp chồng sắp cưới, thím và anh em họ của cô…”

“Cô đang nói gì thế? Người bên cạnh cô có tên giống với cô ba nhà họ Thẩm sao?” Có người không hiểu, hỏi.

Sắc mặt Tô Thiên Kiều thay đổi, lảo đảo một bước, nhìn Thẩm Minh Dương theo bản năng.

Tương tự, Thẩm Minh Dương cũng mặt mày trắng bệch.

“Cô Lý Tuệ Na, nhà chúng tôi không chào đón cô, hôm nay là ngày vui của Nghiêng Thành, mời cô mau chóng rời đi, bằng không đừng trách chúng tôi không khách khí.” Giang Thư Lan tiến lên một bước, sắc mặt không vui, nói.

“Chẹp chẹp… Thẩm Nghiêng Thành, cô xem xem thím cô quan tâm cô thế nào, nếu không phải người khác ngồi không hưởng lộc, tất cả mọi thứ đêm nay… đều nên thuộc về cô.” Lý Tuệ Na vẻ mặt thương tiếc nhìn sang bóng người yểu điệu ở bên cạnh, nói.

“Lý Tuệ Na, cô nói linh tinh cái gì thế, mau rời đi đi.” Thẩm Minh Dương cũng tiến lên một bước, muốn đẩy Lý Tuệ Na.

Lý Tuệ Na khéo léo tránh đi, nói: “Sao? Anh cũng tức giận rồi? Anh cũng có phần nhỉ? Minh Dương… Chuyện năm đó, chắc là trong lòng anh vẫn ôm hận, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, anh không thể vì tôi không thích anh… mà làm ra chuyện tổn thương người nhà như này được.”

“Cô…”

Lý Tuệ Na vẫn luôn đắc ý nhìn Tô Thiên Kiều, ánh mắt không hề rời đi, mà bóng người bên trong màn đêm kia, mặc dù không nhìn rõ mặt thật, nhưng Tô Thiên Kiều có thể cảm nhận được, cô ta cũng mang đầy ý đối địch với cô.

Tô Thiên Kiều tiến lên một bước, hít sâu một hơi: “Lý Tuệ Na, tôi biết là cô nhằm vào tôi. Nếu cô có mục đích gì, đừng làm loạn vào lúc này, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện, thế nào?”

Tô Thiên Kiều cố hết sức nói thân thiện, cô ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, hy vọng mục đích của Lý Tuệ Na không giống như cô nghĩ, hy vọng Lý Tuệ Na tha cho cô một lần.

Nhưng rõ ràng cô nghĩ nhầm rồi, hiển nhiên cũng đánh giá cao lòng tốt của Lý Tuệ Na.

Lý Tuệ Na lại mỉm cười, từ từ tiến lên phía trước, mọi người đều nhìn cô ta, sau khi thấy đã đạt được hiệu quả như mong muốn, cô ta mới nhìn Tô Thiên Kiều, nói chầm chậm: “Mục đích của tôi, chỉ sợ là không thể nói riêng được, bởi vì… Mục đích của tôi chính là vạch trần cô… cô Tô Thiên Kiều!”

Cô ta nói xong, bóng người yểu điệu ở phía sau kia cũng tiến lên một bước, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, có 5 phần giống với Tô Thiên Kiều, cứ thản nhiên xuất hiện trước mặt mọi người như thế.

“Cô, cô là…” Mọi người bàn luận sôi nổi, Giang Thư Lan kinh ngạc nhìn bóng người xuất hiện trước mặt, ấp a ấp úng không nói thành câu.

Người phụ nữ trẻ tuổi kia, có khuôn mặt xinh đẹp, mang theo khí chất cao quý, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Thiên Kiều, cũng lạnh lùng nhìn Giang Thư Lan như thế: “Tôi mới là cô ba thật sự của nhà họ Thẩm, Thẩm Nghiêng Thành, thím ạ.”

Giọng nói của cô ta tràn đầy vẻ châm biếm, đôi mắt xinh đẹp cũng tràn đầy đau đớn, khiến người khác đau lòng đến lạ thường,

“Cô, cô…” Giang Thư Lan không hiểu ra sao, lại nhìn Tô Thiên Kiều: “Vậy nó, nó…”

“Cô ta mạo danh!” Giọng nói của cô ta đầy vẻ châm biếm và lạnh lùng: “Tôi cho rằng, người thân duy nhất trên thế giới này của tôi sẽ quan tâm đến sự tồn tại của tôi, không ngờ các người cũng vàng thau lẫn lộn.”

Cô ta lạnh lùng nhìn Thẩm Minh Dương: “Anh họ tốt của tôi, anh để cô ta chiếm lấy tài sản của tôi đã đành, vì sao… vì sao đến thân phận, họ tên và cả người thân của tôi cũng để cho cô ta chiếm mất? Đây… chính là cách anh đối xử với người thân sao?”

“Tôi… Sao tôi biết được không phải cô đến làm loạn chứ? Sao tôi biết được… Sao tôi biết được cô không phải là đồng bọn của Lý Tuệ Na chứ?” Thẩm Minh Dương nói không thành lời, lúc đó rõ ràng anh đã điều tra nhiều lần, rõ ràng không thể tìm được Thẩm Nghiêng Thành thật sự.

Thế nhưng… Vì sao lại xuất hiện vào lúc nào, vì sao lại xuất hiện ở đây vào lúc này, làm loạn tất cả mọi thứ?

“Thật là buồn cười.” Cô ta lắc đầu, cực kỳ thất vọng nhìn Thẩm Minh Dương, nói: “Rõ ràng là anh đạo diễn tất cả, rõ ràng là người phụ nữ này chiếm lấy tất cả, anh lại chất vấn ngược lại tôi?”

Cô ta cười lạnh, lấy một chiếc điện thoại trong túi ra, lật khoảng mười bức ảnh, hỏi: “Tất cả những thứ này, đủ chưa?”

Trong bức ảnh, là một gia đình ba người hạnh phúc.

Có lẽ Thẩm Minh Dương không quen, nhưng Giang Thư Lan biết rõ, bức ảnh kia, là cha mẹ của Thẩm Nghiêng Thành, vì thế… thân phận của cô gái trước mắt, tuyệt đối không thể là giả.

“Con… Minh Dương, vậy mà con…” Giang Thư Lan trợn trừng mắt, ngất đi lần nữa.

“Mẹ…”

Tô Thiên Kiều nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, lùi về sau một bước, từng bước một, muốn bỏ trốn.

Cô không có mặt mũi nào ở đây thêm nữa, cô đã bị vạch trần.

Cô bé lọ lem bị vạch trần, cô không phải công chúa, mãi mãi cũng không phải…

Ánh mắt chỉ trích, ánh mắt khinh bỉ của mọi người, tất cả mọi thứ, giống như lưỡi dao cứa lên người cô.

Cô nên chết đi mới đúng, cô khiến người của nhà họ Thẩm bị tổn thương, khiến người thân của Thẩm Minh Dương bị tổn thương.

“Cô muốn đi đâu, Tô Thiên Kiều…” Một giọng nói lạnh băng truyền tới, cánh tay của Tô Thiên Kiều bị giữ chặt lại.

Không phải là Lý Tuệ Na đang chờ xem trò hay, không phải Thẩm Văn Nhã đang tức giận, càng không phải là bà cụ Nguyễn đang đau lòng thất vọng.

Là Nguyễn Hạo Thiên, là cậu chủ - người không thể biết thân phận thật sự của Tô Thiên Kiều nhất!

Lúc này, sắc mặt anh cực kỳ đáng sợ, đầy ngạc nhiên tức giận nhìn Tô Thiên Kiều, dường như muốn ăn thịt cô.

“Tôi, tôi…” Sự đau lòng và tự trách của Tô Thiên Kiều thoáng cái trở thành sợ hãi, lừa người của Thẩm thị, có lẽ cô chỉ khiến bọn họ căm hận, nhưng bị Nguyễn Hạo Thiên phát hiện ra thân phận của cô, thứ cô mất đi, ngoài việc Thẩm thị lại phá sản lần nữa, chính là mạng sống của cô.

Cái giá này quá lớn.

Lý Tuệ Na, cô thắng rồi.

Cho dù Tô Thiên Kiều chưa từng đắc tội với cô ta, nhưng năm đó, sau lần gặp nhau ở bể bơi trên đường Hoàng Hậu, trực giác của phụ nữ khiến cô ta hận Tô Thiên Kiều, cũng nhớ kỹ Tô Thiên Kiều.

Mặc dù Tô Thiên Kiều không muốn đấu với cô ta, nhưng cô ta vẫn muốn dồn Tô Thiên Kiều vào chỗ chết.