Hào Môn Quyền Quý

Chương 58: Nụ cười đắc ý



"Làm việc? Làm việc gì?" Kỷ Vân Huy chen miệng hỏi, Thẩm Minh Dương cũng hơi ngạc nhiên nhìn Tô Thiên Kiều, bởi vì hình như bọn họ không hề hẹn trước sẽ đi làm việc gì vào ngày hôm nay.

Tô Thiên Kiều sợ Thẩm Minh Dương để lộ sơ hở bèn vội vàng nói: "Là cái chuyện, ừm...Em vừa về nước nên muốn đi làm giấy tờ đó mà, em còn phải đi mua một ít đồ nữa!"

"Minh Dương, chiều nay công ty có một cuộc họp, sao con không báo sớm cho mẹ? Có đến kịp không?" Giang Thư Lan hỏi Thẩm Minh Dương, bà cảm thấy hơi lo lắng.

"Dạ...Đến kịp..."

"Chi bằng để con dắt em họ đi cho!" Kỷ Vân Huy vỗ tay, cầm khăn giấy ăn trắng muốt lên lau miệng rồi mỉm cười: "Dù gì anh con cũng làm trong cục cảnh sát mà, làm giấy tờ cũng tiện nhất, mua đồ à...chẳng qua chỉ là quần áo và vật dụng hàng ngày thôi, cứ qua công ty bách hóa của con lấy là được rồi, dù sao hôm nay con cũng không có việc gì làm, thế nào?"

"Vân Huy, nhưng hôm nay em bận lắm, không đi với hai người được." Thẩm Thanh Thu lo lắng nói.

Kỷ Vân Huy vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, hôm qua anh đi sớm nên không gặp được em họ, làm em thấy không vui, hôm nay để anh gánh roi xin lỗi, bù đắp cho em nhé, em yêu, chỉ cần em vui là được rồi."

Cái tên buồn nôn ấy nắm tay Thẩm Thanh Thu, nói một cách chân thành tha thiết.

"Buồn nôn chết đi được!" Tô Thiên Kiều âm thầm mắng anh ta trong đầu, nhưng thấy mấy người trong nhà họ Thẩm đều coi đây là chuyện bình như cân đường hộp sữa, nhất là chị cả Thẩm Văn Nhã càng tỏ ra hâm mộ Thẩm Thanh Thu, gương mặt hết sức mừng rỡ và yên tâm.

Trời ạ...

"Không cần làm phiền anh rể đâu!" Tô Thiên Kiều rụt người lại, không biết cái tên này đang muốn làm trò quỷ gì, trực giác nói cho cô biết rằng chắc chắn người đàn ông rất xấu tính, cô bèn thở dài ngay rồi đáp: "Anh rể bận rộn đến như vậy, làm phiền anh thì em ngại lắm, nếu như hôm nay anh Minh Dương không rảnh thì em ở nhà nghỉ ngơi cũng được, không gấp đâu ạ."

Tô Thiên Kiều tuyệt đối không muốn đi theo cái tên vô liêm sỉ này đi ra ngoài chút nào, cô sợ mình không kìm lòng nổi mà làm bại lộ thân phận.

"Không phiền đâu không phiền đâu, không phiền chút nào hết!" Nụ cười của Kỷ Vân Huy lúc nào cũng đẹp đẽ như vậy, vốn dĩ tướng mạo của anh ta rất xuất chúng, cộng với việc lúc nào cũng treo nụ cười trên môi, nói thật lòng, đúng là rất khó để làm người khác ghét anh ta!

Nhưng mới lần đầu tiên gặp nhau mà đã nhìn ra được bộ mặt thật của anh ta, thực sự Tô Thiên Kiều honà toàn không có ấn tượng gì tốt với anh cả, bèn vội vàng từ chối: "Chị hai, bạn trai của chị tốt quá chừng, sao em dám làm phiền anh ấy được, hay là để chị ra chỉ thị vậy, nhưng em có bạn trai tốt như vậy, chị phải canh chừng cẩn thận mới phải."

Thẩm Thanh Thu vui vẻ nhận lời khen của cô, rồi nói với Tô Thiên Kiều: "Không sao đâu, nếu anh ấy muốn thì cứ để anh ấy đi với em."

"Nghiêng Thành, để anh rể dắt em đi, cho em làm quen với thành phố Hải Tân luôn!" Thẩm Minh Dương cũng lên tiếng nói.

"...Được rồi!" Tô Thiên Kiều chỉ đành đồng ý, cô tức giận cúi đầu chén trái trứng gà như trút giận.Kỷ Vân Huy ghê gớm thật, đến Thẩm Minh Dương cũng không hề nghi ngờ gì anh ta, nhưng mà...chuyện tối ngày hôm qua khó mà mở lời được, kể cả Thẩm Minh Dương cũng không thể nói, phải làm sao bây giờ...

"Chi bằng...chúng ta đi chung đi?" Lúc Tô Thiên Kiều cúi đầu ăn sáng chợt nghe thấy câu nói này, giống như mình đột ngột được giải cứu vậy, cô ngẩng đầu nhìn về phía người nói, chị cả Thẩm Văn Nhã.

"Chị à, sức khỏe của chị kém, trời nóng bức như vậy lỡ đi về bị say nắng thì sao, không sao đâu, Vân Huy có thể dẫn em họ đi được mà, chị đừng lo lắng về chuyện này nữa, thôi ở nhà đi nhé!" Thẩm Thanh Thu lập tức từ chối.

Giang Thư Lan cũng lo lắng nói: "Phải đấy, con không thể đi được, nếu Vân Huy đã mở lời rồi thì cứ để cậu ấy dẫn em họ của con đi thôi, Nghiêng Thành hiểu tấm lòng của con là được rồi."

"Chị cả, không sao đâu ạ, để anh rể đi chung với em là được rồi!" Tô Thiên Kiều ỉu xìu, chỉ đành hùa theo mọi người từ chối chị cả.

Mọi việc đã được quyết định như vậy, mọi người đều cúi đầu ăn sáng!

Không biết tại hoa mắt hay sao, vào khoảnh khắc Kỷ Vân Huy cúi đầu ăn sáng, rõ ràng Tô Thiên Kiều nhìn thấy khóe môi của anh ta nhếch lên, nở nụ cười đắc ý.

"Vô Tình, cho dù chị tính toán thế nào thì hai ngày nay cũng phải tạm thời để đó, đừng có hấp tấp quá, để tránh cho gia đình tôi nghi ngờ thân phận của chị, mấy ngày nay tôi tương đối bận rộn, nhớ đừng để lộ manh mối gì trước mặt anh rể của tôi là được rồi, nhất là trước mặt anh trai của anh ấy, Kỷ Tông đấy, biết chưa?" Vừa mới bước lên chiếc xe sang của Kỷ Vân Huy, điện thoại Tô Thiên Kiều đã nhận được tin nhắn của Thẩm Minh Dương.

Lúc định trả lời tin nhắn cho Thẩm Minh Dương yên tâm, đột nhiên có người sáp đến gần cô, liếc nhìn xuống điện thoại của cô: "Ai gửi tin nhắn cho em thế?"

Tô Thiên Kiều lập tức tắt điện thoại, nhìn người tài xế nghiêm túc lái xe, không hề quan tâm đến bọn họ ở trước mặt rồi cắn răng, nói khe khẽ: "Anh rể, xin anh tôn trọng việc riêng tư của tôi có được không? Ai nhắn tin cho tôi cũng không quan trọng! Cũng không liên quan gì đến anh hết!" Tô Thiên Kiều cắn răng gằn mạnh hai chữ "anh rể".

Với những lời lẽ chua ngoa của Tô Thiên Kiều, dường như Kỷ Vân Huy không hề để bụng tí nào, chỉ cười đáp: "Tôi chỉ thấy hơi kỳ lạ mà thôi, em vừa mới về nước, đến sáng nay mới đăng ký sim chính chủ, ai mà biết số sớm thế?"

Cứ tưởng chừng như một câu hỏi bâng quơ thôi nhưng lại khiến cho tim Tô Thiên Kiều đập thình thịch, cô nghiêm mặt nói với anh: "Tin nhắn của tổng đài."

"Ồ? Vậy à? Thế tại sao em lại chột dạ dữ vậy?" Kỷ Vân Huy cười tủm tỉm, quay sang nhìn cô.

"Anh..." Tô Thiên Kiều thật sự rất muốn đấm vào mặt anh ta, đập nát gương mặt hay treo nụ cười xấu xa đó đi.

Cô hít sâu một hơi, tự dặn lòng phải bình tĩnh, không biết vì sao, nhìn thấy Kỷ Vân Huy này, Tô Thiên Kiều thường dễ dàng cởi bỏ lớp phòng vệ của mình xuống, trở thành một người cộc cằn nhất: "Đây là điện thoại của tôi, tôi nghĩ tôi có quyền không cho anh xem, không phải thế à?"

"Ồ, phải, phải lắm..." Hiếm hoi lắm mới có lần anh ta không tiếp tục tranh cãi với Tô Thiên Kiều, nhưng nhìn gương mặt tươi cười ấy, có nhìn thế nào cũng thấy giống đang ôm ý đồ xấu.

"Chúng ta...đi qua chỗ anh trai anh làm giấy tờ cư trú à?" Tô Thiên Kiều hỏi Kỷ Vân Huy, cô cảm thấy hơi bất an.

"Vốn dĩ là vậy, nhưng mà...hiện giờ tôi thay đổi quyết định rồi."

Tô Thiên Kiều nhíu mày thật chặt, chỉ nghe Kỷ Vân Huy tiếp tục nói: "Trời nóng như vậy, tôi muốn dẫn em đi bơi."

"Đi bơi?" Tô Thiên Kiều nhíu mày, thật sự rất muốn chửi anh ta một câu: "Anh Kỷ, hiện giờ mới hơn chín giờ sáng, anh dẫn tôi đi làm việc chính đi, nếu như anh bận hay là đã có hẹn với người khác thì tôi có thể tự đi, hơn nữa, tôi không thích bơi lội!"

Làm gì có anh rể nào vừa mới quen biết đã dẫn em họ đi bơi kia chứ, rõ ràng người này không có lòng tốt gì cả.

"Cô em, trừ chị hai của em ra, tôi chưa từng dẫn bất kỳ cô gái nào đến đó đâu, đó là vị trí vàng trên đường Hoàng Hậu đó, em không đi à?" Kỷ Vân Huy sáp lại gần Tô Thiên Kiều, thầm thì vào lời ám muội vào tai cô, dịu dàng như thể đang nói chuyện với người yêu vậy!

"Đường Hoàng Hậu à?" Tô Thiên Kiều nhướng mày, đột nhiên thắc mắc về cái tên này, bèn ngạc nhiên hỏi anh ta.

"Làm sao? Em biết đường Hoàng Hậu hả?" Kỷ Vân Huy nhíu mày hỏi.

"Không, không phải, chỉ là thấy cái tên này kỳ lạ quá thôi, tại sao lại gọi là đường Hoàng Hậu vậy?" Thấy Kỷ Vân Huy nhìn mình, Tô Thiên Kiều nhanh chóng giấu cảm xúc vào lòng, giả vờ tò mò hỏi.

Hồ bơi trên đường Hoàng Hậu, đúng là trùng hợp thật, năm ấy cậu chủ cũng đã từng nhất thời kích động mà kêu Bạch Như dắt cô đến một hồ bơi tư nhân, cũng nằm trên đường Hoàng Hậu, năm ấy cô còn gặp cậu chủ và Lý Tuệ Na ở đó!

Nếu như tối qua đã từng chắc chắn Kỷ Vân Huy không phải cậu chủ, nếu như tối ngày hôm qua không mạo hiểm, chấp nhận gánh chịu hậu quả nghiêm trọng để kiễng chân hôn cái tên vô liêm sỉ này, thật sự Tô Thiên Kiều sẽ nghĩ Kỷ Vân Huy là cậu chủ!

Anh ta và cậu chủ có quá nhiều điểm tương đồng!

"Ồ, đường Hoàng Hậu là trung tâm thương mại, thiên đường mua sắm của phụ nữ, bởi vậy mới được đặt tên như vậy, nơi vui chơi ở đây cũng rất đáng kinh ngạc, tôi phải tốn nhiều tiền cho bể bơi này lắm, còn là mua về từ tay người quen nữa đấy, mới mua chưa được bao lâu!" Kỷ Vân Huy nói, giọng nói của anh ta đượm vẻ tự hào.

"Ở đó có rất nhiều hồ bơi à?" Tô Thiên Kiều giả vờ như mình rất tò mò, rồi hỏi Kỷ Vân Huy, vẻ mặt và giọng điệu của cô đều dịu xuống nhiều.

"Sao đột nhiên em lại đối xử hòa nhã với tôi rồi?" Kỷ Vân Huy ngạc nhiên nhìn Tô Thiên Kiều, nụ cười trên khóe môi càng trở nên rạng rỡ hơn nữa.

Tô Thiên Kiều thề rằng cô thật sự không thể mỉm cười với người này quá ba giây, thế là bèn quay đầu đi, cắn răng nói: "Nếu như anh không muốn nói thì cứ coi như tôi chưa từng hỏi gì cả!"

"Ồ, cô nhóc giận rồi à?" Kỷ Vân Huy giơ tay gõ đầu cô, rồi cười đáp: "Ở đó có nhiều hồ bơi lắm, nhưng đều thuộc quyền sở hữu tư nhân, giống cái loại chiếm hết một tầng thì tổng cộng có hai cái, một cái đã được người chủ đổi thành hồ dạy bơi vào năm năm trước, bây giờ còn một cái..."

Tô Thiên Kiều nhíu mày thật chặt: "Là cái anh vừa mua à?"

"Phải đó, sao em lại hứng thú với chuyện này?" Kỷ Vân Huy ngạc nhiên hỏi.

"Hỏi bừa thôi!" Tô Thiên Kiều đáp, rồi tiếp tục im lặng.

Chỉ có hai cái, một cái vừa bị Kỷ Vân Huy mua về, cái còn lại đã được người chủ đổi thành hồ dạy bơi vào năm năm trước, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, nếu chỉ có hai hồ bơi thì dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ cần tìm được người bán hồ bơi, thế thì thân phận của cậu chủ đã bại lộ rõ ràng rồi.

"À đúng rồi, thứ đồ này...tặng cho em đấy!" Lúc nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên Tô Thiên Kiều cảm thấy Kỷ Vân Huy bên cạnh mình cục cựa, dường như đang chìa món đồ gì ra trước mặt cô.

"Gì đấy?" Tô Thiên Kiều nhìn chiếc hộp nho nhỏ màu hồng rồi hỏi.

"Có lẽ là áo bơi của cô bạn gái nào đó để lại, nếu em chưa chuẩn bị thì tặng nó cho em, còn mới đấy!" Kỷ Vân Huy đáp: "Em không có đồ bơi, chỉ sợ không đi được, nếu như em không muốn đi thì thôi!" Tô Thiên Kiều chỉ đành nhận lấy nó, đúng là cô muốn đi xem thử, coi coi cái hồ bơi ấy có phải là hồ bơi năm đó hay không!"

"Nhưng mà cup của bạn gái tôi đều rất to, không biết em...mặc vừa không!" Kỷ Vân Huy nói tiếp, anh ta cúi đầu nhìn xuống ngực cô, dường như bàn tay quấy rối Tô Thiên Kiều hồi tối hôm qua lại khẽ nhúc nhích: "Chắc là em chưa đến cup C đâu nhỉ!"

"Anh..." Tô Thiên Kiều tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông xấu xa đang mỉm cười trước mặt mình, tức không tìm được chỗ phát tiết: "Rốt cuộc anh muốn thế nào? Cho dù tối qua tôi...tối qua có làm vài chuyện vô lễ với anh, nhưng mà anh cũng đã chụp hình rồi, anh là đàn ông, sàm sỡ cũng đã để anh sàm sỡ hết rồi, rốt cuộc anh còn muốn trêu đùa tôi thế nào nữa?"

"Tôi sàm sỡ em? Tôi đùa cợt em?" Kỷ Vân Huy nhướng mày: "Kỳ quặc thật nhỉ, ngày nào con gái các em luôn kêu gào nam nữ bình đẳng, em hôn tôi thì làm sao lại là lỗi của tôi thế này?"

Anh ta vừa nói dứt lời bèn quay sang gò má Tô Thiên Kiều bằng tốc độ nhanh như chớp, hôn lén lên má cô, trước khi cô kịp ra tay thì quay trở lại khoảng cách an toàn: "Vậy khi nãy thì sao? Tôi có thể nói em sàm sỡ tôi được không?"